Buổi tiệc gia đình này quả thật là một buổi tiệc gia đình đúng nghĩa.
Tất cả thức ăn được mua, đều do chính tay mợ đi chọn lựa.
Các cô vợ trong nhà đã phải bận rộn chuẩn bị mấy ngày liền để có được buổi tiệc hôm nay.
Với khả năng của nhà họ Thẩm, muốn mời đầu bếp bên ngoài, thật sự là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà, bọn họ không muốn làm vậy.
Nếu nhà họ Hạ đã đến hỏi cưới hoành tráng như thế, thì nhà họ Thẩm cũng đón tiếp họ thật hoành tráng.
Những thứ do đích thân mình làm sẽ là những thứ mà tiền không bao giờ mua được!
Mỗi một món ăn trên bàn, đều là các món mà các cô vợ nấu giỏi nhất.
Tuy là nhìn vẻ ngoài nó không được đẹp như các khách sạn năm sao, nhưng, mỗi một món đều là món đặc sản của miền Đông Bắc.
Tài nấu ăn của mợ sáu là giỏi nhất, mợ đã nấu một nồi canh rất ngon, hồi trước cũng thường hay nghe Thẩm Ngũ khen tài nghệ nấu nướng của mợ với mọi người.
Cho nên đầu bếp chính của ngày hôm nay là mợ sáu.
Mợ sáu còn rất chu đáo nữa, không chỉ làm món Đông Bắc, mà còn học nấu món miền Nam, để cho hợp khẩu vị của nhà họ Hạ.
Cho nên nhà họ Hạ cứ tấm tắc ngồi khen tài nghệ nấu ăn của mợ sáu trong suốt bữa ăn.
Khi ăn đến cuối buổi tiệc, Hạ lão phu nhân và Thẩm lão phu nhân bắt đầu bàn về ngày cưới của Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất.
Tranh thủ lúc vui vẻ, và cũng đã uống được vài ly, mọi người quyết định luôn ngày cưới của bọn họ sẽ được tổ chức vào ngày bảy tháng bảy.
Tính ra thì còn đến bốn tháng, vừa đủ cho gia đình hai bên chuẩn bị cho thật tốt.
Thấy ngày cưới đã được định, niềm vui sướng của Hạ Nhật Ninh đã biểu lộ rõ hết trên khuôn mặt.
Tần Trân kéo lấy tay Thẩm Thất, vui vẻ nói: “Tiểu Thất, thật là vui cho em! Cuối cùng mong ước của em cũng đã thành hiện thực rồi!”
Thẩm Thất mắc cỡ, nói: “Dạ, ngày hôm nay, cứ như một giấc mơ vậy.
Nếu anh hai cũng ở đây thì tốt quá.”
“Yên tâm đi, Tiểu Lục phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ bình an đưa Sùng Minh trở về mà!” Tần Trân an ủi: “Mấy ngày nay, bọn chị đều có liên lạc qua video call với tiểu Lục, nghe nói, hình như Tiểu Lục tìm được chút manh mối rồi! Chúng ta vừa có nhiều nhân lực và vừa có mối quan hệ rộng rãi như thế, nhất định sẽ tìm được mà!”
Thẩm Thất gật đầu, nói: “Em cũng tin vào điều đó!”
Bữa cơm này, ăn mất cả ngày trời.
Đến tối, người lớn tuổi của hai bên cũng đã có chút mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi trước.
Những người khác, mạnh ai nấy tự tách ra trò chuyện.
Đợi đến khi trời tối khuya, mới dần dần quay về phòng nghỉ ngơi.
Gia đình nhà họ Hạ đã ở lại trong nhà của Thẩm Gia suốt ba ngày, sau đó mới cáo biệt rời khỏi.
Tiễn gia đình nhạ họ Hạ đi rồi, mà nhà họ Thẩm vẫn còn tràn ngập trong niềm vui.
Chỉ có Thẩm Tử Dao kéo lấy tay Thẩm Thất, nói: “Tiểu Thất, con đã trải qua bao nhiêu gian khổ, cuối cùng con cũng có được hạnh phúc rồi.
Nhà họ Hạ đồng ý rước con về một cách đường đường chính chính như vậy, con nhất định phải trân trọng nhé.
“Con biết rồi.” Thẩm Thất gật đầu: “Mẹ, chúng con đã tìm được bến đỗ cho mình rồi, mẹ đừng tự làm khổ mình nữa.”
Nghĩ đến ông Nhạc, Thẩm Tử Dao ngán ngẩm lắc đầu: “Mẹ quen một mình rồi.”
Thẩm Thất lắp bắp, rồi chuyển sang chủ đề khác: “Mẹ, tuy bà ngoại đã đồng ý chuyện của anh hai và Sùng Minh, nhưng con vẫn muốn nghe ý kiến của mẹ.”
Thẩm Tử Dao mỉm cười, nói: “Chỉ cần tụi con cảm thấy vui vẻ hạnh phúc là mẹ cảm thấy đủ lắm rồi.
Ba con mất sớm, vả lại nhà họ Lâm cũng mất gốc rồi, cho nên, cũng không còn quan tâm đến chuyện có người kế thừa hay không.
Thằng nhóc Sùng Minh này, mẹ gặp vài lần rồi, trước mặt với mẹ cũng lễ phép lịch sự lắm.
Một kẻ ra tay giết người dễ như trở bàn tay mà có thể làm được vậy, mẹ còn cầu mong gì nữa.
Hơn nữa, thuốc mà bà ngoại con đang dùng là do cậu ta dùng tính mạng để đổi lấy, mẹ còn nói gì được nữa chứ? Bây giờ mẹ chỉ mong cậu ta được bình bình an an, để Tiểu Lục có thể sớm tìm được cậu ta thôi.”
“Mẹ, mẹ thật sự không phản đối sao?” Thẩm Thất đột nhiên vui vẻ hẳn lên.
“Đồ ngốc, con nghĩ mẹ là kiểu người cổ hũ vậy sao? Thẩm Tử Dao véo vào má Thẩm Thất rồi nói: “Là do con suốt ngày suy nghĩ lung tung thì có.”
Hai người cười phá lên thật to.
Thẩm Hà chạy từ xa tới: “Mami, bà ngoại!”
Thẩm Thất và Thẩm Tử Dao quay lưng nhìn Thẩm Hà, Thẩm Hà giơ cao hộp quà to trên tay mình, cười tủm tỉm nói: “Đoán thử xem món quà con vừa được nhận là gì nào?”
“Quà? Ai cho con quà?” Thẩm Thất kinh ngạc nhìn Thẩm Hà: “Mami nhớ là bà nội và mọi người đã cho con quà từ sớm rồi mà, không phải sao?”
Thẩm Hà nghiêng đầu trả lời: “Dạ, con cũng không biết ai tặng nữa! Hôm nay, có một bác ngoài cửa nói con có hàng chuyển phát nhanh, sau đó đã đưa nó cho con!”
Thẩm Tử Dao và Thẩm Thất cùng kinh ngạc: “Chuyển phát nhanh nói rõ là cho con à?”
Thẩm Hà vẫn cười và gật đầu vui vẻ: “Dạ phải!”
Thẩm Tử Dao ngay lập tức quỳ xuống: “Tiểu Hà, bà ngoại xem được không?”
Thẩm Hà vui vẻ đưa hộp quà trong tay cho Thẩm Tử Dao.
Thẩm Tử Dao liền mở hộp ra, ngay khi hộp được mở ra, Thẩm Tử Dao và Thẩm Thất đã cùng nhau thốt lên.
Bên trong hộp quà có một bó hoa oải Hương thật đẹp, và phía trên hoa oải Hương là một chiếc áo đầm màu trắng tinh.
Trong nếp gấp của áo đầm, còn có một tấm thiệp, tấm thiệp được viết bằng tiếng Ý: “Xin tặng em, thiên sứ.”
Nếu như không biết Thẩm Hà năm nay chưa tròn bốn tuổi, chắc bọn họ đã tưởng món quà này là do người theo đuổi gửi đến!
Rốt cuộc là ai vậy?
Có thể gửi đến tận nhà họ Thẩm, còn ghi rõ tặng cho Thẩm Hà, và đặc biệt nét chữ Ý được viết rất là đẹp.
Đây có thể là ai chứ?
Thẩm Hà cầm lấy áo đầm nhỏ, ướm thử nó lên người mình: “Con có cần mặc lên thử không?”
“Được đó!” Thẩm Thất và Thẩm Tử Dao đồng thanh trả lời.
Thẩm Hà quả thật rất nhanh, quay người chạy vào phòng để thử áo đầm ngay.。
Chỉ vài ba động tác, Thẩm Hà đã bước ra từ trong phòng với chiếc áo đầm có đuôi dài thướt tha ở đằng sau.
Thẩm Thất và Thẩm Tử Dao cùng nhau há hốc miệng.
A a a a, bộ đồ này...tại sao nhìn vào, giống như chiếc váy cưới được thu nhỏ vậy?
Nhưng mà, công chú nhỏ mặc lên nhìn đẹp quá!
Thẩm Thất, bà mẹ thích khoe con không nhịn được liền chụp ngay tấm hình gửi Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh liền phản ứng: “Công chúa nhỏ nhà chúng ta quả thật là cô công chúa xinh đẹp nhất!”
Hạ Nhật Ninh cảm thấy chỉ có một mình mình khen con gái xinh đẹp vẫn chưa đủ, nên đã đăng bài lên Weibo, đăng tấm hình Thẩm Hà mặc chiếc áo đầm lên Weibo.
Không tới một phút, bên dưới đã có rất nhiều bình luận, mọi người ai cũng mong sinh con trai để cưới được cô công chúa quốc dân này.
Hoàng tử Joel ở bên Ý nhìn thấy Weibo của Hạ Nhật Ninh, và cũng nhìn thấy tấm hình Thẩm Hà mặc chiếc áo đầm kia.
Cậu đã nhẹ nhàng mỉm cười: “Bộ đồ này quả thật rất hợp với em.
Thẩm Hà, chờ anh, chúng ta sẽ lại gặp nhau!”
Có người đang đến gần, Joel liền tắt điện thoại, quay lưng nói: “Thầy Shin, nội dung bài học hôm nay của chúng ta, vẫn là văn học cổ đại của Việt Nam chứ?”
“Phải, thưa hoàng tử Joel, tại sao cậu lại có hứng thú với văn học cổ đại của Việt Nam vậy?” Thầy Shin thắc mắc hỏi lại.
“Tại vì, ở đất nước đó, có công chúa của con.” Joel cười thật tươi.
Thầy Shin nhìn Joel vẻ mơ hồ, ông không hiểu hàm ý trong câu nói này.
Hoàng tử của Ý thì có mối quan hệ gì với cô công chúa ở đất nước phương đông kia chứ?