“Tạm thời em ở Cảnh Hoà trang viên.” Thẩm Thất không so đo với Lận Hinh nữa, nói: “Ở đó đi làm thuận tiện hơn chút.
Hơn nữa lũ trẻ cũng thích ở Cảnh Hoà trang viên.
Em và Nhật Ninh trước mắt chủ yếu lấy sở thích của hai đứa làm nhân tố chủ yếu để suy xét.
Bọn em ở đâu thì cũng thế thôi.”
Ánh mắt của Lận Hinh loé lên, nói: “Vậy à?”
Thẩm Thất bưng chén trà lên, nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Tuy rằng anh đã từ bỏ quyền thừa kế gia tộc, nhưng Hạ gia sẽ không bạc đãi anh ấy.
Chị dâu, kì thực làm một công tử nhàn hạ cũng không có gì là không tốt.
Vốn dĩ anh cũng không thích bị gò bó trong các trung tâm thương mại, tính tình thích đi ngao du khắp nơi.
Bốn năm qua, chẳng phải anh cũng đã ở bên cạnh chị dâu suốt bốn năm sao? Nếu bảo anh ấy đắm mình trong các cửa hàng, không có thời gian ở bên cạnh chị, thực sự chị sẽ không oán giận sao?”
Lận Hinh hỏi lại Thẩm Thất: “Thân là chủ của Hạ gia, chẳng phải Hạ Nhật Ninh sẽ càng bận sao? Hắn cũng không có thời gian ở bên cạnh em?”
Thẩm Thất lại cười: “Chị dâu, Nhật Ninh khác với anh, Nhật Ninh không thích chơi.”
Quả nhiên Lận Hinh không còn gì để nói.
“Lần này anh dẫn chị về Hạ gia ăn tết, cũng coi như cho thấy thái độ trong chuyện này với chị.” Thẩm Thất nói tiếp: “Bây giờ tuổi của bà nội đã cao, không nên ra ngoài trong thời gian dài, vì vậy không thể tới nhà cầu hôn được.
Ba mẹ còn đang ở bên ngoài, cũng không thể về nhà.
Nếu chị dâu không ngại thì có thể chờ thêm một thời gian nữa.
Tới khi ba mẹ về nhà, là có thể chính thức tới nhà cầu hôn.”
Lận Hinh nghe xong, trong lòng lại không thoải mái.
Kì thực, Thẩm Thất không có ý gì khác.
Chuyện cầu hôn đương nhiên phải có phụ huynh đi.
Chẳng lẽ để Hạ Nhật Ninh đi à?
Hạ Nhật Ninh đi thì cũng được thôi, nhưng dù sao không thể trịnh trọng bằng ba mẹ đi được.
Vậy nên, Thẩm Thất vẫn hi vọng có thể cho Lận Hinh một cuộc cầu hôn hoàn mỹ.
Nhưng Lận Hinh lại không nghĩ như vậy.
Trên cuộc họp gia tộc lần trước, Hạ lão phu nhân đã nói rồi, chỉ khi Thẩm Thất mang thai lần nữa mới cho phép Hạ Quốc Tường và Vưu Thấm Nguyệt về nhà.
Chỉ cần một ngày Thẩm Thất còn chưa mang thai, bọn họ sẽ không được về nhà!
Bọn họ không về được, thì sẽ không thể tới cầu hôn.
Chẳng phải đồng nghĩa với việc Lận Hinh cô muốn gả vào Hạ gia còn phải xem cái bụng của Thẩm Thất có tin tức gì không à?
Thế là Lận Hinh lại tỏ ra kiêu ngạo.
“Không cần.
Chuyện của bọn chị, tự bọn chị sẽ giải quyết.” Lận Hinh nói cứng ngắc: “Chị vẫn chưa chính thức gả vào, chuyện của chị không cần em phải bận tâm.”
Thẩm Thất khựng lại, bao nhiêu lời nói đều nghẹn trong cổ họng.
Một hồi lâu sau, Thẩm Thất mới lên tiếng: “Vậy cũng được.
Nếu có gì cần giúp thì chị cứ nói.
Chỉ cần em có thể giúp được, nhất định em sẽ cố gắng hết sức.”
“Cám ơn.” Lận Hinh đứng lên nói: “Xin lỗi, làm phiền em lâu như thế.
Chắc em cũng vội đi gặp lũ trẻ đúng không? Em đi đi.
Cứ để chị đi dạo xung quanh.”
Thẩm Thất cũng đứng lên: “Vậy được rồi, gặp lại chị sau!”
Lận Hinh xoay người rời khỏi phòng khách.
Thẩm Thất thở dài lắc đầu bất đắc dĩ.
Vị chị dâu này e rằng cũng sẽ không chịu để yên!
Không biết tương lai ở cùng với chị ấy liệu có phiền phức gì không?
Hạ Nhật Ninh vẫn chưa về, Thẩm Thất cũng không biết bên kia phải xử lí thế nào.
Chuyện của đàn ông, cô sẽ không hỏi đến.
Cô tin tưởng Hạ Nhật Ninh.
Thẩm Thất lấy lại tinh thần, gọi điện thoại cho Thẩm Lục, biết Thẩm Lục dẫn Thẩm Duệ và Thẩm Hà tới công ty, Thẩm Thất lập tức lái xe tới văn phòng ở công ty game.
Vừa tới công ty, mọi người đua nhau chào hỏi Thẩm Thất.
Thẩm Thất cười đáp lại từng người một mới bước vào thang máy.
Vào trong thang máy, Thẩm Thất nghe được một giọng nói kinh ngạc: “Ý? Sao cô lại ở đây?”
Thẩm Thất ngẩng đầu lên, cũng ngẩn người ra, không khỏi hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Thử nói xem là ai nào?
Người trong thang máy không phải ai khác, chính là người vừa mới gặp buổi sáng, Hàn Tắc Phương!
Sao lại trùng hợp như thế?
Hàn Tắc Phương cũng tỏ ra khó tin và luống cuống.
Ngược lại Thẩm Thất là người phản ứng kịp, thấy vẻ luống cuống của Hàn Tắc Phương, cô bật cười ra tiếng.
Hàn Tắc Phương gãi gãi đỉnh đầu, biểu cảm thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Đúng là đỏ bừng lên.
Một chàng trai như ánh mặt trời mùa xuân như vậy, bộ dáng đỏ mặt thật là thu hút.
“Xin lỗi.” Ánh mắt của Hàn Tắc Phương có vẻ lảng tránh: “Tôi chỉ bất ngờ khi gặp cô ở đây.”
Thẩm Thất gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
“Tôi tới để đưa đồ.” Hàn Tắc Phương cắn môi nói: “Công ty của tôi hợp tác với công ty game này, tôi mang bản thiết kế tới.
Cô thì sao? Cũng tới để bàn chuyện sao?”
Thẩm Thất cười lắc đầu, nói thêm: “Anh vừa trở về, sao không nghỉ ngơi nhiều thêm chút rồi hãy bắt đầu làm việc.”
Khuôn mặt của Hàn Tắc Phương càng thêm đỏ, nói: “Tôi đưa hết tiền cho cô gái kia rồi, sau khi kiểm tra đúng là không sao thì tôi yêu cầu trở về.
Tôi không dám xin nghỉ nữa, nếu xin nghỉ tôi sẽ bị trừ lương mất.”
Thẩm Thất bật cười.
Đúng là một cậu nhóc thẳng thắn!
Hàn Tắc Phương nói tiếp: “Tôi vừa liên hệ với tổng công ty, tổng công ty liền bảo tôi tới chi nhánh ở thành phố Vinh.
Thế là được nhận nhiệm vụ mới.”
Thẩm Thất vừa cười vừa nói: “Đúng là có duyên thật!”
“Đúng vậy.” Khuôn mặt của Hàn Tắc Phương hình như càng thêm đỏ: “Tôi không ngờ chúng ta vẫn còn gặp lại, hơn nữa còn nhanh như vậy.
Tôi tưởng rằng cuộc từ biệt sáng nay là vĩnh viễn luôn cơ.
Không thể không nói, kì thực ông trời vẫn ưu ái chúng ta.”
Thẩm Thất cười cười.
Thang máy tới nơi, Hàn Tắc Phương đỡ tay vịn, nhường Thẩm Thất ra trước.
“Chúng ta còn có thể gặp lại không?” Hàn Tắc Phương thận trọng hỏi.
“Đương nhiên.” Thẩm Thất cười đáp: “Tạm biệt! Cố lên!”
“Ừ! Cám ơn!” Hàn Tắc Phương lập tức đáp, lông mày cong lên.
Thẩm Thất xoay người rời đi, Hàn Tắc Phương nhìn chăm chú vào bóng lưng của Thẩm Thất, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Cảm giác của Thẩm Thất rất nhạy bén, nhận thấy được Hàn Tắc Phương cứ nhìn theo cô mãi, cô quay lại vẫy tay với hắn.
Hàn Tắc Phương thấy Thẩm Thất quay đầu, cũng cười vẫy tay lại.
Sau khi không còn thấy được bóng dáng của Thẩm Thất nữa, nụ cười trên môi Hàn Tắc Phương nhạt dần, nhìn sâu vào phương hướng mà Thẩm Thất rời đi, có vẻ rất đăm chiêu.
Thẩm Thất tới văn phòng, vừa vào trong đã thấy hai bảo bối đang chăm chú làm bài tập.
Người cậu Thẩm Lục rất là xứng chức, vừa làm việc vừa chỉ cho hai đứa trẻ làm bài tập.
Hai đứa không phải những đứa trẻ bình thường, gánh trên mình trách nhiệm và sứ mệnh, khiến ngay từ khi còn nhỏ, chúng đã không thể sống nhàn nhã tự tại như những đứa trẻ nhà người ta.
Hai đứa còn nhỏ đã tinh thông mấy ngôn ngữ, học lực lại vượt mấy lớp so với quy định.
Ngoài ra còn phải học tập kĩ năng xã giao các kiểu.