Ngoài cửa, Thẩm Lục dựa trên vách tường, trên nhan sắc tuấn mỹ khuynh thành đầy vẻ phức tạp.
Nói không lo lắng là giả.
Nhưng anh ấy lại không thể nói gì, làm gì.
Khi Sùng Minh gọi điện cho Hạ Nhật Ninh, Thẩm Lục đã theo dõi được tín hiệu của Sùng Minh.
Anh ấy không phải cố ý nghe lén cuộc gọi của Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh, anh ấy chỉ muốn biết Sùng Minh rốt cuộc đã rơi vào tình cảnh như thế nào.
Cậu ta vì để nhận được sự chấp thuận của Thẩm gia, thật sự đồng ý đẩy mình vào chỗ hiểm sao?
Cậu ta thật sự chấp nhận vì mình, không tiếc mà lần nữa đối diện với tất cả của quá khứ sao?
Cậu ta đã bỏ ra nhiều như thế, mình nên làm gì để đáp lại?
Thẩm Lục ở bên ngoài không biết đã chờ bao lâu, khi mà Hạ Nhật Ninh đi ra, Thẩm Lục mới ngẩng đầu nhìn Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh hình như đoán được từ sớm Thẩm Lục sẽ ở đây đợi mình, do đó cũng không nói chuyện, cứ thế mà nhìn anh ấy.
“Nói với cậu ta, không cần biết bao lâu, anh đều đợi cậu ấy.” Thẩm Lục qua rất lâu, mới mở miệng nói: “Một năm, hai năm, mười năm, ba mươi năm, năm mươi năm! Đều có thể chờ!”
“Được.” Hạ Nhật Ninh khẽ gật đầu.
Hai người đàn ông có nhan sắc đẳng cấp trên thế giới này, nhìn nhau mà cười.
Tất cả lời muốn nói, đều nằm trong nụ cười đó.
Sau khi Hạ Nhật Ninh đi khỏi, Thẩm Lục đứng trong căn phòng, ngây ngẩn mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ai đến cứu rỗi?
Năm đó Tiểu Thất cứu rỗi lấy Hạ Nhật Ninh, nếu như Sùng Minh xảy ra chuyện, bản thân mình nên làm thế nào để cứu rỗi đây?
Bản thân mình còn cứu không được mình, làm sao mà đi cứu rỗi người khác?
Thẩm Lục hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra thật mạnh.
Đến nay, anh ấy ngoài chờ đợi, đã không còn cách nào khác.
Động tác của Hạ Nhật Ninh rất nhanh, gọi điện với Sùng Minh sau đó không quá hai tiếng, thì đã bay qua đó.
Tiểu Xuân đem hồ sơ của Sùng Minh sắp xếp lại lần nữa, đưa cho Hạ Nhật Ninh, thấp giọng nói: “Tổng tài, Sùng Minh lần này có thể vượt qua không?”
Hạ Nhật Ninh lật xem một lát hồ sơ, nói: “Đây cũng là điều mà tôi lo lắng.
Muốn đi lấy mấy vật đó, chỉ sợ là không dễ dàng như thế.
Trực quan nhất chính là trải qua một trận chiến đấu.
Bởi vì đó là khu vực của bọn trộm cướp, năm đó Sùng Minh ở đó tàn sát một trận, sớm đã kết oán bên đó đã lâu.
Lần này quay trở về lấy mấy món đồ đó, trận này không tránh khỏi.
Sùng Minh mấy năm nay đã ít khi tự mình ra tay, cậu ta chính là không muốn sự lý trí và sáng suốt khó mà có được, bị sự tàn sát của cậu ta nuốt mất.
Nhưng lần này, tránh không tránh khỏi.
Nếu như cậu ta tàn sát quá nhiều, rất có khả năng, thật sự sẽ mất đi lý trí, không trở về được nữa.”
“Không đến mức vậy chứ,” Tiểu Xuân đưa ra cách nghĩ của mình: “Khi xưa không có Thẩm Lục, nhưng bây giờ đã có! Thẩm Lục đối với Sùng Minh mà nói, cũng như thiếu phu nhân với người vậy.
Trong lòng rốt cuộc cũng có sự nhung nhớ, cũng sẽ có một chút vướng bận, nên không thể nào mà sa ngã đến cùng chứ.”
“Mong là như vậy.” Hạ Nhật Ninh khẽ cười: “Nhưng, tôi cũng rất hiếu kỳ Sùng Minh rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu lá bài ẩn, đây là một cơ hội tốt.
Không phải sao?”
Tiểu Xuân cười.
Tiểu Hạ đem một dĩa dưa hấu qua, vừa gặm vừa nói: “Tổng tài luôn có lý.
Tên Sùng Minh này, quá tà ác! Đây là phải giết bao nhiêu người, mới có được khi chất như vậy?”
Hạ Nhật Ninh lật lấy hồ sơ trong tay, trả lời với Tiểu Hạ nói: “Người mà cậu ta giết, đã lên tới hàng ngàn.”
Phập...miếng dưa hấu trong tay Tiểu Hạ rớt vào trong dĩa, mắt liền mở tròn: “Hắn ta chính tay giết?”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Đúng thế, chính tay giết, không bao gồm những người mà hắn chỉ thị thuộc hạ giết.
Cả đời cậu ta, ngoài mấy năm nay bên cạnh chúng ta bàn tay sạch sẽ ra, những năm đó, hầu như cứ mỗi năm đều có trên trăm người chết trong tay cậu ta.
Kẻ thù của Sùng Minh rất nhiều, cậu ta thích tự tay giết chết mấy kẻ thù đó, sau đó tẩy chay tài sản và đại bàn của đối phương.
Lần này nơi mà cậu ta muốn đi, là đối thủ trước đây của cậu ta.
Năm đó cậu ta giết chết cha của đối phương, tẩy chay địa bàn của họ, sau đó lại vứt bỏ địa bàn đó.
Sau này, đối phương truy sát Sùng Minh rất lâu, mãi không tìm thấy Sùng Minh, thế là thông minh lựa chọn lấy ôm cây đợi thỏ.”
Tiểu Xuân và Tiểu Hạ đều bị hấp dẫn bởi sự tường thuật của Hạ Nhật Ninh: “Sau đó thì sao?”
“Nơi đó, cất giấu vô số phát minh và thực nghiệm của cha Sùng Minh khi còn sống, tất nhiên, đều là những thực nghiệm bị nghiêm cấm.
Đối thủ đó, lấy được chủ ý, đoán được rằng Sùng Minh sớm muộn gì cũng sẽ quay trở về tìm mấy món đồ này, cho nên xem như là giăng một tấm lưới, chỉ chờ Sùng Minh cắn câu.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Sùng Minh cũng hiểu điều đó.
Cho nên lần đi này, nhất định sẽ đại khai sát giới.
Cậu ta có thể sau lần tàn sát này giữ được sự sáng suốt không, cậu ta cũng không dám chắc.
Với lại cậu ta cũng không có bạn bè gì, cho nên, cậu ta nghĩ qua nghĩ lại, chỉ có thể tìm tôi hợp tác.”
“Là bởi vì tổng tài không sợ cái chết?” Tiểu Hạ không kiềm được mà hiếu kỳ chen miệng hỏi.
“Cũng có một mặt là do nguyên nhân này.
Một nguyên nhân khác, là cậu ta muốn mượn lực lượng của tôi.” Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhấp nháy, khóe miệng khẽ nhếch: “Sùng Minh rất trộm cướp! Dùng lực lượng của tôi, thì có thể quang minh chính đại mà với danh nghĩa quay đánh quét sạch bọn cướp, từ phía bên ngoài giúp cậu ta giảm áp lực.”
Tiểu Xuân và Tiểu Hạ bổng chốc hiểu ra!
Hạ Nhật Ninh là người có thân phận gì?
Đế vương của thế giới quang minh!
Anh ấy có mối quan hệ hợp tác vô cùng tốt với vô số nước, thậm chí còn là khách quý của vô số quốc gia.
Nếu như Hạ Nhật Ninh đưa ra yêu cầu giúp họ tiến hành nâng cấp an ninh trong nước hoặc quét sạch bọn cướp, đối phương tuyệt đối hai tay nghênh đón!
Nên biết ý nghĩa mà Hạ gia đại diện, không chỉ là tài lực kinh người, càng là người tài vô số! Đặc biệt là cha của Hạ Nhật Ninh Hạ Quốc Tường, đó là sự hiện diện của người có căn cứ riêng của mình.
Đây chính một nhánh lực lượng vũ trang mạnh mẽ hiện có.
Có lực lượng vũ trang của Hạ Nhật Ninh với danh nghĩa là bình định phản loạn trộm cướp trong nước, nhất định có thể áp chế một phần tinh duệ và binh lính của đối phương.
Có sự áp chế của Hạ Nhật Ninh, áp lực của Sùng Minh liền giảm đi một nửa, đối với Sùng Minh mà nói, thật sự là làm ít được nhiều.
Tiểu Hạ không kiềm được nói: “Khó trách người ta thường nói Sùng Minh và tổng tài chúng ta là nhân vật chia đôi thế giới này, vừa đáng sợ vừa đáng hận.
Xem ra, thật sự là như thế! Lần này cả tổng tài chúng ta cũng bị tính kế luôn rồi!”
Tiểu Xuân cũng nói: “Đúng thế.
Có sự kiềm hãm của chúng ta, với bản lĩnh của Sùng Minh, hầu như là thông suốt không chút trở ngại.”
Hạ Nhật Ninh cười nói: “Cho nên, cậu ta cũng lật chút bài ẩn của cậu ta với tôi, xem như là bồi thường.
Biết bài ẩn của cậu ấy càng nhiều, vị trí của tôi càng vững.”
Tiểu Xuân và Tiểu Hạ không kiềm được mà than thở, mức độ đen tối của tổng tài nhà mình, cũng không ai bằng được rồi!
Hai vị đế vương trên bề mặt đều trân trọng lẫn nhau, sau lưng vẫn tính kế lẫn nhau.
Chật chật chật, quả nhiên là oan gia.
Cho dù là trở thành người một nhà, vẫn không sửa được thói quen này.
Khó trách người thông minh thích hợp tác với người thông minh, bởi vì mọi người đều thông minh, cho nên đều biết chừng mực mà bỏ ra, đạt được sự hồi báo không hạn mức.
Sùng Minh bỏ ra bài ẩn của mình, lại có được đầy đủ sự an toàn, để cậu ta có đủ năng lực bình an trở về.
Hạ Nhật Ninh bỏ ra lực lượng của mifnh, lật ra bài ẩn của Sùng Minh, không những lần nữa có thể có quan hệ tốt với chính phủ bản địa, tăng cường hợp tác, còn có thể thêm bước nữa hiều được và nắm rõ thực lực và bí ẩn đằng sau của Sùng Minh.
Nếu như sau này có mất mát, anh ấy có thể càng tốt càng nhanh càng mạnh càng chuẩn mà phản ứng lại.