Lời của Hạ Nhật Ninh khiến Thẩm Thất xúc động, Thẩm Thất rầu rĩ nói: “Nhật Ninh, anh không trách em, em rất cám ơn anh! Anh không màng sống chết của bản thân để đem thuốc về, nhưng em lại trách anh vì đã để Sùng Minh lạc mất.
Em biết anh đã cố gắng hết sức rồi! Chắc chắn anh sẽ không ngồi nhìn mà không làm gì!”
Hạ Nhật Ninh không nói gì, cúi đầu hôn Thẩm Thất.
Giờ phút này, Thẩm Lục đang ở trên chuyến bay để đến nơi mà chiếc máy bay kia đã gặp sự cố ngoài ý muốn.
Ngồi trên máy bay, Thẩm Lục vẫn im lặng không hề lên tiếng.
Người ở bên cạnh chịu trách nhiệm bảo vệ anh ta cũng không lên tiếng, yên lặng ngồi một bên, lau chùi sạch sẽ vũ khí trong tay.
Bên kia là khu vực chiến loạn, nên tất cả đều phải đề cao cảnh giác.
Thẩm Lục nhìn cảnh vật bên ngoài máy bay, suy nghĩ không biết đang bay đi đâu.
Ở trong một trấn nhỏ không biết tên, một người đàn ông cao lớn, rắn rỏi có mái tóc đỏ đang ở đây, giờ phút này, người này đang nằm co ro trên chiếc ghế dài ven đường, trên người đắp mấy tờ báo để chống lạnh.
Ánh mắt người này lạnh như băng cực kỳ quỷ dị, nhưng bên trong đôi khi còn lộ ra tia mờ mịt khó hiểu.
Không ai dám tới gần hắn ta.
Vì lực công kích của người đàn ông này cực kỳ đáng sợ.
Không ai biết hắn ta xuất hiện ở đây như thế nào, cũng không ai dám nghe thử hắn ta nói gì, càng không ai dám hỏi hắn ta rằng khi nào hắn ta rời khỏi nơi này.
Mấy tên lưu manh ở đầu đường nhìn thấy người đàn ông chỉ có một thân một mình này thì muốn đến tới ức hiếp người ta,
Nhưng khi họ còn chưa tới được phạm vi một mét gần đó thì cổ đã bị người đàn ông kia bẻ gãy, hơn nữa còn cướp hết tất cả tiền bạc trên người, xác của mấy tên lưu manh thì phơi thây nơi hoang dã.
An ninh ở trấn nhỏ này không hề tốt, bởi vì liên quan tới chiến trang nên đồn cảnh sát ở đây cũng chỉ như thùng rỗng kêu to.
Một ngày ở nơi đây, xảy ra rất nhiều mấy vụ án tử vong mất tích thế này, vì vậy bọn họ không hề chú ý tới.
Nên người đàn ông đáng sợ này cứ tạm thời tiếp tục cắm trại tại nơi này.
Ban ngày, hắn ta sẽ nằm trên ghế dài nghỉ ngơi.
Đến buổi tối, đó chính là thời điểm kiếm ăn của hắn ta.
Gần như không có bất kỳ nhà nào có thể ngăn cản sự xâm nhập của hắn ta.
Hắn ta rất ít khi giết người, trừ phi đối phương có ác ý với hắn ta.
Có một ngày, hắn ta xâm nhập vào một nhà, vợ chồng chủ nhân không có ở nhà, trong nhà chỉ còn một cô bé khoảng bốn, năm tuổi.
Khi người đàn ông này nhìn thấy bé gái, hắn ta vô thức kêu: “Tiểu Hà...”
Một giây sau, hắn ta đột nhiên ôm đầu của mình, đau đớn ngồi xổm trên mặt đất.
Trí nhớ hỗn loạn.
Ký ức của hắn ta loạn thành một đống, hoàn toàn không có một thứ tự nào,
Hắn ta biết mình tên gì nhưng lại không biết bản thân thật sự là ai, ký ức quá loạn, thân phận thật thật giả giả quá nhiều, hắn ta hoàn toàn không phân biệt được.
Hơn nữa hắn ta cũng không nhớ người mình quan tâm nhất là ai, không nhớ rõ mình muốn giết ai.
Vô số mặt người lướt qua trong đầu nhưng hắn ta không thể phân biệt được.
Hắn ta không dám trở về,
Hắn ta sợ mình sẽ sẩy tay giết nhầm người mà hắn ta quan tâm, yêu thương nhất.
Cô bé kia bị dáng vẻ của hắn ta dọa sợ, òa khóc lên.
Vốn dĩ người đàn ông còn đang đau đớn, lăn lộn lại đột nhiên đứng lên, ôm cô bé vào lòng, cực kỳ thuần thục vỗ nhẹ sau lưng bé, nói bằng tiếng Việt Nam: “Ngoan nào, Tiểu Hà ngoan nào, Tiểu Hà không khóc, mợ sẽ bảo vệ con!”
Vất vả lắm mới dỗ cô bé nín khóc, hắn ta thả cô bé ra, lặng lẽ biến mất.
Hắn ta cần sắp xếp lại ký ức của mình đàng hoàng một chút.
Tại sao hắn lại quan tâm một cô bé tên Tiểu Hà như vậy?
Vì sao chứ?
Cô bé có diện mạo xinh đẹp, luôn ngửa đầu nhìn hắn cười trong trí nhớ của hắn kia chẳng lẽ là bé con nhà hắn?
Chẳng lẽ người hắn ta yêu thương nhất sẽ là một cô bé mới ba, bốn tuổi thôi sao?
Thật vô lý!
Trong đại viện nhà họ Thẩm.
Hạ Nhật Ninh đã rửa mặt, thay quần áo xong, hắn lại đây để ăn cơm với người nhà họ Thẩm.
Tuy lần này Hạ Nhật Ninh cò chưa chính thức cầu hôn nhưng người nhà họ Thẩm cũng đã chấp nhận hắn.
Bởi vì công chúa nhỏ đã tha thứ cho hắn nên hắn chính là con rể nhà họ Thẩm rồi.
Vì vậy, người nhà họ Thẩm cũng tự động mở ra hình thức cam chịu, chấp nhận sự tồn tại của Hạ Nhật Ninh tại nhà họ Thẩm.
Thẩm lão phu nhân đang rất có tinh thần, sau khi dùng cơm tối thì định uống hết phần còn lại.
Đương nhiên, mọi người cũng không ăn uống quá cầu kỳ, chỉ là người nhà cùng ngồi với nhau, ăn món đơn giản nhưng vẫn tinh xảo và đầy đủ dinh dưỡng.
Ăn cơm xong, Thẩm lão phu nhân nói với Hạ Nhật Ninh: “Nhật Ninh, chuyện này nên tiến hành sớm, đừng nên chậm trễ nữa!”
Hạ Nhật Ninh gật đầu; “Vâng thưa bà ngoại.
Nhật Ninh biết rồi ạ! Tối này con để liên lạc với chuyên gia, khoảng sáng ngày mốt là có thể chuẩn bị sẵn sàng.
Bà ngoại, bà đã sẵn sàng chưa ạ?”
“Bà đã sẵn sàng từ lâu rồi.
Bà ngoại tin tưởng các con!” Thẩm lão phu nhân nhìn mọi người trên bàn ăn bằng ánh mắt kiên định, giọng nói trầm thấp: “Bà lão này đã sống tới tận tuổi này, không gì mà bà không chịu đựng nổi.
Dù kết quả thực nghiệm thế nào thì ai cũng không được oán trách Nhật Ninh và Tiểu Thất, các con nghe cho kỹ đó! Nghe rõ chưa? Tất cả là do ta tự nguyện!”
Ánh mắt Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất khẽ động.
Những người khác đều gật đầu: “Vâng, chúng con hiểu rõ rồi ạ!”
Có những lời này của Thẩm lão phu nhân, tốc độ của Hạ Nhật Ninh cũng nhanh chóng hơn, sau bữa tối, hắn đã nhanh chóng liên lạc với tất cả những nhân viên có liên quan.
Tốc độ phản ứng của những người này cũng rất nhanh, chỉ trong vòng một ngày, tất cả đều đã tập hợp ở nhà họ Thẩm.
Nhà họ Thẩm còn đặc biệt dành ra một phòng để bọn họ chuẩn bị.
Sau khi lắp đặt các loại thiết bị, các bước chuẩn bị cũng đã được hoàn thành.
Buổi sáng ngày sau đó cũng chính là thời điểm Thẩm lão phu nhân uống thuốc.
Hạ lão phu nhân đã gọi điện thoại cho Thẩm lão phu nhân từ sớm để cổ vũ bà.
Có lẽ hai bà thông gia cũng rất có tiếng nói chung nhỉ?
Dù sao hai người cũng đều là người lớn tuổi trên bảy mươi, đều đã xem nhẹ cái chết, nhưng khi trách nhiệm trên vai hai bà còn chưa bỏ xuống thì hai bà cũng không thể không cố gắng tiếp tục sống sót.
Vì thế, hai người trò chuyện với nhau hơn một tiếng, cho đến khi cuộc thử nghiệm bắt đầu.
Thẩm lão phu nhân được đẩy vào phòng, sau khi tiến hành cách ly, khử trùng, bà được đưa vào căn phòng phía trong cùng.
Tất cả bác sĩ và y tá đều đã chuẩn bị sẵn sàng, luôn luôn trong tâm lý chuẩn bị ứng phó chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra.
Lúc này, Thẩm Lục đã hạ cánh, đáp xuống đất, toàn bộ hành trình đều chú ý tình hình trong nhà qua video.
Sùng Minh đã liều mình đổi lấy thuốc quý, lần này nhất định phải thành công!
Trên mặt Thẩm Thất là vẻ lo lắng, hai tay cô nắm chặt, gương mặt đầy sự bất an.
Thẩm Thất căng thẳng như thế thì sao những người khác không có chứ?
Dù là Thẩm lão phu nhân hai hay lão phu nhân nhà họ Hạ thì sự tồn tại hai người này đều như linh vật của gia tộc.
Nếu hai người có chút sơ suất nào thì cũng sẽ là tổn thất lớn đối với gia tộc.
Thẩm lão phu nhân kiểm tra theo thứ tự xong, nhân viên y tế bưng khay đựng thuốc tới, đưa lên trước mặt Thẩm lão phu nhân: “Lão phu nhân, bà đã nghĩ kỹ chưa ạ?
Trên mặt Thẩm lão phu nhân là vẻ thản nhiên, bà nói: “Để tôi làm chuột bạch thí nghiệm một lần đi! Thành công thì tôi có thể sống lâu thêm vài năm, trấn cửa ải cho mấy đứa nhỏ nữa trong nhà.
Thất bại thì coi như là bệnh này không có cách chữa được! Nhân sinh trên đời luôn sẽ có một ngày như thế.
Sớm một ngày hay trễ hơn một ngày cũng không khác nhau nhiều.
Tôi có thể tranh thủ thêm chút thời gian này thì đã rất biết ơn rồi!”
Nói xong câu đó, Thẩm lão phu nhân dứt khoát uống viên thuốc trên tay.
Giây phút Thẩm lão phu nhân nuốt xuống, tất cả thiết bị đều đồng loạt hoạt động.