Lưu Nghĩa khoanh hai tay lại rồi nói: “Không phải không có cách để nói? Mà vì không cùng tần số với nhau, có muốn nói lý cũng không nói lại.”
Thẩm Thất hỏi: “Nói vậy là?”
Gia đình em gái Tiểu Xảo một chữ bẻ đôi không biết, vả lại còn cố chấp cho rằng phụ nữ chỉ dùng để sinh con đẻ cái, cho nên học hành không mạng lại lợi ích gì hết.
Gia đình mấy đời của họ đều như thế, cho nên đến đời này cũng sẽ như vậy.
Lúc Tiểu Xảo nghỉ học, thôn trưởng đã đến tìm cô bé, kết quả bị chửi và đuổi cổ đi về.
Làm thôn trưởng giận đến không bao giờ đụng đến gia đình này nữa.” Tôn Tấn thở một hơi nhẹ: “Nhưng mà, con gái nhà họ sau khi gả đi, đều có cuộc sống tốt hơn, nên họ càng tin vào quan điểm của mình là đúng, và cho rằng những gia đình khác có con gái đi học, sớm muộn cũng sẽ hối hận!”
“Đúng là vô lý hết sức!” Thẩm Thất tức giận: “Một cô gái tốt như vậy mà bị hạn chế tài năng!”
Thấy Thẩm Thất tức giận như thế, Hạ Nhật Ninh đau lòng: “Được rồi được rồi, đừng giận nữa.
Chuyện này cứ giao cho anh đi!”
“Vậy anh định làm thế nào?” Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh với ánh mắt nghi ngờ.
Hạ Nhật Ninh cười vẻ tự tin, nói: “Đơn giản thôi mà! Cho bọn họ nếm trải thử cuộc sống tốt đẹp là như thế nào.
Bọn họ cố chấp như thế, cũng là vì họ chưa được trải nghiệm cuộc sống bên ngoài, cho nên mới tự nhốt mình trong thế giới nhỏ bé đó, không nghe được lời khuyên của người khác.
Để bọn họ thấy được cuộc sống ngoài kia, thì sẽ hiểu được, cái gì gọi là tốt đẹp.”
“Vậy anh dự định cho bọn họ nếm trải cuộc sống bên ngoài thế nào?” Văn Nhất Phi cũng tò mò hỏi: “Chắc không phải đưa họ đi một vòng thành phố chứ? Nếu vậy thì cũng vô tác dụng thôi?”
“Đã làm thì phải làm cho trót.” Hạ Nhật Ninh nhấn mạnh, và nói: “Chẳng phải bọn họ nói đi học là vô ích sao? Vậy thì phải cho bọn họ trải nghiệm thử lợi ích của việc đi học! Tôn Tấn, chẳng phải anh học kỹ thuật hóa học sao?”
Tôn Tấn gật đầu, vẻ mặt hoang mang: “Phải đó.”
“Đến lúc cần dùng đến chuyên môn của anh rồi.” Hạ Nhật Ninh nhếch mép, quay đầu nói với Tiểu Xuân: “Tiểu Xuân, để ngụy tạo một trận dịch bệnh quy mô nhỏ, có khó không?”
“Không khó.” Tiểu Xuân có vẻ đã hiểu ý của Hạ Nhật Ninh, liền nói: “Nếu bắt đầu ra tay từ nguồn nước, thì chỉ cần một đêm là đủ!”
Tôn Tấn bắt đầu hiểu ra: “Nhưng mà làm vậy được thật sao?”
“Người của tôi chuyên nghiệp hơn rất nhiều chuyên gia trên thế giới đấy, anh nói có được không? Giải quyết dứt khoát trong một lần thôi! Chỉ cần trải qua một lần sinh tử, thì họ mới thông minh lên được!” Hạ Nhật Ninh cười vẻ gian ác, và dùng ngón tay chỉ vào nguyệt thái dương của mình một cách đầy khí phách, nói: “Lời nói của người khác, đối với bọn họ mà nói, chỉ là đàn gãi tai trâu.
Chỉ có đích thân đi nếm trải sự sống chết thật sự, thì bọn họ mới có thể xem đó là bài học nhớ đời! Chẳng phải họ nói đi học là vô ích sao? Để bọn họ thử cảm nhận sức mạnh của tri thức đi!”
Lưu Nghĩa liền vỗ tay: “Vẫn là Hạ tổng có khí chất nhất!”
Văn Nhất Phi cũng thể hiện sự đồng tình: “Quả nhiên là dứt khoát đấy!”
Những người khác cũng thể hiện sự đồng tình.
Tôn Tấn cũng chỉ có thể đồng tình thôi: “Vậy tôi cần phải làm gì?”
“Đương nhiên là đọc bài cho bọn họ nghe rồi!” Hạ Nhật Ninh nói vẻ mờ ám: “Không đọc bài, làm sao để họ biết được, anh biết bao nhiêu chữ tiếng việt chứ?”
Thẩm Thất bật cười ra tiếng.
Được rồi, chuyện như thế này, chỉ có chồng cô ấy mới làm được thôi!
Tuy là hơi tổn thương, nhưng mà hiệu quả!
Thế là, Tôn Tấn đã đi chào hỏi thôn trưởng và phòng khám trước ngày xảy ra chuyện, để một vài gia đình chuẩn bị sẵn nước sạch.
Tiểu Xuân bắt đầu ra tay.
Muốn làm cho người dân trong thôn bị tiêu chảy, chuyện này quá đơn giản!
Chỉ cần bỏ thuốc vào cái giếng ở giữa thôn là được!
Và thế là, chỉ sau một đêm, trên dưới cả thôn đã bùng nổ vì bệnh tiêu chảy.
Trong chốc lát, phòng khám trong thôn đã chật kín người!
Thế là vào lúc này, phòng khám nói, chỗ của chúng tôi bị quá tải bệnh nhân, thật sự không lo hết cho tất cả được.
Ở đây tôi có toa thuốc, mọi người mang nó ra hiệu thuốc để mua nhé! Thuốc chỗ tôi không đầy đủ, không trị được!
Những người biết chữ thì rất dễ dàng, cầm toa thuốc rồi đi mua ngay.
Những người không biết chữ cứ đứng trơ ra đó, chỉ biết tìm những người biết chữ để hỏi thăm thôi.
Và ba cái loại thuốc than này cũng rất khó tính, rất nhiều chữ đều là chữ chuyên ngành.
Người nào mà không đi học thật sự không biết nó là gì!
Và thế là, người dân cả thôn đều tìm đến nhà Tôn Tấn.
Vì Tôn Tấn là sinh viên đại học của thôn! Anh ấy chắc chắn biết rất nhiều chữ!
Cả nhà Tiểu Xảo đã đến, nhìn bọn họ đi tiêu nhiều đến nỗi cong hết cả lưng, Tôn Tấn cũng cảm thấy xót xa.
Ba Tiểu Xảo thấy trong nhà đông kín người, cũng có chút tuyệt vọng!
Đợi Tôn Tấn xem cho những người khác xong, thì phải đợi đến khi nào chứ?
Và ngay lúc này đây, Tôn Tấn thấy thời cơ đến rồi, ngay lập tức ho ra một tiếng, nói: “Các chú các bác các ông các bà thân mến, cho dù biết được cần mua thuốc gì, thì cũng đâu biết mua ở chỗ nào đúng không? Thêm nữa, mọi người đông như thế, đi đến hiệu thuốc nào cũng sẽ mua hết thuốc của bọn họ thôi!”
Quả nhiên, người đứng trong nhà, vẻ mặt ai nấy đều tuyệt vọng.
Tôn Tấn lại lên tiếng nói: “Nhưng mà, khi tôi còn đi học, có quen biết một bạn học của trường y học.
Anh ta có nói cho tôi một cách, khi xảy ra tình trạng tiêu chảy cấp tính, mà lại không mua được thuốc, có thể dùng cách này để trị.
Nhưng, cách này thì cần một số loại thuốc, và những loại đó trong thôn của chúng ta đều có sẵn.
Nghe Tôn Tấn nói vậy, niềm hi vọng của mọi người đã quay trở lại.
Ôi trời, quá trình đi từ thất vọng đến hi vọng, sau đó lại thất vọng, sau đó lại hi vọng, quả thất rất khó chịu.
Thế là, Tôn Tấn cố tình mở cuốn sổ ghi chép của Thẩm Thất cho anh ấy mượn, và hành động thật chậm chạp để cho bọn họ thấy, sau đó từ từ tìm toa thuốc.
Ba Tiểu Xảo chạy ra ngoài đi hết ba lần rồi, Tôn Tấn mới đọc xong hết toa thuốc.
Tôn Tấn vừa đọc xong toa thuốc, đám người đó điên cuồng chạy ra ngoài tìm thuốc ngay.
Thật ra làm gì có phương pháp gì của bạn học đại học gì chứ? Là của Tiểu Xuân cho đó!
Nếu không phải vì muốn cho những người khinh thường người có học một bài học thì, cũng không làm đến nước này!
Sau đó có một người chạy đến, Tôn Tấn lắc đầu, nói không phải, tìm sai thuốc rồi, sau đó đọc lại toa thuốc một lần nữa.
Có một người chạy tới nữa, Tôn Tấn cũng nói sai rồi, cái cần là rễ chứ không phải là thân và lá.
Thế là loay hoay cả một ngày trời, cuối cùng cũng đã tìm được đủ số thuốc!
Sau đó Tôn Tấn giả vờ đi nấu một nồi thuốc to cho mọi người uống, thế là bệnh tiêu chảy của mọi người đã biến mất một cách kỳ diệu!
Ba của Tiểu Xảo cuối cùng cũng không còn phải đi tiêu nữa, nhưng, ông ta lúc này đã không còn sức đi về nhà vì đã đi quá nhiều lần.
Ba của Tiểu Xảo không nhịn được phải nói với người trong thôn: “Quả thật có đi học vẫn tốt hơn! Không ngờ nhà họ Tôn lại có được đứa con giỏi như thế, biết nhiều chữ thật! Nếu không phải vì có Tôn Tấn, tối nay chúng ta chắc đi tiêu đến chết mất rồi đúng không?”
Những người khác nói: “Ba của Tiểu Xảo, chẳng phải anh nói đi học là vô ích sao? Chẳng phải anh nói chỉ cần biết trồng trọt biết ăn cơm là được, cần gì phải đi học sao?”