Thẩm Thất nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cả thị trấn suối nước nóng từng chút một biến mất trong tầm mắt.
Trải ngiệm mấy ngày nay quả thật giống như một cơn ác mộng đáng sợ.
Nếu nói hai ngày bị kẻ buôn người bán là trải nghiệm cực khổ nhất vậy thì trải nghiệm mấy ngày nay là sự đau đớn Thẩm Thất cả đời này cũng không muốn nhớ lại.
Có quá nhiều người chết.
Thẩm Thất thậm chí còn không dám nghĩ đến việc phía cảnh sát sẽ điều tra việc ở nơi này thế nào, cô không thể tưởng tượng những gia đình mất đi người thân phải đối diện với năm mới thế nào.
Một cái tết vui vẻ lại trở thành âm dương cách biệt.
Sinh mạng của con người lại trở nên mong manh như vậy.
Mong manh đến mức không đỡ được một đòn.
Chúng ta từng khoe khoang bản thân mạnh mẽ thế nào, tự cho rằng bản thân kiên cường bao nhiêu.
Chúng ta như vậy khi gặp phải biến cố này lại chỉ có thể để mặc cho kẻ khác xâu xé, thậm chí ngay cả dũng khí cầu xin thượng đế cũng không có.
Chỉ là trải qua lần biến cố này thì bản thân sẽ trở nên kiên cường hơn đúng không?
Thẩm Thất còn đang bàng hoàng nhìn thế giới tuyết trắng bên ngoài, Lưu Nghĩa ngồi ở bên cạnh Thẩm Thất khẽ ôm lấy cô: “Vẫn còn đang buốn vì những người đó à?”
Thẩm Thất gật đầu: “Đúng vậy, thời gian có mấy ngày mà chết nhiều người như vậy.
Một trấn nhỏ vốn dĩ sống động như vậy cũng trở nên không có sinh khí.
Mình luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện dường như đều không phải là thật.”
Lưu Nghĩa vỗ vai của Thẩm Thất nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, tớ vừa liên lạc được với Thẩm gia, nhà cậu ai cũng lo lắng.
Nhưng mà cũng may chúng mình đều vẫn ổn.
Thẩm Lục đã đưa Tiểu Duệ và Tiểu Hà đến thành phố Vinh, chúng ta sẽ bay đến thành phố Vinh luôn.”
Thẩm Thất khẽ ừ một tiếng, quay đầu nhìn Lưu Nghĩa dịu dàng cười: “Xin lỗi làm mọi người lo lắng rồi.”
Lưu Nghĩa lắc đầu cười.
Thẩm Thất quay đầu nhìn thấy Từ Vân Khê cũng đang ngây ngốc bàng hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấp giọng hỏi Lưu Nghĩa: “Câu nói xem, mẹ nuôi còn giận bố nuôi không? Mấy ngày nay hai người họ sống rất tốt đó.”
Lưu Nghĩa cũng cười thấp giọng trả lời: “Chắc là không đâu.”
Cả hai người đều cười lên.
Từ Vân Khê rất lâu mới lấy lại được tinh thần, bà không nhịn được hỏi Thẩm Thất và Lưu Nghĩa: “Hai đứa nói xem, ông ấy sẽ không gặp chuyện gì chứ? Ông ấy đã lớn tuổi như vậy rồi sao còn có thể trổ tài giống người trẻ tuổi được?”
Thẩm Thât nhịn cười trả lời: “Mẹ nuôi yên tâm đi! Đừng nhìn bố nuôi tuổi không còn trẻ nữa nhưng sức khỏe vẫn tốt như xưa! Khi chống trả bầy sói không biết ông ấy đẹp trai thế nào, không thua Nhật Ninh chút nào đâu ạ.”
Lưu Nghĩa cũng nói: “Mẹ đã lo lắng cho bố như vậy thì hãy ở bên ông ấy đi.
Bọn con sẽ không cười hai người đâu.”
Từ Vân Khê đỏ mặt nói: “Mẹ chỉ quan tâm ông ấy với thân phận là bạn bè thôi, không giống như hai đứa nghĩ đâu.”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đồng thời bất lực lắc đầu.
Tại sao đến bây giờ rồi vẫn còn cứng miệng?
Đây là giấu đầu hở đuôi được không?
Từ Vân Khê lại hỏi tiếp: “Ông ấy thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Khi còn trẻ khớp của ông ấy đã từng bị thương.
Nếu dùng lực quá mức thì vết thương cũ có tái phát không? Đã ngần này tuổi rồi sao lại khiến người khác không yên tâm như vậy!”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa lại một lần nữa bất lực lắc đầu.
Đã quan tâm thế này rồi còn cứng miệng chối cãi!
Hai người quyết định nói chuyện với người khác, không quan tâm đến khúc mắc của Từ Vân Khê nữa.
Sau khi máy bay bay mấy tiếng đồng hồ cuối cùng họ rời khỏi sa mạc Gobi đáng sợ này.
Trở lại thành phố lần nữa Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đều cảm thấy bản thân đã được sống lại.
Chắc là những người khác cũng có cảm giác như vậy.
Cả đời này họ đều không muốn đến sa mạc Gobi du lịch nữa.
Quả thực là ký ức sâu đậm!
Vào giây phút lần nữa đặt chân lên đất thành phố Vinh Thẩm Thất thật sự muốn khóc.
Cuối cùng cũng đã sống sót trở về rồi!
Người của Hạ gia đã đợi ở chỗ cũ từ lâu rồi.
Đây là sân bay chuyên dụng của Hạ gia, người ở đây là người của Hạ gia.
Họ vừa nhìn thấy Thẩm Thất lập tức hành lễ chào hỏi: “Chào cô Hai.”
Thẩm Thất gật đầu: “Mọi người vất vả rồi.”
Hạ Nhật Kỳ đi đến cười nói: “Bà nội lo cho em lắm đây, bà cứ dặn dò để anh đến tận nơi đón em về nhà.”
Thẩm Thất áy náy nói: “Xin lỗi, em làm bà nội lo lắng rồi.”
Lưu Nghĩa dìu Từ Vân Khê xuống Hạ Nhật Kỳ khẽ cười chào hỏi: “Chào cô Từ! Chào Tiểu Nghĩa!”
Từ Vân Khê cũng cười trả lời: “Là Nhật Kỳ đấy à? Năm mới vui vẻ nhé! Lần này thật sự làm phiền mọi người rồi.”
Hạ Nhật Kỳ xua tay: “Cô đừng khách sao ạ, đây là việc nên làm mà.”
“Vậy mọi người về đi, chúng tôi cũng nên đi xử lý việc của mình rồi.” Từ Vân Khê nói: “Hôm khác chúng tôi lại đến nhà cảm ơn.”
“Cô đến lúc nào cũng được ạ.” Hạ Nhật Kỳ cúi đầu trả lời.
Từ Vân Khê gật đầu, sau khi ôm Thẩm Thất liền lên xe với Lưu Nghĩa rời khỏi đây.
Sau khi tiễn Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa liền lên xe với Hạ Nhật Kỳ rời đi.
Ở trên xe dáng vẻ muốn nói lại thôi của Hạ Nhật Kỳ khiến Thẩm Thất thấy rất kỳ cục.
“Anh cả, anh có điều gì muốn nói cứ nói thẳng đi, đừng như vậy.” Thẩm Thất nói: “Chúng ta đều là người một nhà, có phải là có chỗ nào khó xử không?”
Hạ Nhật Kỳ thở dài nói: “Là thế này Tiểu Thất, anh là anh cả dường như không nên nói điều này...!Nhưng...!nhưng Lận Hinh...”
Thẩm Thất ngạc nhiên nhìn Hạ Nhật Kỳ nói: “Anh, rốt cuộc đã xảy việc gì? Lận Hinh làm sao?”
Hạ Nhật Kỳ thở dài nói: “Lận Hinh mấy hôm nay cứ hỏi anh tại sao lại từ bỏ quyền thừa kế.
Anh thật sự không thể nói với cô ấy rằng anh từ bỏ quyền thừa kế là bởi vì hôn sự không thành của anh và em trước đây.”
Thẩm Thất lập tức hiểu ra.
Đúng vậy, vốn dĩ cuộc hôn nhân này thuộc về Thẩm Nhân Nhân và Hạ Nhật Kỳ.
Kết quả Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh một người gả thay, một người cưới thay mới tạo thành cục diện hôm nay.
Nói một cách nghiêm túc, nếu lúc đó Hạ Nhật Kỳ không đổi cho Hạ Nhật Ninh thì người cô gả cho phải là Hạ Nhật Kỳ mới đúng.
Lời thế này làm sao giải thích được với Lận Hinh?
Thẩm Thất cũng trở nên lúng túng.
“Anh nói là anh là con nuôi của Hạ gia cho nên vốn dĩ cũng không có bao nhiêu quyền thừa kế, sau đó vì một số việc nhỏ nên anh mới từ bỏ.
Đến lúc đó anh đừng nói sai đấy.” Hạ Nhật Kỳ ngại ngùng nói: “Xin lỗi Tiểu Thất anh không cố ý bảo em nói dối đâu.”
Thẩm Thất lắc đầu: “ Không, là em suy nghĩ không thấu đáo.
Việc này nếu đã thành ra như vậy rồi chúng ta hãy coi như chưa xảy ra chuyện gì đi.
Dù sao thì, bây giờ anh và Lận Hinh rất hạnh phúc, em và Nhật Ninh cũng rất hạnh phúc.
Cho dù trước đây đúng hay sai cũng đều không quan trọng nữa.
Em sẽ giấu việc này, anh hãy giải thích rõ với Lận Hinh đi.”
“Nếu Lận Hinh có chỗ nào động chạm đến em hi vọng em có thể bao dung cho cô ấy.
Vì dù sao Lận Hinh cũng chưa sống trong gia tộc lớn như vậy bao giờ, anh lo cô ấy có chút không thích ứng được.”
“Được, không thành vấn đề, em sẽ giúp đỡ chị ấy.” Thẩm Thất lập tức đồng ý.