Hàn Tắc Phương cũng không ép Thẩm Thất thêm nữa, anh chỉ ngang ngược chiếm vị trí cửa tháng máy không cho Thẩm Thất tiếp xúc với bảng điều khiển thang máy.
“Tôi với Triệu Văn Văn không thành đôi được đâu.” Hàn Tắc Phương nhìn Thẩm Thất với vẻ mặt tổn thương: “Em có biết tại sao Triệu Văn Văn muốn ở bên tôi không?”
“Xin lỗi, tôi không muốn biết.” Thẩm Thất bịt tai lại, hoàn toàn không muốn nghe Hàn Tắc Phương nói tiếp.
Hàn Tắc Phương lại không chịu tha cho Thẩm Thất, anh tiếp tục nói: “Là bởi vì Trình Thiên Cát! Em thân với Trình Thiên Cát như vậy, lẽ nào em chưa từng hỏi anh ta về quan hệ giữa anh ta ta với Triệu Văn Văn sao?”
“Gì cơ?” Thẩm Thất từ từ bỏ tay xuống, cô nhìn Hàn Tắc Phương với vẻ bất ngờ.
Vành mắt Hàn Tắc Phương đỏ lên, anh nói: “Ban đầu tôi cũng tưởng Triệu Văn Văn thích tôi nhưng sau này tôi mới biết, tôi chẳng qua là một người đóng thế.
Tiểu Thất, chắc em hiểu rõ nhất cảm giác của người đóng thế.
Năm đó khi em vừa mới gả cho Hạ Nhật Ninh, khi em luôn cho rằng mình là người đóng thế của người khác, cảm giác đó, tôi nghĩ em có thể đồng cảm sâu sắc với tôi.”
Thẩm Thất há miệng.
Quả thật là như vậy.
Khi cô vừa mới gả cho Hạ Nhật Ninh, cô biết anh luôn tìm một người phụ nữ, hơn nữa anh tốt với cô hoàn toàn là vì vết bớt của cô...
Cảm giác đó thật sự rất phức tạp, rất buồn, có cả sự vùng vẫy và mịt mù không thể nói ra.
Hàn Tắc Phương nói tiếp: “Tôi chính là cái bóng của Trình Thiên Cát, em thân với Trình Thiên Cát như vậy chắc cũng phát hiện ra, thực ra tôi rất giống với anh ta.
Không phải là mặt mũi, vóc dáng, tướng mạo mà là khí chất.”
Thẩm Thất bất giác gật đầu.
Đúng là như vậy.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Hàn Tắc Phương cũng thấy khí chất của anh rất giống Trình Thiên Cát.
Nhưng cô chưa từng nghĩ, giữa Triệu Văn Văn và Trình Thiên Cát lại...
“Khi Triệu Văn Văn 16 tuổi đã gặp Trình Thiên Cát, lần gặp mặt đó đã khiến trong lòng cô ta có anh ta.
Em tưởng cô ta thật sự thích sàn catwalk sao? Không phải, chỉ vì muốn nhìn thấy Trình Thiên Cát, bởi vì chỉ có không ngừng tham gia các buổi tiệc của giới thượng lưu mới có thể có cơ hội gặp anh ta.
Bởi vì lúc Trình Thiên Cát là một tên trộm, anh ta thích nhất là đến hỏi thăm những buổi tiệc sang trọng như này.
Nhưng Triệu Văn Văn đợi rất lâu cũng không đợi được anh ta.
Mãi cho đến khi em xuất hiện.” Hàn Tắc Phi nói đến đây, vành mắt dường như càng đỏ hơn.
Thẩm Thất ngơ ngác nhìn Hàn Tắc Phương không biết nói gì.
“Có phải Trình Thiên Cát chưa bao giờ nhắc đến với em chuyện cũ này không? Triệu Văn Văn cũng chưa tùng nói với em?” Hàn Tắc Phương cười châm biếm.
Thẩm Thất lặng lẽ gật đầu.
Thực ra cô có thể cảm nhận được Trình Thiên Cát và Triệu Văn Văn có gì đó không bình thường, nhưng lại không biết nguồn gốc giữa hai người lại xâu xa như vậy.
“Sau này xảy ra rất nhiều chuyện, Trình Thiên Cát bày tỏ rõ ràng anh ta không có suy nghĩ gì về Triệu Văn Văn.
Lúc đó Triệu Văn Văn tan nát cõi lòng mới đính hôn với Phùng Mạn Luân.” Hàn Tắc Phương nói tiếp: “Chắc là em cũng biết cuộc hôn nhân của Triệu Văn Văn và Phùng Mạn Luân chỉ là hôn nhân chính trị phải không?”
Thẩm Thất gật đầu.
“Vậy là đúng rồi, sau đó tôi xuất hiện.
Sự xuất hiện của tôi giống như hình bóng của người đó đã an ủi trái tim đau khổ vướng mắc của cô ta.
Em biết không, mỗi lần cô ta nhìn tôi giống như là xuyên qua tôi để nhìn người đàn ông khác.
Em nói xem tôi có chấp nhận tình cảm như vậy không?” Hàn Tắc Phương đau khổ không
Dáng vẻ của anh làm Thẩm Thất giật mình, lưng cô bất giác dựa vào tường của thang máy: “Anh đừng như vậy.”
“Tiểu Thất, thực ra người tôi thích là em.” Hàn Tắc Phương đau khổ nói: “Nhưng tôi lại không thể bày tỏ tình cảm này, em biết tôi đau khổ thế nào không?”
“Nhưng xin lỗi tôi thật sự không thể chấp nhận anh được.
Cho dù anh xuất phát từ lý do gì, tôi có thể thông cảm cho anh, nhưng tôi không thể chấp nhận anh.” Thẩm Thất dứt khoát đáp lại: “Tôi có chồng, có con, có người nhà, có bạn bè, chỉ có một người không thể có đó là người thứ ba.”
“Tôi hiểu, tôi không muốn phá hoại gia đình em, tôi chỉ muốn âm thầm nhìn em thôi được không?” Hàn Tắc Phương mặt dày vô sỉ nói: “Tôi chỉ muốn từ xa đứng ở phía sau em, âm thầm yêu em được không?”
“Không được!” Thẩm Thất tiếp tục đưa ra dáng vẻ từ chối: “Hàn Tắc Phương anh rất tốt, cho dù anh và Triệu Văn Văn không thể thành đôi thì anh vẫn có thể tìm tình cảm tốt hơn.
Nhưng tình cảm này chắc chắc không phải là tôi! Tôi không muốn có bất cứ tình cảm quá giới hạn nào ngoài Hạ Nhật Ninh ra.”
“Em thật sự muốn từ chối tôi như vậy sao?” Hàn Tắc Phương thu lại vẻ mặt vô tội của mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Thất.
Sau lưng Thẩm Thất bất giác có sự lạnh lẽo dâng lên.
Cảm giác lạnh lẽo này cực giống với cảm giác khi gặp bầy sói ở thị trấn suối nước nóng
Tại sao cô lại liên kết hai việc này với nhau?
Lúc này thang máy “dinh” một tiếng dừng lại ở dưới tầng một.
Thẩm Thất né tránh nói: “Tôi phải đi rồi! Phiền anh nhường đường!”
Lần này Hàn Tắc Phương không ngăn lại mà mặc kệ Thẩm Thất ra khỏi thang máy.
“Thẩm Thất.” Hàn Tắc Phương nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô khẽ mở lời.
Bước chân Thẩm Thất chững lại một lát rồi nhanh chóng tăng tốc độ.
Cô không muốn nghe gì cả.
Nhưng Hàn Tắc Phương thật sự không dễ dàng buông tha cho cô như vậy, anh tiếp nói: “Tôi sẽ không từ bỏ đâu, tôi cũng sẽ thích em giống như Trình Thiên Cát thích em, lặng lẽ ở phía sau em.”
Thẩm Thất chạy bước nhỏ cho đến cửa khách sạn mới đứng lại.
Thẩm Thất nhắm mắt lại, điều chỉnh lại suy nghĩ của mình.
Không, nhất định là anh ta đang nói dối.
Hoặc là thật thật giả giả, nửa thật nửa giả, anh ta muốn mê hoặc cô.
Cô không thể bị mắc lừa được!
Cho dù anh ta nói gì cũng đều không thể vì anh ta mà làm lung lay mối quan hệ và tình cảm của cô với một người.
Thẩm Thất hít sâu, xách túi xách quay người đi đến bãi đỗ xe rồi lái xe về công ty.
Vừa về công ty, Mạc Thu lại ôm một đống tài liệu đến.
Thẩm Thất nhìn Mạc Thu,không nhịn được hỏi: “Mạc Thu, chị nói xem em vẫn chưa tốt đến mức người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở đúng không?”
Mạc Thu trả lời với dáng vẻ nghiêm chỉnh: “Đối với bọn chị Thẩm tổng chính là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, bọn chị còn đang mong em phát lương này.”
Thẩm Thất cười hì hì: “Vậy người khác thì sao?”
“Người khác? Vậy thì chị không biết rồi.” Mạc Thu nhún vai nói: “Nói về nhan sắc, chị thấy tiểu công chúa còn người gặp người yêu hoa gặp hoa nở hơn! Mấy hôm nay không nhìn thấy tiểu công chúa, chị có chút nhớ con bé rồi!”
Thẩm Thất lúc này mới cười lên nói: “Vậy tối này chị đến Cảnh Hòa trang viên ăn cơm, chắc bọn trẻ đã tan học rồi.”
“Thôi, chị đã hẹn gặp anh ấy rồi.” Mạc Thu bất giác đỏ mặt: “Đã mấy ngày rồi chị không gặp anh ấy, thời gian của anh ấy rất eo hẹp, chỉ có thể gặp chị một tiếng, chị không đến chỗ em nữa đâu.”
Thẩm Thất cười nói: “Được rồi, chị mau đi đi! Cho chị quyền lợi tan ca sớm, trang điểm đẹp vào để sớm gả cho anh trai em.”
“Em nói đấy nhé!” Mạc Thu cố ý làm mặt xấu: “Tương lai phải làm em thấy phiền chết đi được.”