Lấy Nhầm Chồng Đại Gia

Chương 709






Có lẽ Thẩm Thất không ngờ được, cô thật sự đã đồng ý quá thoải mái dẫn đến việc một khoảng thời gian trong tương lai cô thật sự đã tự khiến bản thân thấy khó chịu.
Xe ô tô rất nhanh đã đến Hạ gia.
Vừa vào cổng Hạ gia, Thẩm Thất đã được đưa đến trước mặt Hạ lão phu nhân.
Nhìn thấy Thẩm Thất lành lặn trở về Hạ lão phu nhân lúc này mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
“Bà nội, xin lỗi vì con làm bà lo lắng!” Thẩm Thất lập tức ôm lấy Hạ lão phu nhân.
Hạ lão phu nhân vỗ lưng Thẩm Thất thở dài nói: “Haiz, năm nay sao lại không thuận lợi như vậy? Mới có một tháng mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy bao nhiêu việc! Bà lo chết đi được! May mà hai lần nguy nan con đều vượt qua được, Tiểu Thất con đúng là phúc lớn mạng lớn!”
Thẩm Thất lập tức nói: “Vâng, vâng, vì có bà nội cầu phúc cho con nên Tiểu Thất mới có phúc khí như vậy! Bà nội phải sống lâu trăm tuổi để luôn bảo vệ Tiểu Thất mới được!”
Hạ lão phu nhân lập tức mỉm cười: “Con bé này đúng là miệng ngọt, thật biết dỗ bà vui vẻ.”
Thẩm Thất cùng cười với Hạ lão phu nhân.
Lận Hinh lúng túng đứng ở chỗ cũ.
Trong khoảng thời gian Thẩm Thất không có nhà, cô đã dùng hết tâm tư để lấy lòng Hạ lão phu nhân.
Tuy Hạ lão phu nhân đối xử nho nhã lịch sự với cô nhưng Lận Hinh có thể cảm nhận được Hạ lão phu nhân chỉ đối xử với cô giống người khách mà thôi chứ không yêu thương từ tận đáy lòng như đối với Thẩm Thất.
Lận Hinh lập tức cảm thấy trong lòng không cân bằng.

Cô cũng là cháu dâu, thậm chí còn là cháu dâu trưởng, tại sao lại không so được với Thẩm Thất?
Mấy ngày nay cô luôn cẩn thận lấy lòng, cố gắng hết sức làm tròn bổn phận của một người cháu dâu.
Nhưng Hạ lão phu nhân lại chưa từng tỏ ra thân thiết với cô như vậy.
Thẩm Thất chẳng qua bị bắt cóc một lần, sau đó lại gặp một lần sóng gió Hạ lão phu nhân đã sốt ruột cơm ăn không ngon ngủ không yên giấc, ngày nào cũng niệm kinh cầu phật ở Phật đường.
Cho dù là bà nội ruột cũng không đến mức ấy đâu?
Rốt cuộc Thẩm Thất có gì tốt mà có thể khiến cho Hạ lão phu nhân canh cánh trong lòng như vậy?
Sắc mặt của Lận Hinh càng ngày càng cứng ngắc, nụ cười trên khóe miệng cũng không thu lại được.
Thẩm Thất sau khi làm yên lòng Hạ lão phu nhân mới nói: “Bà nội, Tiểu Thất phúc lớn mạng lớn mà, hơn nữa có Nhật Ninh ở đây làm sao xảy ra chuyện gì được? Vậy nên bà cứ yên tâm đi ạ.

Đúng rồi, đã giữa trưa rồi, bà đã ăn cơm chưa ạ?”
Thẩm Thất vừa nói ra Hạ quản gia lập tức nói: “Đã ăn đâu ạ? Nghe nói cô chủ sắp về là lão phu nhân liền đợi cô về cùng ăn cơm trưa.”
Thẩm Thất nói ngay: “Vậy mau ăn cơm thôi! Bà nội, con ăn cơm với bà!”
“Được, được, được!” Lúc này Hạ lão phu nhân mới hài lòng cười: “Ăn thôi, ăn thôi!”
Chỉ mất một lúc cơm trưa đã được dọn lên.
Lận Hinh là cháu dâu trưởng đương nhiên cũng theo đó ngồi ở một bên.
Thẩm Thất cầm đũa lên đích thân gắp thức ăn cho Hạ lão phu nhân.
Thẩm Thất gắp cái gì Hạ lão phu nhân liền ăn cái đó.
Lận Hinh nhìn thấy trong lòng càng không thoải mái.
Thẩm Thất ngẩng đầu lên nhìn thấy Lận Hinh đang nhìn mình, cô mới liền không nhịn được nói: “Chị dâu, cơm hôm nay không hợp khẩu vị của chị sao? Chủ yếu là bà nội tuổi đã cao rồi, nên thức ăn chủ yếu là món thanh đạm.

Nếu không hợp khẩu vị thì em bảo đầu bếp làm riêng cho chị mấy món nhé?”
Lận Hinh nghe Thẩm Thất nói như vậy trong lòng càng khó chịu hơn.
Cô mới là chị dâu mà ngay cả ăn cái gì cũng cần em dâu sắp xếp cho cô.
Lận Hinh buồn bực trả lời: “Không cần, như vậy cũng rất tốt.

Thực ra đồ chị ăn cũng rất thanh đạm, chị không thích đồ ăn quá nhiều dầu mỡ.


Dù sao thì giữ gìn vóc dáng cũng phải tránh xa đồ ăn nhiệt lượng cao mà.”
Hạ lão phu nhân vờ như vô ý nhìn Lận Hinh nói: “Con gái phải gầy một chút mới đẹp nhưng mà gầy quá cũng không tốt, dáng người như Tiểu Thất là tốt nhất.”
Thẩm Thất lập tức cười: “Bà nội, làm gì có ai khen người khác như bà.

Chị dâu cũng rất tốt mà, thân hình cũng rất đẹp nữa.”
Hạ lão phu nhân chỉ cười chứ không nói gì.
Ăn cơm trưa xong, sau khi chăm sóc Hạ lão phu nhân đi ngủ Thẩm Thất liền chuẩn bị đi thăm các con.
Nhưng Thẩm Thất còn chưa ra đến cửa đã bị Lận Hinh gọi lại rồi.
“Tiểu Thất em vội không? Chị có thể nói chuyện với em không?” Lận Hinh trực tiếp đi đến trước mặt Thẩm Thất: “Chị mời em ra ngoài uống một ly nhé?”
“Được ạ.” Thẩm Thất nghĩ ngợi nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý, sau khi gửi tin nhắn nhờ Thẩm Lục chăm sóc bọn trẻ thêm lúc nữa cô liền lái xe đưa Lận Hinh rời khỏi ngôi nhà của Hạ gia.
Sau khi tìm được nơi thư giãn thường đến Thẩm Thất gọi trà và một chút điểm tâm, cô nói với Lận Hinh: “Trước đây em chưa sống với chị nên cũng không biết khẩu vị của chị.

Em xin lỗi.

Hình như trưa này chị ăn rất ít, chị có muốn gọi thêm đồ ăn không?”
Lận Hinh không hề cảm kích mà thẳng thừng từ chối: “Không cần đâu, chị không ăn thêm gì nữa.”
“Vâng, được thôi.

Chị dâu có chuyện gì muốn nói với em?” Thẩm Thất hỏi.
“Chị chỉ muốn hỏi em việc này.” Lận Hinh cụp mắt xuống, nghẫm nghĩ rồi nói: “Tiểu Thất, Nhật Kỳ cũng là con cháu của Hạ gia, tại sao anh ấy không có chút quyền thừa kế nào? Theo luật thừa kế, cho dù là con nuôi cũng có quyền được thừa kế! Cả Hạ gia này sao có thể chỉ là của Hạ Nhật Ninh được? À, em cũng đừng hiểu nhầm, chị không có ý đồ gì với tài sản của Hạ gia, chỉ đơn giản chỉ tò mò nên muốn hỏi em thôi.

Hơn nữa chị có còn nghe được một vài tin đồn nói em vốn dĩ phải gả cho Nhật Kỳ mới đúng?”
Thẩm Thất nghe trong lòng mình rơi bộp một tiếng.
Đúng là sóng khác chưa yên sóng này lại đến mà.
Không biết là ai khua môi múa mép ở sau lưng cô?
“Tiểu Thất, sắc mặt em làm sao vậy?” Lận Hinh cứ nhìn vào sắc mặt của Thẩm Thất nói: “Lẽ nào tin đồn bên ngoài đều là sự thật?”
“Chị dâu!” Thẩm Thất bình tĩnh ngắt lời Lận Hinh, ngữ khí bình thường nhưng không mất đi sự uy nghiêm: “Em gọi chị một tiếng chị dâu là đã coi chị người của Hạ gia rồi.


Chị và anh cả vẫn chưa chính thức kết hôn, chị dâu chị cũng ở đây một năm rồi, chị nên biết Hạ gia là gia tộc thế nào.”
Lận Hinh không nói gì.
Thẩm Thất tiếp tục nói: “Một gia tộc lớn như vậy, lời đồn đại đương nhiên cũng sẽ không ít.

Nhưng điều ít nhất chúng ta phải làm được là phân rõ thị phi.

Bất cứ cử chỉ và lời nói nào làm tan rã gia tộc này đều sẽ bị đánh phủ đầu.

Nếu không chị tưởng tại sao gia tộc này lại có thể lớn mạnh được? Bà nội chống đỡ gia đình mấy chục năm nay, chị dâu là người thông minh, Tiểu Thất cũng thành tâm thành ý khuyên chị một câu, tuyệt đối không được nói lời như vậy trước mặt bà nội.

Nếu không Tiểu Thất không dám bảo đảm sẽ xảy ra việc gì đâu.”
“Em đang uy hiếp chị? Em đang lấy thân phận cô chủ của Hạ gia chèn ép chị?” Lận Hinh quả nhiên không vui: “Chị mới là cháu dâu trưởng tương lai của Hạ gia!”
Thẩm Thất cười.

Có lẽ Lận Hinh cũng ý thức được, câu này của cô rất quá đáng,cô lập tức chuyện chủ đề: “Ý chị không phải thế, chị không có suy nghĩ tranh địa vị nữ chủ nhân của Hạ gia với em.

Chị chỉ thấy, hòa nhập được với gia đình này thật sự rất khó.

Đúng rồi, lần này em có thể bình an trở về, phúc khí thật sự rất tốt.

Sau này phải mất bao lâu thì em chuyển về? Bà nội vẫn rất mong em có thể sớm chuyển về ở đấy.”