Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh cùng lúc quay đầu, cười đểu nhìn ba người bọn họ.
Ba người lập tức nảy sinh dự cảm không lành, liền hỏi thẳng: "Các cậu, định làm gì?".
Hạ Nhật Ninh híp mắt cười nói: "Nhà tôi cũng có một phòng thí nghiệm.
Nhưng mà các anh yên tâm, bọn tôi vẫn còn nhân đạo lắm, sẽ không để các anh chết không rõ ràng.
Có điều các anh cũng phải hiểu rằng, nếu không có sự bảo vệ của tôi, chỉ cần ba người các anh dám bước ra khỏi phòng thí nghiệm này, sẽ có vô số người để mắt tới.
Dù sao trên thế giới này, người khao khát bất tử có nhiều lắm".
Nghe Hạ Nhật Ninh vừa uy hiếp vừa thỉnh cầu, ba người họ liền sợ run lên.
Sùng Minh càng thẳng thắn hơn, một lần nữa chĩa súng về phía bọn họ: "Bây giờ cho cấc anh chết cũng không phải là không thể.
Mặc dù chết thì vô dụng hơn còn sống, nhưng tôi không phải người thích lằng nhằng.
Dù sao máu cũng có thể dùng được".
Ba người liền ngã ngồi xuống đất.
Hai người bị thương sắc mặt càng tái nhợt.
Mặc dù bọn họ không quen Sùng Minh, nhưng người đàn ông đáng sợ này, thực sự là quá giống thứ ma quỷ hai mươi năm trước!
Chắc chắn là hắn ta nói được làm được.
Hạ Nhật Ninh nói tiếp: "Tôi có thể lấy nhân cách ra để cam đoan, chỉ cần các anh đi theo tôi, tôi sẽ bảo đảm sự an toàn của các anh.
Để các anh trải qua sinh lão bệnh tử như bình thường".
Ba người họ nhìn nhau qua lại.
Ở đây, sớm muộn gì cũng có ngày tiêu hao hết dịch dinh dưỡng, khi đó kiểu gì cũng chết.
Thà rằng ra ngoài cược một cơ hội!
Thế là ba người lập tức đồng thanh nói: "Chúng tôi đồng ý!".
Hạ Nhật Ninh cười càng tươi hơn, gật đầu với Sùng Minh, hai người mang theo ba người duy nhất con sống sót, đi tới lối ra, Sùng Minh nhập mật mã mở cửa phòng thí nghiệm, sau khi đưa ba người kia ra, liền quay trở lại.
Sùng Minh vừa trở lại liền nhìn thấy Hạ Nhật Ninh đang chăm chú nhìn một bức vẽ trên tường.
"Đây là dấu hiệu của phòng thí nghiệm năm đó".
Sùng Minh đi tới giải thích: "Phòng thí nghiệm bị niêm phong, tất cả mọi thứ nơi đây đều trở về sự bình yên vốn dó".
Hạ Nhật Ninh quay sang nhìn Sùng Minh, nói: "Đúng vậy, thời gian mấy mươi năm, chẳng qua chỉ bằng một cái búng tay".
"Được rồi, đừng hoài niệm nữa, chúng ta mau đi tìm đồ thôi".
Sùng Minh quay người đi về phía trước: "Tôi tặng không cho anh ba vật thí nghiệm, anh định cảm ơn tôi thế nào đây?".
Hạ Nhật Ninh hài hước đáp: "Đều là người một nhà, còn phải cảm ơn sao?".
Sùng Minh nghe vậy liền phá lên cười.
Hắn thích những lời này.
Người một nhà.
Hắn chưa từng khao khát từ này đến thế.
Nhờ có Thẩm Lục, hắn mới hiểu được, trên thế giới này còn có một thứ tình cảm, đẹp đẽ đến thế, khiến người ta khát khao đến thế.
Bây giờ, vì tình cảm ấy, hắn dũng cảm đối mặt với quá khứ thậm tệ của mình.
Dũng khí này, gọi là tình yêu.
Sùng Minh phất tay: "Đi thôi, đi sớm về sớm!".
Hạ Nhật Ninh mỉm cười đi theo.
Đi tới phòng thí nghiệm cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại một đống máy móc lộn xộn, tất cả đều phủ một tầng bụi dày.
Hạ Nhật Ninh đi phía sau, cũng không định tra xét mấy thứ máy móc này.
Sùng Minh đi phía trước, đeo găng tay tập trung lục soát.
Hạ Nhật Ninh đứng trên một cái bục, đánh giá một lượt toàn bộ phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm này không giống hai phòng thí nghiệm trước đó lắm, các phòng thí nghiệm khác ngoài chum vại thì là quan tài.
Phòng thí nghiệm này thì ngược lại, tất cả đều là máy móc, có cảm giác hơi giống phòng gym.
Sùng Minh lục soát một lúc, bỗng kêu lên: "Tìm thấy rồi! Tôi vẫn nhớ là ở đây, quả nhiên không sai mà! Những thứ thuốc này đều là bán thành phẩm, chúng ta còn phải đến phòng thí nghiệm khác tổng hợp.
Anh ở đây chờ tôi một chút!".
Hạ Nhật Ninh gật đầu: "Được".
Sùng Minh hưng phấn cầm theo mấy cái chai, quay người vào một căn phòng nhỏ cách vách.
Phòng thí nghiệm ở đây đều trong suốt, Hạ Nhật Ninh có thể thấy rõ tất cả động tác của Sùng Minh.
Trong căn phòng nhỏ, bày đầy những hòm, thùng và bàn, đó chắc vốn là nơi nhân viên phòng thí nghiệm nghỉ ngơi hoặc làm việc.
Sùng Minh thành thạo lấy ra một đống chai lọ ra từ trong ngăn kéo, đốt đèn cồn, nhờ có nhiệt lượng đèn cồn sinh ra, chẳng mấy chốc đã khởi động được bộ dụng cụ thí nghiệm không tính là nhỏ.
Hậ Nhật Ninh cảm thấy rất mới mẻ.
Chỉ dựa vào nhiệt độ của đèn cồn, vậy mà có thể khởi động được bộ dụng cụ lớn như vậy?
Lẽ nào, đây cũng không phải đèn cồn bình thường?
Hay phải nói bộ dụng cụ này chỉ cần một chút nhiệt lượng là có thể khởi động?
Mặc dù Sùng Minh cũng không làm nghiên cứu khoa học, nhưng làm việc với mấy thứ này có vẻ rất thuần thục.
Có thể thấy, hồi còn trẻ hắn cũng từng tiếp xúc khá nhiều với mấy thứ này.
Thật đúng là Sùng Minh có khác!
Thảo nào Benny đánh giá hắn là một người đáng sợ.
Mặc dù mình và Sùng Minh đã thân thiết đến thế, nhưng vẫn cảm thấy hắn là một câu đố.
Hình như không ai biết, rốt cuộc hắn cất giấu bao nhiêu lá bài chưa lật.
Mỗi một lần tiếp xúc, đến phát hiện ra một mặt mà Sùng Minh không muốn người khác biết.
Ồ, thú vị.
Sùng Minh ở trong căn phòng nhỏ, cầm dược phẩm trong tay, dựa theo tỉ lệ và trình tự đổ vào dụng cụ, sau đó liên tục giám sát tiến độ.
Máy tính trên bàn, cũng liên tục đổi mới số liệu.
Có máy tính giám sát chặt chẽ, vì vậy dược phẩm trong bộ dụng cụ đang xảy ra phản ứng cực mạnh.
Hạ Nhật Ninh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, bọn họ đã ở đây một lúc khá lâu rồi.
Lúc mới vào, hệ thống thông gió rất mượt, có thể thấy các hệ thống ở đây vẫn hoạt động bình thường.
Có thể kiên trì mấy chục năm không hỏng, chất lượng chắc chắn là rất tốt.
Nhưng mà...
Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh co lại, lẽ nào là ảo giác của anh?
Vì sao anh bỗng cảm thấy oxi trong không khí hình như hơi giảm xuống?
Hạ Nhật Ninh đang định nhắc Sùng Minh, thì thấy trong căn phòng nhỏ, sắc mặt Sùng Minh chợt thay đổi!
Sùng Minh khẽ lẩm bẩm: "Quái lạ!".
Hạ Nhật Ninh liền đi về phía Sùng Minh: "Xảy ra chuyện gì?".
Sùng Minh ngẩng đầu nhìn Hạ Nhật Ninh, tái mặt nói: "Hệ thống thông gió trong phòng thí nghiệm này hình như có vấn đề! Mà dùng cụ này cần tiêu hao rất nhiều dưỡng khí, nếu bây giờ dừng lại, thì đúng là bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển! Hơn nữa, đây là phần nguyên liệu duy nhất ta có.
Muốn phối được nguyên liệu giống hệt như thế này, gần như là không thể!".
Hạ Nhật Ninh nhìn bộ dụng cụ đang hoạt động, hỏi: "Chúng ta còn cần bao lâu?".
"Hai mươi phút nữa".
Sùng Minh đáp: "Nhưng mà, trong phòng thí nghiệm này, lượng dưỡng khí tối thiểu để con người tiêu hao, chỉ có hai mươi lăm phút.
Đến khi thí nghiệm hoàn thành, chúng ta chỉ có năm phút rời khỏi đây.
Nếu trong năm phút không thuận lợi thoát ra, có lẽ chúng ta phải mãi mãi ở lại đây rồi!".
Hạ Nhật Ninh lập tức quyết định: "Anh đi trước, tôi ở đây trông!".
"Không được, dụng cụ này chỉ có tôi mới biết sử dụng".
Sùng Minh lập tức nói: "Anh đi trước!".