Không tìm được người giúp đỡ, tên ác ma đó bắt những người dân vô tội ở bên ngoài làm thí nghiệm.
Vào ngày này, Sùng Minh chủ động tìm cha hắn nói rõ những điều mong muốn của hắn.
Những lời nói của Sùng Minh khiến cho tên ác ma đó ngẩng đầu lên, cứ chằm chằm nhìn hắn:” con nói con đồng ý làm vật thí nghiệm?”
Ánh mắt Sùng Minh bình tĩnh nhìn người đàn ông này, gật đầu:” đúng vậy.
Tố chất cơ thể của những người đó quá kém.
Căn bản không thể chống lại được sự đau khổ khi đưa thuốc vào cơ thể.
Con có thể.
Bởi vì từ nhỏ tới lớn, sức khỏe con luôn rất tốt, hơn nữa sức lực của con cũng rất khỏe.
Thân là con của cha, con có trách nhiệm giúp cha giải quyết khó khăn.”
Tên ác ma nghe những lời đó liền ngẩn người, sau đó liền cười lớn.
Đây là lần đầu tiên ông ta vui vẻ hòa nhã với Sùng Minh:” nói rất hay! Nếu con có thể vượt qua được lần thí nghiệm này, cho dù là thí nghiệm thành công hay là thất bại, ta đều sẽ công khai thừa nhận con là con trai của ta, công bố con là người thừa kế của ta.
Hãy chuẩn bị tốt.”
Nói xong, tên ác ma cũng không thèm nhìn Sùng Minh thêm lần nào nữa, quay người rời khỏi.
Sùng Minh đứng im tại chỗ, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm bóng lưng của tên ác ma, nhìn rất là lâu.
Tay của hắn để ở phía sau lưng, nắm chặt lại thành nắm đấm.
Lần thí nghiệm này, hắn nhất định phải vượt qua!
Ngày thứ hai, hắn bị người ta đưa vào đây, đưa vào phòng thí nghiệm thần bí.
Vừa mới bước vào phòng thí nghiệm, Sùng Minh liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Trong vô số những cái thùng trong suốt cỡ lớn, có vô số cơ thể thí nghiệm nằm ở bên trong.
Những cơ thể thí nghiệm này đều được ngâm trong thuốc dinh dưỡng, trên người cắm rất nhiều ống dây, giống như miêu tả trong khoa học viễn tưởng, làm cho người ta vừa buồn nôn vừa sợ hãi.
Khác với những người thí nghiệm khác, Sùng Minh chỉ là lờ mờ nhìn một lượt những cơ thể thí nghiệm đó, dường như hoàn toàn không biết kết quả sau này của mình cũng sẽ giống như những cơ thể thí nghiệm đó, cứ bình tĩnh bước về phía trước.
Còn những người bị bắt tới làm thí nghiệm kia, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đã hoàn toàn sụp đổ rồi, không ít người đã bắt đầu điên cuồng la hét.
Thậm chí muốn chạy trốn ra ngoài.
Nhưng mà, chào đón họ là loạt đạn bắn dày đặc.
Những người còn sót lại, lúc này mới không cam tâm cùng theo kịp bước chân của Sùng Minh, đi vào sâu bên trong của phòng thí nghiệm.
Sùng Minh đứng trước mặt nhân viên nghiên cứu khoa học, thản nhiên cởi cúc áo trên người mình, cởi sạch từng cái từng cái một.
Những vết sẹo trên người hắn và cơ bắp ẩn dưới làn da làm cho những nhà nghiên cứu lóe mắt.
Không còn nghi ngờ nữa, đây chính là cơ thể thí nghiệm thích hợp nhất!
Trẻ, có sức sống, khỏe mạnh.
Quan trọng nhất là anh ta tự nguyện phối hợp, đây là bớt đi rất nhiều phiền phức.
Những người khác là bởi vì sợ hãi và đau đớn, lúc lên cơn điên vừa chạy vừa đánh, đều phải cần rất nhiều người mới có thể khống chế được.
Còn người này, hoàn toàn không cần thiết.
Sùng Minh thản nhiên chấp nhận toàn bộ kiểm tra, phối hợp mỗi một hạng mục số liệu cần đối chiếu lại.
Sau khi hắn ta hoàn thành xong toàn bộ hạng mục kiểm tra, bình tĩnh nằm trong thùng cực lớn.
Có người đến giúp hắn ta cố định lại cơ thể, Sùng Minh bình tĩnh nói:” không cần phải cố định, trực tiếp tiêm đi.”
Những người đó đưa mắt nhìn nhau rất lâu, có người tới, kéo lấy cánh tay của Sùng Minh để khử trùng, nói:” khi thuốc đi vào trong cơ thể, cảm giác đau của cậu sẽ gấp hơn 10 lần.
Cố định cơ thể, không phải sợ cậu bỏ chạy, mà là sợ cậu chịu không được đau đớn, sẽ tự gây thương tích cho mình.”
“Không cần.” Sùng Minh bình tĩnh nói:” nếu như lúc tôi không khống chế được bản thân mình, thì hãy để tôi chết đi vậy.”
Toàn bộ mọi người trong phòng thí nghiệm đều dừng động tác, lần lượt nhìn Sùng Minh.
Ánh mắt Sùng Minh hờ hững, bình tĩnh cứ như là không có sức sống vậy, chỉ là một cái xác không hồn.
Người phụ trách thí nghiệm gật đầu, đồng ý yêu cầu của Sùng Minh.
Trợ lý tiêm thuốc vào người Sùng Minh.
Sùng Minh điềm tĩnh nằm trong thùng thuốc dinh dưỡng, nhẹ nhàng cảm nhận nỗi đau thuốc ngấm vào cơ thể.
Thuốc trong thùng dinh dưỡng, là có thể làm giảm cảm giác đau đớn.
Nhưng mà Sùng Minh cảm nhận được, những thuốc này một chút tác dụng giảm đau cũng không có.
Từ vị trí bị tiêm, hình thành bộ rễ lan đến toàn bộ tế bào trong cơ thể, đều điên cuồng kêu gào đau đớn.
Sùng Minh cắn chặt khăn, trợn tròn hai mắt, toàn bộ gân xanh đều nổi lên hết, nhìn thật đáng sợ.
Những người làm thí nghiệm khác, không chịu nổi sự tàn phá tàn khốc như vậy, từng người giãy giụa cuộn tròn trong thùng thuốc dinh dưỡng, va chạm không ý thức
Chỉ có mỗi Sùng Minh, mặc dù toàn thân đau nhức cứ như run rẩy bình thường vậy, vẫn như vậy không phát ra một tiếng nào.
Toàn bộ người trong phòng thí nghiệm, đều đi đến vây quanh nhìn Sùng Minh
Bọn họ nhìn Sùng Minh, dường như toàn bộ mọi người đều nổi da gà.
Người con trai này, thật đáng sợ!
Sức chịu đựng của cậu ta, thật sự vượt qua sức chịu đựng của con người rồi!
Những người thí nghiệm khác, cuối cùng chịu không được sự đau đớn và tải trọng cơ thể
mãnh liệt và mạnh mẽ như vậy, thiết bị của mỗi người đều bắt đầu phát ra âm thanh cảnh báo chói tai.
Không đợi người cứu trợ đến đưa thuốc vào cơ thể, dấu hiện sự sống của họ đã trở về một đường thẳng.
Sùng Minh vẫn cứ nằm trong thùng thuốc dinh dưỡng, dựa vào ý chí mãnh liệt và sát khí mạnh mẽ, chịu đựng thân thể và tâm hồn bị xé rách.
Mắt phượng của Sùng Minh càng ngày càng đỏ, hắn ta dường như sắp không khống chế được cảm xúc của mình rồi.
Người phụ trách thí nghiệm nhìn thấy cảnh này, nhịn không được hét lên:” không được rồi, cậu ta sắp không khống chế được cảm xúc rồi, tiêm thêm thuốc cho cậu ta!”
Một người trợ lí mang thuốc tiêm chạy qua, chuẩn bị tiêm cho Sùng Minh, không ngờ, Sùng Minh bất ngờ nắm lấy yết hầu của anh ta.
Giây tiếp theo, một tiếng rắc, Sùng Minh đã bẻ gãy cổ của anh ta.
Sùng Minh chậm rãi từ trong thùng chứa chất dinh dưỡng ngồi dậy, toàn thân là máu đỏ.
Máu tươi từ lỗ chân lông thẩm thấu ra bên ngoài, cũng với thuốc dinh dưỡng nhuộm thành một màu đỏ.
Những nhân viên phòng thí nghiệm nhìn Sùng Minh ngồi dậy, vậy mà không có ai dám tiến lên phía trước, toàn bộ vô thức lùi lại phía sau.
Bọn họ đã nhìn quen sự sống cái chết, nhìn thấy nhiều loại cơ thể thí nghiệm.
Nhưng mà trước giờ chưa từng thấy một cơ thể thí nghiệm nào lại đáng sợ như vậy.
Bởi vì cơ thể thí nghiệm này, thật sự rất đặc biệt.
Trong thùng chứa thuốc dinh dưỡng Sùng Minh từ từ đứng dậy, đi về phía nhân viên thí nghiệm.
Một thân người màu máu, làm cho ngũ quan của hắn ta nhìn thấy càng kinh tởm đáng sợ.
Vài người trong phòng thí nghiệm bị dọa cho hồn bay phách tán, đến cả sức để bỏ chạy cũng không có.
Sùng Minh từ từ ngẩng đầu nhìn bọn họ, đưa hai tay lên, nhìn một lượt, nhẹ nhàng mở miệng nói:” thì ra, đây chính là cùng cực của đau khổ.”
Hắn từ từ đi về phía đám người đó, phía sau lưu lại một dây vết chân máu.
Một Sùng Minh có khuôn mặt đẹp trai anh tuấn lại biến thành cực kì xấu xí, toàn bộ khung xương dường như bị trật vị khớp vậy.
Hắn ta bây giờ, nhìn càng giống quái vật hơn là người.
“Nếu đã để mọi người nhìn thấy mặt khó chịu nhất của tôi, vậy thì tất cả hãy chết đi!” Sùng Minh từ từ giơ hai tay lên, chân đột nhiên tăng tốc, đột nhiên đã đâm về phía đám người nghiên cứu, mỗi tay một người, giống như làm nát búp bê sứ vậy, dễ dàng làm gãy cổ họng bọn họ.