Mạc Thu ôm Thẩm Thất một cái: “Được rồi, không sao nữa rồi! Trận hỏa hoạn này không lớn, nhưng nhà hàng kia chắc là bị thiêu rụi rồi.”
“Người không sao là tốt rồi.” Thẩm Thất vỗ vỗ lên bả vai Mạc Thu: “Nếu không thì em đã không còn một thư ký xuất sắc thế này nữa rồi!”
Mạc Thu dở khóc dở cười.
Buông Mạc Thu ra, Thẩm Thất quay người lao trong lòng Thẩm Nhị: “Anh hai! May mà có anh! Nếu không, em chắc chắn sẽ hối hận chết mất!”
Thẩm Nhị dịu dàng xoa đầu Thẩm Thất: “Cô bé ngốc này, những chuyện mà anh hai đã hứa với em, đã lúc nào anh nuốt lời chưa?”
Lúc này, Thẩm Thất mới cười vui vẻ.
Nhìn tình cảm tốt đẹp của hai anh em Thẩm Nhị và Thẩm Thất, Mạc Thu đứng yên tại chỗ, cô cảm thấy mình như người thừa vậy.
Người ta mới là người một nhà!
Người một nhà cùng chung máu mủ!
Mình có là gì đâu chứ?
Mạc Thu đang muốn rời đi thì Thẩm Thất đã rời khỏi lồng ngực của Thẩm Nhị, cô quay người kéo lấy Mạc Thu rồi nói: “Em cũng có trách nhiệm trong chuyện này.
May mà hôm nay không xảy ra chuyện gì, nếu không thì em khó mà sửa chữa được sai lầm của mình.
Tối này em sẽ nấu cơm mời mọi người, coi như là lời xin lỗi!”
Không phải chứ? Lại muốn ăn cơm nữa à?
Mạc Thu định từ chối nhưng Thẩm Thất lại nói: “Được rồi, không ai được từ chối! Anh hai cũng đến nhé! Em có chuyện rất quan trọng muốn nói.”
Thấy Thẩm Thất nghiêm túc như vậy, Mạc Thu cũng không thể từ chối.
Thẩm Nhị lại gật đầu: “Được.”
Tiểu Thất là báu vật của cả nhà, đương nhiên Thẩm Nhị sẽ không từ chối.
Mọi người đều ở đó để phối hợp điều tra cả một buổi chiều.
Đến lúc xong xuôi thì cũng tối rồi.
Thẩm Thất không nói nhiều, cô kéo Thẩm Nhị và Mạc Thu về biệt thự của mình để ăn cơm.
Như vậy cũng sẽ không sợ cháy nữa đúng không?
Trang viên Cảnh Hòa đã nhận được thông báo từ sớm, mọi người đã chuẩn bị xong xuôi bữa tối sau đó dọn lên rồi.
Về đến nhà là Thẩm Thất có thể ăn cơm luôn rồi.
Thẩm Lục đưa Thẩm Duệ và Thẩm Hà đến công viên chơi, tạm thời vẫn chưa về.
Thẩm Thất để Thẩm Nhị và Mạc Thu ngồi ngay ngắn trước bàn ăn rồi mới nói: “Em trịnh trọng mời hai người đến đây là vì có chuyện muốn nhờ hai người.”
Thẩm Nhị và Mạc Thu đều gật đầu.
Thẩm Thất do dự một lúc rồi mới than nhẹ: “Nói chung, anh chị đều là người nhà nên em cũng không có gì để giấu giếm cả.
Nhưng chuyện này rất khó giải quyết.
Em biết anh hai là người theo chủ nghĩa vô thần.
Nhưng chuyện này rất kỳ diệu.”
“Tổng giám đốc Thẩm, rốt cuộc em đang nói gì thế?” Mạc Thu bị Thẩm Thất làm cho hoang mang.
“Được rồi, em sẽ nói từ đầu.” Thẩm Thất thở dài một tiếng: “Chuyện này cũng khá dài, vì vậy chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Thẩm Nhị múc cho Thẩm Thất một bát canh: “Uống một ngụm canh đi rồi nói tiếp.”
“Cảm ơn anh hai!” Thẩm Thất cười ngọt ngào với Thẩm Nhị, cô uống hai ngụm canh rồi mới nói tiếp: “Chuyện này liên quan đến em và Nhật Ninh.
Em luôn có cảm giác rằng chuyện em và Nhật Ninh gặp nhau, yêu nhau, ở bên nhau thực ra đã được sắp đặt sẵn từ trước.
Bởi vì, những chuyện mà chúng em đã trải qua luôn có sự gắn bó chặt chẽ với nhau.”
Thẩm Thất lập tức kể hết đầu đuôi câu chuyện về Thần Quân (Đại Đế) và Thất tiên tử cùng với những trải nghiệm kỳ lạ của bản thân và những chuyện tai nghe mắt thấy trong ba lần xuống mộ địa cho Thẩm Nhị và Mạc Thu nghe.
Thẩm Nhị vẫn bình thường, hắn rất bình tĩnh.
Còn Mạc Thu thì không khép nổi miệng nữa, cô vẫn còn đang thừ người ra.
Sau khi Thẩm Thất kể xong, Mạc Thu không nhịn được mà sờ vào mu bàn tay của Thẩm Thất: “Tôi đang chạm vào tiên nữ à?”
Lời nói của Mạc Thu làm cho Thẩm Nhị bật cười.
Thẩm Thất bất đắc dĩ nói: “Em mặt dày trả lời, kiếp trước thì đúng đấy! Tối nay em mời hai người đến đây là để nhờ hai người chăm sóc bọn trẻ giúp em một thời gian.
Tối qua, Nhật Ninh đã tìm ra một lối vào.
Sáng hôm nay, anh ấy gọi điện thoại cho em nói rằng, anh ấy đã xác định được tuyến đường rồi.
Hai ngày nữa, qua tết Nguyên Tiêu, bọn em sẽ xuất phát lần nữa.
Lần này, em, Nhật Ninh, anh em, Sùng Minh, Tiểu Nghĩa, Văn Nhất Phi, Phạm Thành và Phạm Ly đều sẽ đi.
Anh em không yên tâm, anh ấy sợ em sẽ lại xảy ra chuyện cho nên nhất định đòi đi theo em.
Anh em đi thì Sùng Minh không thể không đi.”
Nói đến đây, Thẩm Thất quay đầu nhìn Thẩm Nhị: “Anh hai, anh vẫn còn có định kiến với Sùng Minh à?”
“Anh vẫn giữ nguyên ý kiến.” Thẩm Nhị thẳng thừng trả lời.
Thẩm Thất tiếp tục nói: “Vậy thì được, em nói tiếp, Tiểu Nghĩa cũng muốn đi, còn đám Nhất Phi thì từ trước đến nay vẫn luôn kè kè bên bọn em! Anh hai, anh đừng nhìn em như thế, anh không thể đi được! Anh là quân nhân, thân phận của anh quá nhạy cảm!”
Thẩm Nhị hừ một tiếng.
Thẩm Thất thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Anh hai! Anh, anh ba, anh năm đều không thể đi! Anh cả cũng không thể đi, chị dâu đã mang thai rồi! Anh tư, anh tư thì thôi đi.”
Thẩm Nhị cũng biết Thẩm Thất nói rất có lý, nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái.
Thẩm Thất chủ động gắp thức ăn cho Thẩm Nhị, cô ra vẻ lấy lòng vừa cười vừa nói: “Hơn nữa, em phải nhờ cậy hai người việc quan trọng nhất! Sau Tết Nguyên Tiêu, Tiểu Duệ và Tiểu Hà phải đi học rồi.
Nhiệm vụ đưa đón hai đứa nó nhờ cả vào anh chị đấy.”
Lúc này, Mạc Thu mới hoàn hồn.
Hả? Cái gì?
Để cho cô và Thẩm Nhị chịu trách nhiệm đưa đón bọn trẻ hàng ngày ư?
Tổng giám đốc Thẩm, người đẹp Thẩm! Em chắc chắn rằng, không phải em muốn cố ý tác hợp cho chị và anh hai em nên mới nghĩ ra chiêu này đấy chứ?
Em muốn tìm người đưa đón bọn trẻ thì chỉ cần chỉ tay là có thể tìm được một đám mà?
Hơn nữa, Hạ gia lại đông người như thế!
Chuyện đưa đón đại thiếu gia và đại tiểu thư còn cần em sắp xếp à?
Lúc này, Thẩm Nhị cũng phản ứng lại, hắn nhìn Thẩm Thất bằng ánh mắt thâm thúy.
Thẩm Thất mang vẻ mặt như thể bị người ta vạch trần, nhưng mà lợn chết không sợ nước nóng! Có chết cô cũng không thừa nhận!
Thẩm Thất tiếp tục nói: “Đêm nay, Nhật Ninh và mọi người sẽ bay về, sáng sớm ngày mai là đến nơi.
Đến lúc đó, em sẽ bàn bạc kỹ càng với anh ấy về cách giải quyết chuyện này.
Vì vậy, những việc ở đây nhờ cả vào hai người! Được không, anh hai? Được không, Mạc Thu?”
Thẩm Nhị không nói gì, Mạc Thu thì thở dài một tiếng rồi nói: “Chị là thư ký của em, chị có thể nói không được à?”
Chụt chụt chụt! Điều Thẩm Thất chờ đợi chính là câu trả lời này!
Mặc dù Mạc Thu đã tỏ thái độ, nhưng Thẩm Nhị cũng trả lời: “Được! Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc cho bọn trẻ!”
Rồi nhé!
Xong xuôi!
Thẩm Thất rất hài lòng, cô bắt đầu ăn cơm, cô liên tục gắp thức ăn cho Thẩm Nhị và Mạc Thu.
Đây là bằng chứng rõ ràng cho sự nịnh bợ của Thẩm Thất, sự thẳng thắn của kẻ xấu xa!
Ăn cơm xong, Thẩm Nhị đưa Mạc Thu về nhà.
Sau khi cười tủm tỉm tiễn bọn họ về, Thẩm Thất vui vẻ xoay quanh phòng.
Sau sự cố bất ngờ hôm nay, hình như Mạc Thu không ghét bỏ anh hai của cô nữa!
Như vậy, có bọn trẻ làm chất xúc tác thì những đốm lửa giữa bọn họ sẽ va chạm vào nhau như thế nào nhỉ?
Thẩm Thất vui vẻ gọi điện kể chuyện này cho Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh cũng đang ăn cơm, hắn vừa nghe điện thoại của Thẩm Thất vừa ăn bữa tối đơn giản.[Thêm gác sách khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé.