“Em quyết định tác hợp cho anh ba và Mạc Thu đúng không?” Hạ Nhật Ninh vừa cười vừa nhìn Thẩm Thất.
“Cũng không còn lựa chọn nào khác, phải không?” Thẩm Thất trả lời vẻ bất lực: “Em đã hứa với chú Mạc rồi.”
Bà chủ mà lo cho hôn sự của cấp dưới nhiệt tình như vậy, đúng là hiếm thấy đó!” Hạ Nhật Ninh cười nhẹ: “So ra thì ông chủ như anh đây thật là thiếu trách nhiệm quá đi!”
“Anh cũng biết à! Bốn người Tiểu Xuân bọn họ đi theo anh quanh năm suốt tháng, đến giờ vẫn cô đơn lẻ bóng!” Thẩm Thất liếc mắt nhìn anh, rồi quay lưng qua tủ quần áo để tìm bộ đồ phù hợp, tiện thể lấy luôn cho Hạ Nhật Ninh.
Sau khi hai người trở về bên nhau, trong phòng đã có đồ đạc và quần áo của đối phương rồi.
Tuy là không nhiều, nhưng vẫn có.
Hạ Nhật Ninh mặc lên bộ đồ Thẩm Thất đã chọn cho mình, đứng trước gương, chỉnh trang lại quần áo.
Ôi, vợ có mắt thẫm mỹ thật đó!
Cửa phòng mở ra, Thẩm Hà liền xông vào bên trong.
Kết quả khi chỉ chạy được ba bước, đã thấy Hạ Nhật Ninh trong phòng, công chúa nhỏ Thẩm Hà đã thắng lại thật gấp, vừa nhìn thấy đã muốn ngã khụy xuống.
Hạ Nhật Ninh đã rất nhanh, chạy đến đỡ lấy gối của Thẩm Hà, sau đó dùng sức nâng lên thật cao.
Ơ.
Cả thế giới thay đổi rồi.
Thẩm Hà ngơ ngác nhìn Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn cô bé với nụ cười điển trai, và vẻ mặt đầy yêu thương.
Thẩm Hà qua một hồi lâu mới phản ứng lại: “A a a, thả con xuống! Sợ chết được!”
Hạ Nhật Ninh cao 188 centimet, nâng lên cao cỡ này, chắc tầm hai mét.
Thẩm Hà đương nhiên là hoảng sợ rồi!
Nhìn thấy hai cha con đùa giỡn, Thẩm Thất không nhịn được, cũng đã bật cười, qua đó đỡ lấy Thẩm Hà.
Thẩm Hà ngay lập tức ôm lấy cổ Thẩm Thất, chề môi nói: “Mami, thì ra mami không dậy nổi là vì ngủ chung với ông ấy à!”
Hạ Nhật Ninh đưa tay lên sờ vào sau đầu Thẩm Hà: “Baba không ngủ chung với mami, thì lam sao có được con?”
Thẩm Hà ngay lập tức liếc mắt qua Hạ Nhật Ninh: “Đang có con ở đây mà anh nói năng lung tung gì vậy!”
Hạ Nhật Ninh liền bật cười.
Thẩm Duệ chạy từ bên ngoài vào, cậu bé cũng chạy thẳng vào không thèm thắng lại: “A a a Baba, sao ba lại ở đây?”
Một câu baba, đột nhiên làm cho tim Hạ Nhật Ninh muốn tan chảy!
Thế là, một lần nữa Hạ Nhật Ninh tốt bụng chạy đến đỡ lấy Thẩm Duệ, để cậu bé không bị vấp ngã.
Thẩm Hà nghe Thẩm Duệ gọi baba, không nhịn được tằng hắng một tiếng.
Thẩm Thất nói với Thẩm Hà: “Tiểu Hà, con vào đây có việc gì vậy?”
Thẩm Hà ríu rít nói: “Mami, không phải mami nói hôm nay sẽ qua bên cậu ba sao? Con với anh hai đợi lâu lắm rồi đó!”
Thẩm Thất giờ mới để ý Thẩm Hà và Thẩm Duệ đã quần áo tươm tất, liền nói: “Vậy hai con đã ăn sáng chưa?”
“Dạ ăn rồi!” Thẩm Duệ trả lời: “Chú Tiểu Xuân đã cho tụi con ăn sáng rồi ạ.”
Thẩm Duệ nói xong, bổ sung thêm một câu: “Tiểu Hà rất thích ăn trái cherry được gửi đến hôm nay.
Chú Tiểu Xuân nói, được gửi từ Úc về đó, và chúng được trồng trong vườn nhà họ Hạ bên Úc.”
Thẩm Hà chề môi nói: “Anh hai, sao anh lại lôi chuyện em ra nói thế!”
Thẩm Duệ cười ha hả nói: “Vậy không nói nữa, những trái cherry còn lại là của anh nhe!”
“Không được!” Thẩm Hà tiếp tục ríu rít nói: “Chúng ta đã giao thỏa thuận sẽ cho cậu ba ăn mà!”
Hạ Nhật Ninh liền quay lưng nói ra bên ngoài: “Tiểu Xuân, đi lấy thêm nữa đi, số còn lại trong nhà cứ để đây cho bọn nhỏ ăn.”
“Dạ, tổng tài.” Giọng Tiểu Xuân vọng từ bên ngoài vào: “Ngoài trái cherry ra, còn có thêm một số loại trái cây khác.
Tất cả đều vừa mới được gửi đến ạ.”
“Được rồi, đi làm đi.” Hạ Nhật Ninh nói với vẻ hài lòng.
“Mami, mami có đói không?” Thẩm Hà quả nhiên rất ngoan, rất quan tâm Thẩm Thất: “Ngày xưa mami thường dậy rất sớm.
Con có để dành cháo cho mami, có muốn ăn chút không ạ?”
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh cùng bật cười.
“Đi, xuống ăn sáng đi.” Hạ Nhật Ninh bước qua định đón lấy Thẩm Hà, Thẩm Thất truyền Thẩm Hà qua cho Hạ Nhật Ninh.
Thẩm Hà hơi lắc lư một chút, nhưng không từ chối, mặc cho Hạ Nhật Ninh ẵm lấy mình.
Thẩm Thất chỉnh trang lại quần áo, đi theo cha con Hạ Nhật Ninh xuống nhà.
Thức ăn trên bàn, đã được thay mới hoàn toàn.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà ngồi vào một bên, tuy bọn nhỏ đã ăn no, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi một chỗ, nhìn Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh ăn sáng.
Hạ Nhật Ninh chủ động lấy thức ăn sáng cho Thẩm Thất, nhìn thấy Thẩm Thất cầm thức ăn trên tay, liền đút cho cô một muỗng trứng cá muối.
Thẩm Thất cũng không từ chối Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh đút gì ăn đó.
Nhìn thấy Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất ân ái với nhau, gương mặt Thẩm Hà càng bối rối hơn.
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy anh mắt bối rối của Thẩm Hà, tiện tay đút một miếng cho Thẩm Hà.
Thẩm Hà nhìn thấy thức ăn đưa đến trước mặt, thế là càng bối rối hơn nữa, được chưa?
Đây chính là sữa chua mà cô bé thích ăn nhất.
Nhưng mà phải ăn thật sao?
Thật sự phải ăn thức ăn mà ông ấy đút cho sao?
Có phải ăn rồi sẽ phải gọi ông ấy là baba không?
Hạ Nhật Ninh nhìn chằm chằm vào Thẩm Hà, vẫn giữ nụ cười trên môi.
Thẩm Hà hơi do dự, cuối cùng cũng mở miệng đón lấy muỗng sữa chua của Hạ Nhật Ninh.
Nhìn thấy Thẩm Hà ăn rồi, mọi người có mặt ở đó mới thở phào nhẹ nhõm!
Tiểu Xuân và Tiểu Hạ cũng âm thầm vỗ tay.
Tốt quá rồi, công chúa nhỏ cuối cùng cũng đã mềm lòng rồi!
Tổng tài, cố lên nhé!
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Hà thích ăn, thế là lại đút thêm một miếng.
Thẩm Hà tự hỏi, dù sao cũng đã ăn muổng thứ nhất rồi, thì phải ăn luôn muỗng sau chứ nhỉ.
Thế là, đút rồi lại đút, Thẩm Hà được Hạ Nhật Ninh đút hết hộp sữa chua nhỏ.
Thẩm Thất vừa ăn sáng vừa nhìn Hạ Nhật Ninh đút Thẩm Hà ăn sữa chua.
Thẩm Thất nói một cách chậm rãi: “Món sữa chua này ngày xưa là món ruột của em, bây giờ đã trở thành món ruột của công chúa nhỏ rồi!”
Hạ Nhật Ninh liền nói: “Bắt đầu từ mai, làm hai phần nhé.”
“Dạ, tổng tài.” Tiểu Xuân nhịn cười trả lời.
Những người khác cũng cười phá lên.
Thẩm Hà đỏ mặt nói: “Mami, Tiểu Hà ham ăn quá, ăn mất sữa chua của mami rồi.”
Thẩm Thất cười tủm tỉm vuốt vuốt đầu Thẩm Hà: “Không có sao, mami thích nhất là vẻ mặt ăn ngon của Tiểu Hà.”
Thẩm Duệ quay đầu nhìn Hạ Nhật Ninh: “Baba, sắp đến lễ nguyên tiêu rồi.
Baba sẽ ăn lễ với tụi con chứ?”
Lời nói của Thẩm Duệ, làm cho Thẩm Hà chú ý và quay đầu nhìn chằm chằm vào Hạ Nhật Ninh.
Hạ nhật Ninh nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hà, cố tình hỏi Thẩm Duệ: “Vậy con có muốn ăn lễ với baba không?”
Thẩm Duệ nhìn Thẩm Hà, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy còn Tiểu Hà thì sao?” Hạ Nhật Ninh quay đầu nhìn Thẩm Hà: “Con có đồng ý ăn lễ với ba không?”
Gương mặt Thẩm Hà có vẻ phân vân.
Thẩm Thất ngồi kế bên đã ra sức hỗ trợ: “Tết âm lịch đối với người Việt Nam mà nói, là một ngày lễ quan trọng.
Những người mà không được đoàn tụ trong đêm giao thừa, sẽ cùng nhau tụ tập vào lễ nguyên tiêu.
Trăng tròn, gia đình trọn vẹn.”
Thẩm Hà càng phân vân hơn nữa!
Thẩm Hà xoa xoa bàn tay tròn trịa của mình, phải đó phải đó, đấu tranh một hồi lâu mới nói: “Thế, phải ăn lễ ở đâu?”