Văn Nhất Phi lập tức tới gần một bước, lần nữa quỳ xuống: "Tiểu Nghĩa, em hãy đáp ứng với anh đi! Em xem, thành ý của anh thật sự rất đủ đấy! Anh thật sự chưa từng dẫn cô gái về nhà qua.
Em là người cô gái đầu tiên mà anh muốn dẫn về nhà đấy.
Anh muốn chúc phúc của cả thế giới, anh muốn cho em một vinh quang chói mắt nhất trên toàn thế giới."
"Thế nhưng là em cũng không thích những thứ này." Lưu Nghĩa nhìn lấy Văn Nhất Phi, tuy rằng ngoài miệng vẫn chưa đáp ứng, thế nhưng là ánh mắt đã nhu hòa thành một đoàn rồi.
"Anh biết rõ là em không thích.
Thế nhưng là những thứ này là một trong những cách biểu đạt tình yêu của anh.
Anh chỉ muốn ngu ngốc dùng hết tất cả cách mà anh có thể biết, nói cho em biết, anh thật sự yêu em đến cỡ nào!" Văn Nhất Phi âu yếm và đằm thắm mà nói: "Tiểu Nghĩa, anh yêu em!"
Lưu Nghĩa hơi hơi nở nụ cười: "Anh khẳng định, sẽ không hối hận sao? Đây chính là quyết định của cả đời đấy!"
"Cả đời cũng không hối hận!" Văn Nhất Phi chỉ tay lên trời mà thề: "Tôi Văn Nhất Phi ở dưới sự coi giữ của đất trời mà thề, đời này kiếp này, chỉ yêu Lưu Nghĩa một người.
Nếu có vi phạm lời thề, tan thành mây khói!"
Lưu Nghĩa cũng không khống chế được mình được nữa, lập tức ôm lấy Văn Nhất Phi.
Hành vi của người yêu, sâu sắc cổ vũ lấy Văn Nhất Phi.
Văn Nhất Phi trở tay ôm lấy Lưu Nghĩa, cúi đầu hết sức hôn tới.
Hai người trong lúc đang nồng thắm, thì nghe thấy động tĩnh ở xung quanh khác thường.
Hai người hôn đến quên mình, sau khi lưu luyến tách ra, đồng thời quay đầu nhìn lại.
Ái chà, đậu xanh rau má!
Từ đâu ứa ra một đám nít đấy!
Bọn con nít này, từng đứa tràn trề hứng thú mà nhìn lấy Văn Nhất Phi cùng Lưu Nghĩa hôn đến trời đất mù mịt.
Mặt của Văn Nhất Phi cùng Lưu Nghĩa đều đỏ lên.
Má ơi, bị con nít vây xem rồi!
Cũng không thể dạy hư đóa hoa của tổ quốc a!
Lưu Nghĩa dắt lấy Văn Nhất Phi liền hướng ra ngoài chạy.
Hai người chưa đợi chạy được bao xa, chợt nghe thấy đám con nít kia đều đang ồn ào lên: "Một lần nữa, một lần nữa!"
Trên mặt của Lưu Nghĩa chợt đỏ lên.
Bọn nhỏ bây giờ a ————
Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh, Lưu Nghĩa cùng Văn Nhất Phi, đều ở trong thôn núi yên lặng này, thoải mái mà nói yêu đương.
Triệu Văn Văn ở xa trong thành phố Vinh hình như cũng tìm được một tình cảm mới thuộc bản thân mình.
Mấy ngày nay, cô luôn cùng Hàn Tắc Phương đi lại thân mật.
Một cái không hẹn mà gặp ở trước tết nguyên tiêu, giống như là một sợi dây, đem hai người không được như ý này, đã dắt đến cùng một chỗ.
Sau đó mấy lần tụ hội, Hàn Tắc Phương đều đi.
Sự cẩn thận tỉ mỉ và ánh mặt trời sáng lạn của Hàn Tắc Phương, từng giây từng phút đều thu hút lấy ánh mắt của Triệu Văn Văn.
Hàn Tắc Phương hình như cũng cảm nhận được sự quan tâm của Triệu Văn Văn, vì vậy cùng Triệu Văn Văn bắt đầu càng đi càng gần thêm rồi.
Thoáng một cái là trôi qua hơn nửa tháng rồi, giữa hai người hình như đã thành bạn rất thân rồi.
Hôm nay, Hàn Tắc Phương chủ động hẹn Triệu Văn Văn đi ra gặp mặt ăn cơm.
Trước khi đi ra ngoài, Triệu Văn Văn lúc đầu vốn không phải rất để ý hình tượng của mình, không ngờ lại bắt đầu nghiêm túc ăn mặc rồi.
Triệu Văn Văn vốn chính là hoàng hậu catwalk, vóc dáng cùng nhan sắc cũng không thể bới móc được.
Dưới sự nghiêm túc hóa trang cho mình như vậy, lại càng thêm xinh đẹp động lòng người rồi.
Triệu Văn Văn sau khi rời đi, đã có người đem tin tức báo cáo cho Phùng Mạn Luân.
Phùng Mạn Luân thong thả ung dung lau chùi lấy một bức tranh ở trong tay.
Bức tranh này là quà của Thẩm Duệ Thẩm Hà vào vài ngày trước đó tặng cho anh, tuy rằng kỹ xảo hội họa hơi lộ ra sự non nớt, thế nhưng là Phùng Mạn Luân lại coi nó là bảo bối quý giá.
"Mặc cô ấy là được rồi." Phùng Mạn Luân một vẻ mặt không thèm để ý.
Dù sao, thứ anh muốn, cũng đã đắc thủ rồi.
Triệu Văn Văn là đi hay là ở lại, cũng đều đã không quan trọng rồi.
Cô ấy không phạm sai lầm, anh làm sao cùng Triệu Văn Văn tuyên cáo chia tay đấy?
Dù sao, anh cũng là muốn có mặt mũi đấy.
Phùng Mạn Luân biết rõ anh ấy từ đầu tới đuôi đều là đang lợi dụng Triệu Văn Văn, nhưng vẫn thản nhiên như thường.
Làm người không vì mình, trời không dung đất không tha.
Anh chưa từng cảm thấy mình là người tốt gì.
Chỉ cần có thể lấy được thứ mà mình muốn đấy, cho dù là đã phụ người trong thiên hạ thì như thế nào?
Cho dù là anh biết rõ Triệu Văn Văn, đã rơi vào cạm bẫy của người khác, anh cũng coi như không để ý tới.
Nếu như là Thẩm Thất, anh làm sao có thể cam lòng mặc kệ?
Vì vậy, dưới sự dung túng của Phùng Mạn Luân, lá gan của Triệu Văn Văn càng lúc càng lớn, cuối cùng cùng Hàn Tắc Phương đi càng ngày càng gần rồi.
Trong khoảng thời gian này, mọi người xung quanh đều đã nhận ra, Triệu Văn Văn từ lạnh lùng cao ngạo ở lúc đầu, hình như dần dần khôi phục sức sống, hình như lại lần nữa về tới bộ dạng từng đã là thanh xuân trẻ tuổi.
Nhưng mà, mọi người nhìn thấy Phùng Mạn Luân không có lên tiếng, người nào lại rảnh rỗi nhức cả dái, chạy đến trước mặt của Phùng Mạn Luân xúi bậy a?
Những người này cũng không phải dễ trêu đó a!
Vì vậy, tất cả mọi người giả bộ như không phát hiện vậy.
Cũng coi như là biến tướng dung túng cho Triệu Văn Văn cùng Hàn Tắc Phương.
Triệu Văn Văn vừa ra khỏi cổng của Phùng gia, giống như là con chim tự do, vui sướng bay về phía Hàn Tắc Phương.
Những ngày này, là những năm gần đây của cô, là một khoảng thời gian được trải qua vui vẻ nhất.
Tuy rằng chỉ có hơn mười ngày ngắn ngủn, lại khiến cô cười được còn nhiều hơn mười năm trước kia.
Sự khôi hài hài hước của Hàn Tắc Phương, ấm áp đáng yêu, khiến Triệu Văn Văn dường như đã tìm được năm tháng của mình ở trước kia rồi.
Hàn Tắc Phương luôn là vô tội mà nhìn lấy Triệu Văn Văn, cái ánh mắt kia, khiến Triệu Văn Văn từng chút một cởi bỏ đi lòng đề phòng của mình, dần dần tiếp nhận lấy Hàn Tắc Phương, cũng đã công nhận Hàn Tắc Phương, càng về sau, Triệu Văn Văn phát hiện, cô hình như có chút nghiện rồi.
Một ngày không nhìn thấy Hàn Tắc Phương, cô sẽ đứng ngồi không yên rồi.
Hàn Tắc Phương cũng hình như cố ý tiếp cận Triệu Văn Văn, đôi khi một câu nói trong lúc vô tình, khiến cho Triệu Văn Văn tim đập không thôi.
Thế nhưng là sau khi Hàn Tắc Phương nói xong, hình như lại không có ý này, luôn là một vẻ mặt vô tội nhìn lấy Triệu Văn Văn.
Bản thân của Triệu Văn Văn cũng có chút không vững, Hàn Tắc Phương rốt cuộc là nghiêm túc hay là nói giỡn.
Tình cảm chính là như vậy.
Lúc ám muội, thường thường là đẹp đẽ nhất.
Chuồn chuồn lướt nước, thấy rõ nhưng không nói ra.
Cái chút tình cảm rung động như ẩn như hiện, là khiến người mê muội nhất.
Không biết tên Hàn Tắc Phương này có phải là cao thủ tình trường, dù sao bây giờ Triệu Văn Văn đã một dầu đâm vào rồi.
Hình như, cũng không có ý định quay đầu lại.
Triệu Văn Văn lái xe rất nhanh liền đi đến nơi của Hàn Tắc Phương hẹn gặp mặt.
Đỗ xe xong, Triệu Văn Văn một bộ áo khoác đỏ choét, giẫm lấy đôi cao gót cùng mẫu cùng màu, một cặp môi đỏ mọng, từ trường cực kỳ mạnh, quả thực là xinh đẹp không gì sánh được.
Rất xa, liền nhìn thấy Hàn Tắc Phương đang chuyên tâm cắm hoa, đáy lòng của Triệu Văn Văn một cơn kích động, ma rủi quỷ xui từ phía sau chậm rãi tới gần, sau đó thừa lúc Hàn Tắc Phương không chú ý, lập tức bụm kín đôi mắt của Hàn Tắc Phương, ghé vào tai anh ấy nhẹ nhàng nói: "Đoán xem em là ai?"
Đây là trò chơi của con nít mới chơi, thế nhưng là lúc này Triệu Văn Văn làm không biết mệt.
Cô hình như thật sự đã về tới lúc mười sáu tuổi, về tới tuổi tác mà cô vừa mới quen biết Trình Thiên Cát.
Hàn Tắc Phương buông xuống đóa hoa ở trong tay, cũng không có kháng cự sự tiếp cận của Triệu Văn Văn, cố ý nói: "A..., hẳn là cô gái mà anh nhớ thương đã đến rồi, có đúng không?"
Đáy lòng của Triệu Văn Văn, bỗng nhiên ngọt ngào.
Người cô gái mà anh ấy nhớ thương, là nói mình sao?
Chẳng lẽ anh ấy cũng thích mình?
Trong lòng của Triệu Văn Văn, trong nháy mắt đã có một chút ngọt ngào và bối rối.
Triệu Văn Văn cưỡng nén sự kích động ở trong lòng của mình, khẽ giọng hỏi: "Cô gái mà anh nhớ thương là ai?"
Khóe miệng của Hàn Tắc Phương từ từ hiện lên một ý cười, một nụ cười nhạt nhẽo, khiến anh thoạt nhìn qua càng thêm là ánh mặt trời ở nhà bên cạnh rồi.