“Quê của anh ấy.
Thuộc hạ của anh ấy.” Giọng nói của Thẩm Lục rất trầm thấp, cũng rất nhẫn nhịn: “Ba của anh ấy đã từng là một kẻ điên, có rất nhiều người tình, cũng sinh ra nhất nhiều đứa con.
Ông ta đã vứt hết những đứa con của mình vào một hang động để thiên nhiên sàng lọc thể chất của bọn họ.
Những người còn sống sót sẽ lại bị ném vào giữa bầy sói, bầy sư tử hoặc là bầy hổ.
Sau đó, nếu có thể sống tiếp thì sẽ phải tiến hành huấn luyện đặc biệt, thực thi rất nhiều nhiệm vụ, nếu như vẫn còn sống thì mới được thừa nhận là con của ông ta.”
Thực ra Hạ Nhật Ninh đã biết thân thế của Sùng Minh rồi.
Trước đây chỉ nhìn thấy một số tin thông tin trên giấy, còn bây giờ lại được nghe từ chính miệng anh vợ của mình, lúc này quan hệ của hai người họ lại như vậy khiến Hạ Nhật Ninh không khỏi thương xót.
“Ba của anh ấy là một kẻ điên thật sự, ông ta đã thực hiện rất nhiều thí nghiệm điên rồ.
Một trong số đó chính là cái này.” Thẩm Lục nói tiếp: “Mặc dù thầy của anh cũng tiến hành rất nhiều thí nghiệm, nhưng chúng đều nằm trong phạm vi luân lý đạo đức.
Còn tên điên đó thì lại không hề để ý đến chút đạo lý làm người nào.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Vậy mà anh ấy vẫn muốn làm việc nghĩa đến cùng ư?”
“Anh ấy quá vội vàng muốn có được sự đồng ý của Thẩm gia.” Ánh mắt của Thẩm Lục trở nên dịu dàng, một gương mặt anh tuấn như vậy bỗng nhiên hiện ra sự tuyệt mỹ.
“Vì vậy, có khả năng cao là anh ấy đã bị đối phương giữ lại.” Hạ Nhật Ninh nói: “Nhưng mà anh ấy vẫn đi.”
“Ừm, anh đã từ chối anh ấy, nhưng mà anh ấy vẫn rất kiên quyết.” Thẩm Lục gật đầu: “Vì vậy, anh đã buông tay.”
“Thẩm Lục, anh định nghiêm túc với anh ấy à?” Hạ Nhật Ninh thở dài một hơi rồi hỏi: “Để ở bên cạnh nhau, anh có biết bọn anh sẽ vượt qua bao nhiêu trở ngại không?”
“Anh biết chứ.” Thẩm Lục cúi đầu xuống, hắn cụp mắt, không ai có thể nhìn rõ được cảm xúc dưới đáy mắt hắn, giọng nói thấp đến mức không thể thấp hơn nữa: “Cũng giống như em và Tiểu Thất, chuyện giữa anh và anh ấy cũng đã được định trước là sẽ gặp rất nhiều khó khăn, trở ngại.
Nhưng mà thế thì sao chứ? Chuyện tình cảm kỳ diệu thế đấy, không thể nào nói rõ được.”
Hạ Nhật Ninh tỏ vẻ đồng ý: “Đúng thế.
Như thể uống nước nóng hay lạnh thì chỉ có người đó tự biết.
Nếu như anh đã quyết định rồi thì em cũng sẽ ủng hộ đến cùng! Cho dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng phải bước trên con đường của chính mình.”
“Anh biết rồi.” Thẩm Lục gật đầu rồi nói: “Vậy anh về trước đây.
Chăm sóc Tiểu Thất cho tốt nhé.”
“Vâng.” Hạ Nhật Ninh gật đầu, hắn đích thân tiễn Thẩm Lục rời khỏi đó.
Một lúc lâu sau, Hạ Nhật Ninh mới thở dài khe khẽ.
Quay về phòng bệnh, Thẩm Thất đang lau mặt và tay cho Thẩm lão phu nhân bằng khăn bông, thấy Hạ Nhật Ninh quay lại, cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh em có việc gì vậy?”
“Không có chuyện gì đâu, chỉ đến xem thế nào thôi.
Anh ấy lo lắng cho em.” Hạ Nhật Ninh lựa chọn cách giấu giếm.
Thẩm Thất cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ gật đầu rồi nói: “Bác sĩ vừa mới tới thăm, họ nói sau nửa đêm là bà ngoại có thể tỉnh lại.
Em không ngủ được nên cứ để em canh chừng bà.”
“Anh sẽ thức cùng em.” Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nói.
Thẩm Thất gật đầu, Hạ Nhật Ninh đi đến bên cạnh chăm sóc Thẩm lão phu nhân cùng Thẩm Thất.
Sau nửa đêm, ngón tay của Thẩm lão phu nhân đang chìm trong trạng thái hôn mê bỗng nhiên cử động nhẹ, Hạ Nhật Ninh lập tức lay nhẹ Thẩm Thất: “Tiểu Thất, bà ngoại tỉnh rồi!”
Vừa quay đầu lại, Thẩm Thất liền nhìn thấy Thẩm lão phu nhân thực sự có dấu hiệu tỉnh lại, cô lập tức liên lạc với bác sĩ.
Một nhóm bác sĩ và y tá đi vào, họ tiến hành một loạt kiểm tra cho Thẩm lão phu nhân rồi nói: “Bệnh nhân đã ổn định rồi, tạm thời không thể để tâm trạng của bệnh nhân quá kích động, phải để bệnh nhân tĩnh dưỡng.”
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất gật đầu lia lịa.
Dù sao Thẩm lão phu nhân cũng là người đã từng trải qua biết bao sóng to gió lớn, nhìn thấy cả căn phòng đầy ắp người là bà đã biết tình trạng của mình như thế nào rồi.
Sau khi những người khác rời khỏi phòng, Thẩm lão phu nhân cười khổ nói với Thẩm Thất: “Có phải bà ngoại đã gây thêm phiền phức cho bọn cháu rồi không?”
Thẩm Thất lập tức lắc đầu, cô ngồi xuống bên giường rồi nắm lấy tay Thẩm lão phu nhân: “Bà ngoại, không đâu ạ.
Thực sự không phiền phức gì cả.
Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi ạ.
Nhật Ninh đã đưa bác sĩ và các loại thuốc tốt nhất tới đây rồi ạ, chẳng bao lâu nữa là bà có thể xuất viện rồi ạ.”
“Bà ngoại đã lớn tuổi rồi, không ổn nữa rồi.
Tiểu Thất, cháu không ghét bỏ bà là tốt rồi.” Thẩm lão phu nhân còn bình tĩnh hơn Thẩm Thất: “Đến tuổi này rồi thì còn gì không nhìn thấu nữa chứ? Đến lúc cần đi thì phải đi thôi, không ai có thể giữ lại được.
Bà chỉ không yên tâm về cháu và bọn trẻ thôi.”
Ánh mắt của Thẩm lão phu nhân lướt qua đỉnh đầu Thẩm Thất, bà nhìn Hạ Nhật Ninh đang đứng ở một bên rồi nhẹ nhàng nói: “Nhật Ninh.”
“Bà ngoại, cháu đây ạ.” Hạ Nhật Ninh vội vàng bước lên phía trước rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Tiểu Hà đã tha thứ cho cháu rồi.” Thẩm lão phu nhân nhẹ nhàng mở miệng.
“Vâng, thưa bà ngoại.” Hạ Nhật Ninh nhẹ giọng nói: “Chờ bà khỏe lên rồi, cháu sẽ chính thức đến nhà cầu hôn được không ạ? Cháu nợ Tiểu Thất một lễ cưới chính thức, cháu muốn bù đắp tất cả tiếc nuối cho cô ấy!”
“Được.
Ta đã đoán trước được rằng sẽ có một ngày như thế.” Thẩm lão phu nhân nhẹ nhàng vuốt cằm, bà dùng ánh mắt trong veo để nhìn Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất: “Hai đứa bọn cháu yêu thương lẫn nhau, Nhật Ninh lại kiên quyết như thế, chuyện Tiểu Hà thích cháu chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Tính cách của hai ba con bọn cháu rất giống nhau, máu mủ tình thâm.
Đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Vì vậy, bà ngoại chưa từng nói gì cả.
Chỉ mong Tiểu Hà vui vẻ thì chuyện gì bà cũng đồng ý.
Bà đã lớn tuổi rồi, không thể nhìn các cháu tiến xa nữa.
Vậy nên, Tiểu Thất nhờ cả vào cháu đấy.”
“Bà ngoại!” Viền mắt của Thẩm Thất bỗng nhiên bỗng nhiên ứa nước: “Bà không được nói những lời không may như thế! Bà phải đích thân đến dự lễ cưới của cháu, còn phải tiễn Tiểu Hà đi lấy chồng, chứng kiến Tiểu Duệ lấy vợ nữa!”
Thẩm lão phu nhân lập tức bật cười: “Đứa bé ngốc này.
Bà ngoại cũng muốn thế, nhưng cháu nhìn dáng vẻ bây giờ của bà đi, sao bà có thể chờ được đến ngày đó chứ? Đừng khóc nữa, bà không thích nước mắt đâu.
Lúc ông ngoại cháu qua đời, bà không hề khóc, bởi vì nếu như ông ấy nhìn thấy bà khóc thì sẽ buồn hơn.”
Thẩm Thất ra sức gật đầu, nhưng nước mắt cô vẫn chảy ra khỏi vành mắt.
Thẩm lão phu nhân giơ tay lên, Thẩm Thất lập tức lại gần để bà vuốt ve gương mặt mình, lau hết những giọt nước mắt trên đó.
“Những người khác đâu rồi?” Thẩm lão phu nhân hỏi.
“Vẫn đang trên đường đến ạ.” Thẩm Thất trả lời: “Cháu vừa báo cho anh năm, chắc là cũng phải mất một lúc thì mọi người mới tới đây được.
Hơn nữa, bây giờ đã quá nửa đêm rồi, mọi người cũng không thể tới đông quá được, cho nên chỉ có anh tư và anh năm đến thôi ạ.
Sáng sớm mai những người khác sẽ đến.”
Thẩm lão phu nhân gật đầu: “Cháu xử lý tốt lắm.
Nhật Ninh, đây là ý kiến của cháu à?”
“Vâng ạ.” Hạ Nhật Ninh gật đầu thừa nhận.
“Tốt lắm.” Ánh mắt của Thẩm lão phu nhân sáng lên: “Được rồi, nếu bà đã tỉnh thì sẽ không xuống dưới kia gặp ông ngoại ngay được đâu.
Các cháu không cần phải lo lắng, bà sẽ khỏe lên vì các cháu.”
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất cùng gật đầu.
Bên ngoài vang lên tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng, mọi người đều quay đầu lại, Thẩm Tứ và Thẩm Ngũ đang rón rén đi vào.
“Bà nội!” Thẩm Tứ và Thẩm Ngũ chậm rãi bước tới, họ nói: “Bà đã tỉnh rồi ạ.
Cả nhà không ai ngủ được cả.
Đến lúc nghe nói bà tỉnh rồi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà nội, bà làm bọn cháu sợ quá.”