Lận Hinh đụng vào tường, đúng như dự đoán, cô bị Hạ Nhật Kỳ bắt được.
“Tiểu Hinh, em làm cái gì thế! Tiểu Thất làm như vậy là vì muốn trả lại trong sạch cho em!” Hạ Nhật Kỳ lớn tiếng nói.
Thẩm Thất thở dài.
Hạ Nhật Kỳ tới đồng nghĩa với việc chuyện càng khó giải quyết.
Quả nhiên, Lận Hinh bật khóc: “Nhật Kỳ, anh xem đi! Anh xem bọn họ ức hiếp em thế nào đi! Ban đầu anh nói với em những gì? Anh bảo chỉ cần em ở bên anh, anh nhất định không để em phải chịu bất cứ uất ức nào.
Nhưng mới có mấy ngày, em bỏ mặc gia đình mình, cùng anh tới nhà họ Hạ, nhưng anh xem đi, nhà họ Hạ đã đối xử với em thế nào? Họ lục lọi phòng em, còn lật cả sàn nhà lên! Nhật Kỳ, em chưa từng chịu qua nỗi nhục như vậy, anh để em chết đi cho xong! Em không sống nữa!”
Hạ Nhật Kỳ ôm chặt lấy Lận Hinh: “Tiểu Hinh, sao em lại nói vậy? Ai ép em? Ai làm nhục em? Không phải phòng chúng ta đều đã được kiểm tra xong rồi ư? Làm vậy để chứng minh em trong sạch em biết không?”
“Chứng minh kiểu này sao? Đây rõ ràng là cố ý làm khó dễ em! Thẩm Thất nhìn em không vừa mắt! Cô ấy là con dâu hai, sau này em gả cho anh, em mới là con dâu cả chân chính.
Cô ấy đang sợ em cướp mất sự nổi bật, quyền lợi của cô ấy nên mới ép em vào chỗ chết! Nhật Kỳ, em thật sự không ngờ, em luôn đối xử tốt với cô ấy, cô ấy lại làm vậy với em!” Kỹ thuật trả đũa của Lận Hinh đúng là đáng khen ngợi.
Những người khác trong nhà họ Hạ đều lườm cô.
Da mặt dày như vậy cũng là cả một kỹ năng.
Cho dù cô ta có gả cho Hạ Nhật Kỳ trở thành con dâu cả nhà họ Hạ, thì cấp bậc cũng chẳng thể so được với cô chủ.
Chưa nói tới chuyện bây giờ còn chưa chính thức được gả qua!
Người này còn chưa vào cửa đã muốn quản nọ quản kia, còn định bắt nạt chủ nhân chân chính?
Nào có đạo lý ấy!
Hạ Nhật Kỳ khó xử nhìn Thẩm Thất: “Tiểu Thất, em có thể nể mặt anh...”
Thẩm Thất cười cười, nói: “Xin lỗi anh cả.
Sự cố trộm cắp lần này cao hơn lần trước, em phụ trách mọi người trong nhà họ Hạ, nhất định phải tra xét thật kỹ chuyện này.
Phòng của bà nội cũng đã điều tra rồi, chẳng lẽ lại không thể điều tra phòng của Lận Hinh tiểu thư sao? Hơn nữa đây là nhà họ Hạ cũng không phải nhà của chị Lận Hinh nhỉ? Chúng ta lục soát nhà của chính mình thì có gì không được? Hơn nữa tượng phật Điền Ngọc có ý nghĩa quan trọng thế nào với bà nội không phải anh cả không biết.
Chuyện này càng kéo dài sẽ càng không có lợi.
Nếu như không tìm thấy, em nhất định sẽ nhận lỗi với Lận Hinh tiểu thư!”
Thẩm Thất đã nói như vậy, Hạ Nhật Kỳ cũng không tiện nói gì khác.
Anh chỉ có thể van nài Lận Hinh: “Tiểu Hinh, em chịu khó một chút, nhé?”
Lận Hinh thấy Hạ Nhật Kỳ cũng đứng về phía Thẩm Thất, cô không làm gì vô ích nữa, xoay người kéo vali muốn rời khỏi.
“Được! Nếu nhà họ Hạ các người đã không hoan nghênh tôi như vậy, tôi đi là được! Tôi sẽ đi thật xa, tránh cho mấy người nhìn thấy tôi lại bực mình!” Lận Hinh kéo vali đi.
Hạ Nhật Kỳ ngăn cô: “Tiểu Hinh, em nói gì thế? Nơi này cũng là nhà của em! Em muốn đi đâu chứ!”
Thẩm Thất bình tĩnh nói: “Muốn đi cũng được! Mở vali ra kiểm tra xong rồi đi.”
Lời Thẩm Thất nói khiến sắc mặt Lận Hinh lần nữa trở nên tái xanh.
Hạ Nhật Kỳ cũng không nhẫn tâm: “Tiểu Thất!”
“Anh cả, em xin lỗi.
Những chuyện khác em có thể nhường nhịn, nhưng chuyện này không được.
Chuyện này không những có liên quan tới bà nội, còn mang lại nhiều tai tiếng.” Thẩm Thất nói với Hạ Nhật Kỳ: “Bao nhiêu năm nay, nhà chúng ta chưa từng có vụ bê bối nào như thế này.
Nếu như không điều tra đến cùng, e rằng khó lòng ăn nói với bà.”
Nhân lúc Thẩm Thất đang tranh luận với Lận Hinh, người kiểm tra nhân lúc cô không để ý đã lật sàn nhà lên.
Dưới lớp gạch lát nền là dấu vữa còn rất mới.
Người kiểm tra hét lên: “Cô chủ nhìn xem! Chỗ này có dấu vết xây lại!”
Lời vừa dứt, cả căn phòng bỗng chốc yên tĩnh hẳn.
Thẩm Thất bình tĩnh nhìn Lận Hinh: “Lận Hinh tiểu thư có thể giải thích một chút tại sao phải xây lại gạch lát dưới chân giường không? Nhà họ Hạ đều lát nền bằng đá xanh, sau đó phủ một lớp ngọc trắng lên trên, trên cùng mới là sàn nhà.
Xin hỏi Lận Hinh tiểu thư, lớp ngọc trắng trong phòng chị biến đâu mất rồi?”
Gương mặt Lận Hinh cắt không còn giọt máu, cơ thể đứng không vững, ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngẩn nhìn xuống nền nhà, không nói lên lời.
Hạ Nhật Kỳ cũng ngây người: “Tiểu Hinh, em...”
Thẩm Thất lấy một xấp tài liệu từ trong túi ra, đưa cho Hạ Nhật Kỳ, nói: “Đây là tài liệu điều tra về Lận Hinh tiểu thư.
Chẳng hay anh cả biết được mấy phần?
Hai tay Hạ Nhật Kỳ run run nhận lấy tài liệu, liếc sơ qua một lát, gương mặt khó lòng tin nổi nhìn Lận Hinh.
Anh thật không ngờ có nhiều chứng cứ nhằm vào Lận Hinh như vậy.
Vữa mới dưới nền nhà lại một lần nữa nhằm vào cô.
Thẩm Thất ra lệnh: “Tiếp tục đào!”
Người kiểm tra tiếp tục làm việc, mệt mỏi một lúc đào ra một cái hố lớn.
Chưa đào bao lâu đã có người kêu lên: “A, tìm được rồi này! Đúng là ở đây!”
Mấy người mỗi người một tay nhấc đám đồ cổ lên từ đống bùn đất.
Như vậy, chứng cứ đã đủ cả.
Lận Hinh không còn gì để nói.
Hạ Nhật Kỳ ném tài liệu trên tay lên người Lận Hinh, không nói tiếng nào, xoay người rời đi.
Lận Hinh ôm lấy chân Hạ Nhật Kỳ, nước mắt nước mũi tùm lum: “Nhật Kỳ, anh nghe em nói, nghe em giải thích đi! Em không có ý muốn trộm đồ đâu! Thật sự không có mà!”
Hạ Nhật Kỳ hất tay Lận Hinh ra, khuôn mặt thất vọng: “Anh không ngờ em lại là loại người này.
Uổng công anh luôn đảm bảo trước mặt Nhật Ninh rằng em sẽ không làm chuyện gì sai trái.
Em làm anh quá thất vọng! Tiểu Hinh, chúng ta chia tay đi!”
Lận Hinh quỳ dưới đất khóc sướt mướt.
Cô không có ý muốn trộm đồ mà.
Cô chỉ muốn hắt nước bẩn lên người Thẩm Thất thôi.
Cô thực sự không có ý gì khác.
Nhưng kế hoạch đang tiến hành thuận lợi sao lại thua được chứ?
Thẩm Thất nhìn tình thế hỗn loạn cũng cảm thấy đau đầu, nói: “Nếu đã tìm thấy rồi, vậy cho người kiểm tra tiến hành hồi phục lại rồi đưa về kho.
Thu lại chức vụ và quyền hành của Lận Hinh tiểu thư, tạm thời giao cho Hòa quản gia xử lí.
Hòa Tiếu Tiếu bị oan, đặc biệt cho nghỉ ba ngày, bồi thường 10 000 tệ phí tổn thất tinh thần.
Về việc xử phạt Lận Hinh tiểu thư thế nào phải chờ ý kiến của bà nội.”
Thẩm Thất xử lý như vậy, mọi người có mặt ở đó đều vô cùng đồng ý!
Bọn họ vốn đã không ưa gì Lận Hinh!
Trời tạo nghiệt, có thể sống.
Tự gây nghiệt, không thể sống!
Nỗi oan của Hòa Tiếu Tiếu được giải trừ, lại nhận được an ủi và bồi thường, vui đến nỗi quỳ xuống trước mặt Thẩm Thất: “Cô chủ, cảm ơn cô đã trả lại trong sạch cho tôi! Hòa Tiếu Tiếu này nguyện theo hầu cô cả đời! Cô bảo tôi làm cái gì tôi đều làm cái đó!”