Lấy Nhầm Chồng Đại Gia

Chương 782






Rất khó mà không hiểu lầm!
Văn Nhất Phi thấy trưởng thôn cứ nắm lấy tay Lưu Nghĩa không buông, liền chủ động đưa tay bắt tay với trưởng thôn, không một chút dấu vết mà đẩy Lưu Nghĩa về phía sau lưng mình: “Trưởng thôn thật là khách sáo quá! Chúng tôi chỉ cố gắng chút sức mọn! Có nghèo hơn nữa cũng không thể nghèo giáo dục! Người nói đúng không nào?”
Mắt của trưởng thôn đúng thật không thấy nữa, liên tục gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, chính là như thế! Nào nào nào, mọi người không cần khách sáo, vào đây ngồi, vào đây ngồi!”
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đi theo phía sau, cùng trưởng thôn bọn họ đi vào văn phòng ủy ban của thôn.
Thẩm Thất phát hiện văn phòng của ủy ban thôn cũng đơn giản đến mức có thể.
Trên vách tường ở đây, còn dán lấy không biết báo của năm nào.
Do trôi qua quá lâu, những tờ báo này đều sạm vàng.
Thẩm Thất thấp giọng nói với Hạ Nhật Ninh: “Bố cục của căn phòng này, rất giống với kiến trúc của những năm 80 của thế kỷ trước! Lúc đó mới vừa bắt đầu cải cách giải phóng, dưới quê đều như thế.

Không ngờ nơi đây trôi qua nhiều năm như thế, tuy nhiên lại không thay đổi.”

Hạ Nhật Ninh thấp giọng trả lời nói: “Kinh tế theo không kịp, thì chỉ có thể như thế.

Giao thông là một mặt, quy hoạch lại là mặt khác.”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên liền bị tiếng hét hùng mạnh của trưởng thôn làm giật cả mình!
“Toàn thể dân làng! Toàn thể dân làng xin chú ý! Trong nhà có trẻ nhỏ, đều đến ủy ban thôn! Có đại thiện nhân đến tặng quà! Toàn thể dân làng nghe rõ nhé! Có ông chủ lớn miễn phí phát đồ!” trưởng thôn một tay chống nạnh một tay cầm theo loa, gần như là la hét nói dứt mấy câu này.
Đừng nói là Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh, Lưu Nghĩa và Văn Nhất Phi, cùng với Tiểu Xuân bọn họ cũng bị dọa giật cả mình!
Chẳng qua thấy biểu cảm háo hức của trưởng thôn, mọi người đều cảm thấy có thể hiểu được,
Muốn truyền tải thông tin trong làng, tất nhiên là phải dựa vào đài phát thanh rồi!
nghe thấy có thể đến ủy ban thôn nhận đồ miễn phí, liền ồ ạt tụ tập lại một đám đông.

Đem cả đoàn xe vây lại kín mít không lối thoát.
Mọi người đều đang đoán xem trong xe để bảo bối gì.
Hạ Nhật Ninh nói: “Trưởng thôn, mọi người như vậy quá rối, không cách nào nhận được đồ thuộc về mình.

Cứ vậy đi, để những nhà có trẻ nhỏ ở lại, không có trẻ nhỏ thì mai trở lại nhận.

Nếu như thế, thì sẽ không chen lấn nữa!”
Trưởng thôn nhìn Hạ Nhật Ninh vài cái, nói: “Bạn trẻ tuấn tú nói có lý, cứ thế mà làm!”
Sau đó trưởng thôn lần nữa hào hùng mà hét lớn vào trong loa nói: “Những nhà có trẻ nhỏ ở lại, không có trẻ nhỏ mai hẳn đến!”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đồng thời lau mồ hôi, trưởng thôn này cũng quá trực tiếp đi!
Nhưng, cách này của Hạ Nhật Ninh thật sự hiệu quả.
Những nhà không trẻ nhỏ đứng từ xa nhìn vào, trong sân liền trống ra một khoảng lớn.

Tiểu Xuân họ liền mở lấy thùng xe, đem một số đồ dùng trẻ con lần lượt phát đến tay của phụ huynh những nhà có trẻ nhỏ.
Những phụ huynh đó thấy thật sự miễn phí lấy được đồ, ai nấy đều vui mừng.
Những đứa trẻ kia nhận được phần quà năm mới đầu tiên, đều vui hết sức, lần lượt cám ơn với Tiểu Xuân họ.
Tiểu Xuân và Tiểu Hạ cười hehe mà phát quà, sau đó nhận lời cám ơn, đột nhiên thấy làm việc thiện là chuyện rất tốt đẹp.
Sau đó, dân làng càng ngày càng nhiều, người quá ít bận không kịp, Thẩm Thất, Lưu Nghĩa, Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi đều gia nhập vào bên trong.
Tôn Tấn sau khi chào hỏi với người nhà xong, cũng qua phụ thống kê số người.
Mỗi nhà một phần, phát cũng rất nhanh.
Một lúc thôi là đã phát hết cả phần cuối cùng.
Chính vào lúc này, ngoài sân liền xông vào một bà thím choàng lấy khăn quàng, nhìn chiếc thùng trống rỗng, liền vọi nói: “Tôi còn chưa đến, sao các người lại phát hết! không được, phần kia của tôi, một món cũng không được thiếu!”
Tôn Tấn vừa thấy đối phương, liền mở miệng nói: “Thím sáu, con của người cũng đã gả đi rồi, đâu ra còn có con nhỏ! Đây là đồ phát cho trẻ nhỏ.

Không có trẻ con, ngày mai mới phát.”
Bà tìm lật tròng trắng: “Giỏi lắm Tôn Tấn, đi học được mấy hôm, khuỷu tay liền hướng ra ngoài! Lại không phải tiêu tiền của cậu! Cậu giả vờ người tốt gì chứ!”
Mặt Tôn Tấn đỏ bừng, vừa thẹn vừa tức!
Thím sáu này nổi tiếng nóng tánh.
Mấy thôn gần đây, tiếng tăm đồn xa.
Cả đời sinh được bốn đứa con gái, mỗi đứa con gái đều được gả đi rừ sớm, nhận được một món tiền sính lễ, đều được dùng để trợ cấp cho cháu trai bên nhà mẹ.
Kết quả cháu trai bên nhà mẹ không chăm lo học, khắp nơi đánh nhau gây chuyện, có việc thì mượn tiền bà ấy.
Thím sáu này là cho dù khuynh gia bại sản cũng muốn giúp đỡ cho cháu trai này.
Người khác hỏi bà ấy sao thiên vị cháu trai thế, bà ta trả lời, cả đời này bà ấy không sinh được đứa con trai nào, sau này già đi chắc chắn phải dựa vào cháu trai, làm sao có thể dựa vào bốn đứa con gái đã gả đi chứ?
Chính là một người phụ nữ tam quan bất chính như thế, mà còn kỳ lạ nữa, trong tình hình trong nhà một đứa trẻ con cũng không có, tuy nhiên chạy đến ủy ban thôn tìm Lưu Nghĩa đòi quà.

Tôn Tấn đều cảm thấy mất mặt.
Nhưng bây giờ nhất thời không thể giải thích rõ, chỉ có thể nói lời ngon ngọt, khuyên thím sáu rời khỏi: “Thím sáu, thật sự hết rồi! Chúng tôi đều là thống kê số trẻ trong làng mà mua quà.

Mỗi người một phần không có dư ra.

Hơn nữa, người cũng không có con nhỏ đang theo học, muốn cái này làm gì chứ? Đều là một số tập sách gì đó!”
Thím sáu chống nạnh, nói: “Tôi không dùng, có thể để cháu trai tôi dùng! Cháu trai của tôi đang học trong huyện, sau này sẽ làm nên việc! Những đồ này cho nó chắc chắn dùng tới.”
Nghe câu trả lời của thím sau, Thẩm Thất, Lưu Nghĩa không kiềm được mà khóe miệng co giật, cạn lời mà ngước nhìn trời cao.
Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi trực tiếp lắc đầu bất lực.
Tôn Tấn thật sự hận không thể tìm một khe rãnh nào đó chui vào cho rồi.
Những người khác trong làng đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ.
Những người trong thôn làng miền núi, phần lớn đều lương thiện chất phác.
Có người cũng không nhìn tiếp được nữa, đứng ra nói: “Thím sáu à, đứa cháu trai kia của bà đã bao nhiêu năm không đi học rồi? Bà đây là dựa vào con của cháu trai thím chăng? Người ta tốt bụng đến thôn làng chúng ta tặng đồ cho bọn nhỏ, đây là chuyện tốt.

chúng ta phải biết đủ, biết cảm kích, thím đừng làm xấu danh tiếng của thôn chúng ta!”
Thím sáu chống nạnh, trừng mắt to ra nói: “Tôi làm gì mất mặt? Tôi nói không đúng sao?”
Lúc này đây, trưởng thôn trùm lấy áo hút theo điếu thuốc đi qua, vừa thấy thím sáu, mắt vốn dĩ đang híp liền mở to tròn, liền chỉ vào mũi của thím sáu mà chửi: “Lại là bà dì bà đây! Lần trước mấy vị tình nguyện viên đến đây phụ dọn dẹp vệ sinh làng, bà cứ phải bắt người ta dọn dẹp chuồng heo! Lần này thì tốt rồi, người ta không thèm tới nữa! Trong huyện đến cứu nghèo, nhà bà ở căn nhà ngói năm gian, rõ ràng cuộc sống rất tốt, lại nhất định muốn một túi gạo của đội cứu nghèo! Không cho gạo bà lại nằm dưới bánh xe người ta không chịu lên! Thôn chúng ta sao lại có người như bà chứ? Bây giờ ông chủ người ta tốt bụng đến tặng đồ cho tụi nhỏ, bà lại muốn gì chứ? Bà biết chữ sao? bà biết viết chữ sao? Tôn Tấn người ta là sinh viên thi đỗ học của làng ta, người ta không quên vẫn còn trẻ nhỏ trong làng không có điều kiện ăn học, những đồ có được cũng là cho trẻ con họ! Bà xem người ta, lại xem lại bà, không thấy mất mặt sao?”