Từ Vân Khê gật đầu nói: “đúng vậy, trước đây đều là xe riêng chuyển đồ dùng hàng ngày đến, giá thành thật sự rất cao.
Có thể ở được khu này, về cơ bản đều là người có tiền.
Ví dụ như các con chẳng hạn.”
Mấy người lập tức cười lên: “cô cũng có tiền đấy!”
Từ Vân Khê xua tay: ‘”tài sản đấy của cô, đáng bao nhiêu đâu.
Đêm nay các con cứ ở lại đây đi, dù sao các con cũng đông người, vệ sĩ đi cùng cũng đông đủ, không sợ gì đâu.
Hàng xóm bên kia cũng dọn về ở rồi, nhưng cũng cách nhau một đoạn, hai bên sẽ không làm phiền đến nhau đâu.”
Mọi người đều gật đầu.
Đến buổi tối, Từ Vân Khê và Lưu Vân đi về trước.
Hai người xa nhau bao nhiêu năm, giờ quyết định quay lại với nhau, đúng là dính nhau hơn cả thanh niên.
Từ Vân Khê đi đến đâu, Lưu Vân theo đến đó, dính nhau đến nỗi mấy đứa nhìn thấy cũng cảm thấy hơi ngại.
Sau khi tiễn hai người về, Tiểu Xuân đã phân chia xong phòng từ trước rồi, mọi người vào phòng theo sự sắp xếp.
Đến khoảng 8 giờ tối, từ nhà hàng xóm đột nhiên truyền đến những tiếng nhạc to điếc tai.
Cách xa đến như vậy, vẫn nghe được rất rõ.
Hạ Nhật Ninh hơi nhíu mày, Tiểu Xuân lập tức nói: “có cần em qua bên đó nói một tiếng không?”
“Không cần đâu.” Hạ Nhật Ninh hời hợt nhìn sang bên kia: “chúng ta đến đây để tham dự hôn lễ, đừng có gây rắc rối cho bố nuôi.
Chờ sau khi bố mẹ nuôi tổ chức xong hôn lễ, rồi xử lý cái đuôi này sau.”
Văn Nhất Phi cũng nhìn sang bên kia một cái, nói: “chắc lại tên trọc phú nào dẫn theo phụ nữ đến đây nghỉ dưỡng.”
Phạm Thành Phạm Ly hào hứng nói: “giọng mấy đứa con gái đấy cũng không tồi đâu, tiếc là, bị rượu làm hỏng mất giọng rồi.”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa mang hoa quả tới, nghe thấy bên kia có tiếng nhạc, liền nói: “mặc kệ họ đi! Đây là đất công cộng mà, mẹ em chỉ mua miếng đất này thôi, có mua hết đâu, chúng ta cũng không nói được gì! Mấy vị thiếu gia chấp nhận thiệt thòi một chút, tối nay bịt tai đi ngủ vậy?”
“Không ghê gớm đến thế đâu” Hạ Nhật Ninh chủ động nhận lấy miếng hoa quả trên tay Thẩm Thất, nói: ‘đi, chúng ta qua đó ngắm cảnh đêm nào, đừng để chuyện đó làm hỏng việc chính của mình, nhân tiện tính xem chuẩn bị món quà to nào cho bố mẹ nuôi.”
Văn Nhất Phi cũng kéo tay Lưu Nghĩa nói: “đi, chúng ta cũng đi dạo một chút đi, để hai tên ế này ở đây ngắm trăng đi!”
Bốn người họ đều đi rồi, Phạm Thành Phạm Ly ngửa hai tay ra, đúng là ngồi ngay xuống đấy, ngắm trăng thật.
Đừng đùa chứ, trăng ở khu lá đỏ này đúng là rất đẹp đấy.
Giờ trăng đã là trăng khuyết rồi, ánh sao lung linh, không khí rất trong lành, vì vậy cảm thấy trăng đẹp lạ thường.
Cứ thế ngắm được một lúc, Phạm Thành Phạm Ly đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc bên kia tắt đi, cửa chính mở ra, có mấy người con gái ăn mặc sặc sỡ đi từ trong ra, hình như họ cũng định ra ngắm cảnh thưởng nguyệt.
Phạm Thành Phạm Ly gần như rơi vào trạng thái miễn dịch với gái đẹp, vì vậy chỉ nhìn họ một cái, rồi lại tiếp tục ngắm trăng của mình.
Mấy người con gái này cũng nhìn thấy Phạm Thành Phạm Ly, họ đã chủ động đi tới, ngồi xuống bên cạnh Phạm Thành Phạm Ly, hiếu kỳ hỏi: “ý? Các anh cũng ở khu này sao? Trời, hai người là anh em sinh đôi sao?”
Phạm Thành Phạm Ly gật đầu với mấy cô gái đó, hai người tính không trả lời họ.
Các cô người mẫu, ca sĩ, diễn viên xinh đẹp công ty anh gặp quá nhiều rồi biết không?
Mấy người con gái đó thấy Phạm Thành Phạm Ly kiêu như vậy, lập tức thấy không phục.
Tuy ánh trăng hơi mờ, nhưng hai anh em sinh đôi này trông vẫn rất đẹp trai, nhưng họ cũng rất xinh gái mà,
Vậy là có mấy người con gái không phục, chủ động đến bắt chuyện với Phạm Thành Phạm Ly: ‘các anh mới đến hôm nay đúng không? Sao trước đây tụi em chưa thấy các anh bao giờ? Các anh là người bản địa đúng không?”
Phạm Thành Phạm Ly hoàn toàn coi họ như không khí, mặc kệ họ.
“Gì mà ra vẻ kiêu căng thế!” Mấy người con gái đó tức quá quay người đi luôn.
“Rỗi hơi.” Phạm Thành Phạm Ly nhìn mấy người một cái, cùng nhau thốt lên câu nói này.
Một lúc sau, đám người đó lại có người quay lại.
Người đến lần này, là một người đàn ông.
Người này vừa đến nơi, lập tức hơi ngạc nhiên: “thiếu gia Phạm gia? Sao lại trùng hợp thế?’
Phạm Thành Phạm Ly vô tình quay đầu lại nhìn, lập tức cũng rất ngạc nhiên: “là cậu sao?”
Phạm Thành cười ồ lên: ‘hóa ra người bật nhạc vừa rồi chính là cậu! Hàn Tắc Phương, nhân sinh hà xứ bất tương phùng.”
Hàn Tắc Phương cũng cười và nói: “ừ, đúng vậy.
Căn nhà ở khu này, cũng là một trong những sản nghiệp của mẹ tôi.
Tôi cũng mới qua đây được hai ba ngày.
Mấy người con gái này là con của bạn làm ăn cùng mẹ tôi, mẹ tôi bảo tôi chăm sóc chiêu đãi họ, tôi tính họ quậy như vậy, thôi cứ kiếm chỗ nào yên tĩnh.
Không ngờ là lại làm phiền đến các anh.
Thật là ngại quá.”
Phạm Ly nửa cười nửa không cười nhìn Hàn Tắc Phương: “có phải là trùng hợp hay không, thì chỉ có ông trời mới biết được thôi.”
Đúng ngày Triệu Văn Văn tổ chức show tạm biệt, Hàn Tắc Phương tỏ tình với Thẩm Thất trước mặt bàn dân thiên hạ, chuyện này thì cả thế giới đều biết.
Ai biết được có phải Hàn Tắc Phương này nghe tin Thẩm Thất đến đây, nên đã đến trước để chờ không?
Nhưng, lần trước Hạ Nhật Ninh không ở đó, anh ta mới may mắn thoát được.
Lần này, mọi người đều có mặt ở đây!
Hàn Tắc Phương cười gượng gạo: “lần này tôi đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội rồi.
Xin lỗi, tôi đến đây để xin lỗi anh thay mấy người con gái kia.
Tôi sẽ đưa họ rời khỏi đây.
Thật sự là rất xin lỗi.”
Thấy Hàn Tắc Phương có thái độ này, vẻ mặt của Phạm Thành Phạm Ly cuối cùng cũng đỡ khó chịu hơn.
Vừa đúng lúc này, Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất đi dạo về, vừa vào đến nơi đã nhìn ngay thấy Hàn Tắc Phương.
Thẩm Thất vừa nhìn thấy Hàn Tắc Phương, quay đầu muốn chạy đi.
Hạ Nhật Ninh kéo ngay lấy cánh tay của cô, đôi mắt phượng hơi híp, anh nói: ‘xem ra, lần này sang đây, sẽ xảy ra rất nhiều chuyện thú vị đây.
Em không cần phải trốn tránh, có anh ở đây rồi, em không bao giờ phải trốn tránh.”
Thẩm Thất bực bội nói: “con người này đáng ghét quá! Em đã nói rõ thế rồi, sao vẫn cứ bám lấy không chịu buông tha!”
Hạ Nhật Ninh cười ẩn ý nói: “vợ ngốc của anh ơi, lần này hắn đến, chưa chắc là bám lấy em đâu.”
Nói xong câu này, đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh hơi nheo.
Vừa ngày hôm qua, Tiểu Xuân đưa cho Hạ Nhật Ninh một bộ hồ sơ tuyệt mật.
Bộ hồ sơ này bao gồm một bản số liệu phân tích so sánh tính cách của Đan Nhất Bàng và Hàn Tắc Phương
Kết quả so sánh hai số liệu này, thật sự rất thú vị.
Tuy Đan Nhất Bàng biến mất từ thời niên thiếu, nhưng vẫn còn để lại không ít dữ liệu hồi nhỏ của anh ta.
Căn cứ vào những số liệu này mô phỏng tính cách anh ta sau khi trưởng thành, không ngờ lại phát hiện có rất nhiều điểm trùng hợp với Hàn Tắc Phương.
Mọi người đều nói trên thế gian này không có hai con người nào giống nhau hoàn toàn, vậy tính cách cũng không thể có sự trùng hợp đến hoàn toàn được.
Đan Nhất Bàng và Hàn Tắc Phương hai con người không hề có chút liên quan gì, không ngờ trên sơ đồ phân tích tính cách, lại có nhiều điểm trùng hợp đến thế.
Không khỏi khiến người ta nghi ngờ về mối quan hệ của hai người.
Nếu nói xa hơn, hai người này nhất định là quen biết nhau, vì những người tính cách gần giống nhau, mới có thể dễ dàng chơi thân với nhau.
Nếu nói gần hơn, khả năng rất cao hai người này còn giữ mối quan hệ rất thân thiết với nhau?
Vậy vấn đề ở đây là, vì sao họ lại phải duy trì mối quan hệ thân thiết?