Tần Lý vừa nói vậy, những người xung quanh càng đùa dai.
Vị công tử nhà Triệu gia cũng cười haha nói với Tần Lý: “Vậy người đẹp có đồng ý cho tôi cơ hội này không?”
Tần Lý lập tức làm ra một vẻ mặt ngại ngùng.
Lúc này, Thẩm Tam từ ngoài bước vào, vừa đi vừa nói: “Trời ơi, xin lỗi mọi người, tôi tới trễ.”
Mấy người kia đều ồn ào nhao nhác đòi phạt rượu, Thẩm Tam xua tay nói: “Không được không được, tôi lái xe tới, không thể uống rượu.
Lát nữa tôi còn phải tới bệnh viện chăm sóc bà nội, không thể uống rượu.
Tiền lương tháng này của tôi đều rơi trên đường về cả rồi.”
Những người khác nói: “Một tháng của cậu mới có chừng đó tiền, chức quan này thì có gì thú vị chứ?”
Thẩm Tam khiêm tốn nói: “Vì nhân dân phục vụ, không thể tính được bằng tiền.
Một năm được mấy mươi triệu đồng cũng đủ tiêu rồi.”
Tần Lý ngồi bên cạnh vừa nghe tiền lương một năm của Thẩm Tam chỉ có mấy mươi triệu đồng, con ngươi đảo một vòng, nhất thời dựa vào người của công tử nhà họ Triệu, không bao giờ muốn dính đến Thẩm Tam nữa.
Thẩm Tam lại không định buông tha Tần Lý, chủ động nói với Tần Lý: “Ơ, em đến trước rồi à! Nghe nói em muốn cùng anh...”
Lời của Thẩm Tam còn chưa nói xong, quả nhiên Tần Lý lên tiếng ngắt lời hắn, nói: “À, đúng vậy, em nói với chị em, em rất ngưỡng mộ anh ba, cho nên muốn gặp mặt anh ba.
Không ngờ anh ba còn tài giỏi hơn tưởng tượng của em nữa! Người đàn ông tốt như vậy, sao không nhanh tìm chị dâu cho em chứ? Không biết cô gái nhà ai lại có phúc thế nhỉ, có thể làm chị dâu của em?”
Thẩm Tam bỗng cười vang.
Hắn biết chỉ cần để cô ta gặp mặt hội này, cô ta sẽ không kiềm chế được!
Thẩm Tam chậm rãi nói: “Chị dâu của em à! Sắp rồi, chắc là sắp rồi!”
Tần Lý thấy Thẩm Tam không vạch trần cô, tạm thời yên tâm rồi.
Thẩm Tam nói: “Em và vị công tử nhà Triệu gia vừa mắt nhau rồi ạ?”
Tần Lý lập tức lại làm ra dáng vẻ thẹn thùng, nói: “Coi như yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đi.”
Dạ dày của những người trên bàn tiệc đều đang cuồn cuộn nhưng gương mặt vẫn cười ha ha một cách hờ hững.
Vị công tử nhà Triệu gia nói: “Ôi, thật ngại quá, đột nhiên nghĩ ra tôi còn có chút việc, tôi về trước nhé.
Đúng rồi, cô Tần, có muốn thuận đường đưa cô về không?”
Tần Lý vui vẻ đứng lên: “Được chứ được chứ!”
Sau đó Tần Lý không chút phép tắc liền kéo công tử nhà Triệu gia rời khỏi phòng.
Đợi sau khi bọn họ đi, mọi người trên bàn ăn đều nháo nhác hỏi Thẩm Tam: “Lão tam, cậu nhờ công tử nhà Triệu gia giúp diễn màn kịch này là vì điều gì?”
“Bởi vì chuyện này thích hợp với cậu ấy.” Thẩm Tam nói: “Vẻ ngoài của cậu ấy thích hợp để tán gái.”
“Này này, nói xem, có chuyện gì vậy?” Mọi người càng tò mò hơn.
Thẩm Tam giải thích: “Không có gì! Chỉ có điều muốn ném cục nợ này cho cậu ấy mà thôi.”
Hắn vừa nói như vậy, những người khác đều giễu cợt cười to, nói: “Chính xác, vứt cho cậu ấy, đúng là rất thích hợp.”
Công tử Triệu gia, không phải là công tử bình thường.
Chính là hậu cung ba nghìn mỹ nữ đó!
Chà chà, đoán là sau này sẽ náo nhiệt đây!
Thẩm Tam gọi đồ ăn, ăn uống vui vẻ cùng những người khác.
Đến lúc vừa về nhà, Thẩm Thất và Tần Trăn cứ trơ mắt nhìn hắn như vậy.
Thẩm Tam thổi phù một cái, cười vang lên: “Không phải hai người vẫn đứng đợi ở đây đấy chứ?”
Thẩm Thất và Tần Trăn cùng gật đầu, vội vàng hỏi: “Anh giải quyết thế nào rồi? Sao lúc Tần Lý trở về lại vui như vậy? Anh đồng ý rồi ư?”
“Sao có thể chứ?” Thẩm Tam cười quái dị: “Sao anh có thể chập nhận loại con gái đó chứ? Đàn ông nhà họ Thẩm chúng ta, đều là đàn ông chân chính, hoặc là chung thủy cả đời, hoặc là dứt khoát một lời!”
Thẩm Thất càng tò mò: “Vậy thì lạ thật, sao cô ấy lại vui đến mức như vậy chứ?”
“Bởi vì leo lên vị trí cao hơn đấy!” Thẩm Tam cười như không cười, nói: “Anh giới thiệu cô ta cho người đàn ông tốt hơn, đẹp trai hơn, có tiền hơn.
Cho nên, cứ đơn giản như vậy mà xong việc rồi!”
Thẩm Thất và Tần Trăn đồng thời há to miệng, sau đó im lặng giơ ngón tay cái lên: “Giỏi!”
Chuyện của Tần Ly cứ giải quyết xong đơn giản như vậy, cô ta cũng vui vẻ mà rời khỏi nhà họ Thẩm, không tiếp tục làm phiền Tần Trăn nữa.
Tần Trăn đúng là thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì, hôm nay Thẩm lão phu nhân xuất viện.
Ngày xuất viện, cả nhà đều tới, sau khi xác nhận nhiều lần với bệnh viện là không còn vấn đề gì nữa, họ làm xong thủ tục xuất viện rồi đón Thẩm lão phu nhân về nhà.
Thẩm lão phu nhân vừa về tới nhà thì được đưa vào trong phòng.
Thẩm Duệ, Thẩm Hòa chạy tới, ở bên cạnh Thẩm lão phu nhân.
Thẩm lão phu nhân xua tay nói: “Được rồi, được rồi, đừng tụ tập lại ở đây nữa, nên làm gì thì đi làm đi.
Chỗ ta có Thẩm Duệ Thẩm Hòa là đủ rồi.”
Đang lúc nói thì nghe thấy tiếng bước chân trong phòng.
Ngay sau đó có người chạy tới nói: “Cô gia tới rồi!”
Thẩm Thất ngoảnh đầu thì nhìn thấy Hạ Nhật Ninh bước vào với dáng vẻ mệt mỏi.
“Bà ngoại, cháu về rồi.” Hạ Nhật Ninh vừa bước tới cửa liền lên tiếng: “Xin lỗi, cháu không kịp tới bệnh viện.”
Thẩm Thất cứ nhìn Hạ Nhật Ninh như thế, Hạ Nhật Ninh nói xong cũng im lặng mà nhìn Thẩm Thất.
Ánh mắt Thẩm Thất trốn tránh, mắt phượng Hạ Nhật Ninh buồn bã, lập tức nói với Thẩm lão phu nhân: “Bà ngoại, cháu mang thuốc về rồi! Cháu đã bảo phòng nghiên cứu trong nhà kiểm tra rồi, xác định là an toàn, chỉ là, thật sự cần hi sinh khả năng đi lại của chân, người đã nghĩ kĩ chưa ạ?”
Thẩm lão phu nhân thở dài một tiếng: “Làm khó cháu rồi, cháu trai.”
Hạ Nhật Ninh lắc đầu mỉm cười, quay người lấy lọ thuốc trong tay Tiểu Xuân, đưa cho bác sĩ, nói: “Bên trên có viết cách sử dụng, chỉ cần làm theo cách này, chắc khoảng sau ba ngày, kinh mạch của chân sẽ tàn lụi, sẽ không thể đứng lên được nữa.”
Những người trong phòng đều không nói gì cả, đều nhìn Hạ Nhật Ninh.
Lần này trở về, vẻ mặt Hạ Nhật Ninh không đúng lắm.
Nhưng bọn họ cũng không hỏi thẳng.
“Được được được, vất vả rồi, cháu ngàn dặm xa xôi trở về, về nghỉ ngơi chút đi.” Thẩm lão phu nhân nói: “Lát nữa tới ăn cơm nhé.”
“Vâng, bà ngoại.” Hạ Nhật Ninh gật đầu, sau đó gật đầu với những người khác rồi quay người rời khỏi phòng.
Thẩm Thất rất nhanh đi theo sau.
Sau khi Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất đi ra một nơi rất xa mới chậm rãi đứng lại.
Hạ Nhật Ninh từ từ quay người, không nói gì cả, cứ nhìn Thẩm Thất như vậy.
Thẩm Thất đứng tại chỗ, rất lâu sau mới lên tiếng: “Nhật Ninh, em xin lỗi.”
Câu nói đó khiến Hạ Nhật Ninh bỗng mừng rơi nước mắt.
“Em không nên giận cá chém thớt với anh.” Thẩm Thất tiếp tục nói: “Em chỉ là quá kích động, em chỉ là quá lo lắng cho anh trai.
Em xin lỗi, anh trai rất quan trọng với em, em sợ nhất chính là anh trai xảy ra việc gì đó.”
Hạ Nhật Ninh bước lên một bước, kéo Thẩm Thất vào trong lòng, ôm chặt lấy cô.
Giữa vợ chồng, có hiểu lầm là chuyện bình thường.
Sợ nhất là xa mặt cách lòng.
Có câu nói này của cô là đủ rồi.
Hạ Nhật Ninh nhẹ giọng nói: “Tiểu Thất, anh sẽ không làm em thất vọng đâu! Tuyệt đối không!”