Lúc này Thẩm Thất mới miễn cưỡng cười một cái: “Em tin anh!”
“Được rồi, em ngủ một chút đi.
Mấy người chúng ta thay phiên nhau canh gác, không sao đâu.” Hạ Nhật Ninh dịu dàng vuốt mái tóc dài của Thẩm Thất, trong đôi mắt phượng hiện lên tia ấm áp: “Đợi tìm ra kẻ chủ mưu phía sau màn thì chúng ta có thể rời khỏi đây rồi.”
Thẩm Thất nhẹ nhàng gật đầu, cô yên tâm, lớn mật dựa vào Hạ Nhật Ninh ngủ.
Cách đó không xa, Từ Vân Khê cũng tựa vào người Lưu Vân để ngủ.
Hôm nay, Từ Vân Khê dường như đã tìm lại được cảm giác từ thời thiếu nữ, luôn dính với Lưu Vân như hình với bóng.
Lưu Vân vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt trách nhiệm của một người chồng, luôn xem bà ấy là quan trọng nhất.
Bức tường băng ngăn cách giữa hai người cũng nhờ đó rạn vỡ, về sau không thể ngăn cản bọn họ được nữa.
Có người đã từng nói, hoạn nạn lộ chân tình.
Những lời này không sai một chút nào.
Cũng vì lầy này vướng phải âm mưu và gặp bất trắc, nên dù Lưu Vân hay Từ Vân Khê, là Hạ Nhật Ninh hay Thẩm Thất hoặc Văn Nhất Phi hay Lưu Nghĩa.
Dường như đều đã tìm thấy tình yêu đích thực của cuộc đời mình.
Nhân sinh khổ đoản, sóng gió liên tiếp.
Nhưng người yêu nhau có thể làm bạn với nhau cả đời đã là may mắn lắm rồi.
Cần gì phải giày vò cuộc đời vốn dĩ đã không dể dàng này chứ?
Sau khi tất cả mọi người đều thiêm thiếp ngủ mất, trong bóng tối, một cặp mắt sáng lên, nhìn chằm chằm về phía Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh.
Đôi mắt này nhìn rất lâu.
Mãi về sau mới dần dần nhắm mắt lại.
Thẩm Thất cảm nhận được trong bóng đêm có ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, cũng là vì dựa vào người Hạ Nhật Ninh nên cô có cảm giác cực kỳ an toàn.
Bởi vậy cô vẫn chìm vào giấc ngủ sâu.
Đợi khi Thẩm Thất thức dậy lần nữa, Lưu Nghĩa mới nói cho cô biết là tối qua có hai người đã không thể qua khỏi vì các chức năng của cơ thể đã hạ xuống mức trầm trọng, cộng thêm việc thiếu thốn thuốc men chữa bệnh.
Trong số bọn họ, Tiểu Xuân là người có chuyên môn về mặt y học nhất nên cậu ấy cũng là người có quyền nhất ở đây.
Phán đoán của cậu ấy khó có thể sai được.
Thẩm Thất im lặng hồi lâu rồi mới hỏi: “Vậy người đâu rồi?”
“Đã mang đi chôn rồi!” Lưu Nghĩa trả lời cô: “Hình như lại có người bị bệnh.
Tiểu Thất, mấy ngày nay chúng ta đã thấy quá nhiều sự chia ly.
Hy vọng chúng ta có thể đi tới cuối cùng.”
Thẩm Thất nắm tay Lưu Nghĩa, tiếp thêm niềm tin và dũng khí cho cô ấy: “Chúng ta đều sẽ ra khỏi được chỗ này! Tiểu Nghĩa, tin mình, tin tưởng mọi người đi!”
Lưu Nghĩa bỗng ôm lấy Thẩm Thất: “Mình không lo lắng chuyện khác, mình chỉ sợ mình không bảo vệ được cậu.
Tiểu Thất, mình không muốn mất cậu, trừ ba mẹ mình, cậu là người quan trọng với mình nhất.
Chúng ta là người một nhà, chúng ta không thể xa nhau!”
Thẩm Thất vỗ vỗ phía sau lưng Lưu Nghĩa: “Đồ ngốc, sao chúng ta có thể xa nhau chứ? Chúng ta còn phải cùng nhau trải qua năm tháng dài rộng phía trước nữa mà!”
Lúc này, Lưu Nghĩa mới thả Thẩm Thất ra, cười theo.
Nhìn hai cô gái thân thiết với nhau như thế, Từ Vân Khê nhịn không được mà tựa vào trong lòng Lưu Vân, nhẹ giọng nói:”Nếu như năm đó chúng ta không ly hôn, có phải chúng ta sẽ có một cô con gái như Tiểu Thất không?”
Lưu Vân an ủi lại bà: “Tiểu Thất chính là cô con gái mà ông trời bù đắp cho chúng ta!”
Lần đầu Từ Vân Khê tán đồng với lời của Lưu Vân như thế.
Đúng vậy, hai nhà đã thân thiết với nhau, liên lạc thường xuyên với nhau.
Bất kể họ gì tên gì, tất cả mọi người đều là người thân hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau.
Từ Vân Khê nhìn thấy tình cảm của Lưu Nghĩa và Thẩm Thất thì như đang nhìn thấy tình cảm giữa bà và Thẩm Tử Dao.
Tình cảm tốt đẹp như vậy nếu có thể truyền thừa qua các thế hệ thì đúng là tốt quá.
Lúc này, Tiểu Đông mời mọi người tới dùng điểm tâm: “Chào buổi sáng, chúng ta có thể dùng bữa rồi!”
Nghe thấy lời của Tiểu Đông, mọi người lập tức hoan hô, tất cả đều đi qua.
Bữa sáng hôm nay có canh thịt băm, một ít bánh mỳ và trái cây.
Trước đây họ không bao giờ nghĩ đến bữa sáng đạm bạc như vậy.
Nhưng hiện tại, bữa cơm thế này đã trở thành bữa sáng quý giá mà không tiền bạc nào mua nổi.
Nhìn những người bên kia, đám người bên này chỉ có thể tiếp tục gặm thịt nướng nhạt nhẽo, và chảy nước miếng đầy thèm thuồng khi ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt bay sang.
Tiểu Hạ là một kẻ tham ăn nên cực kỳ có thiên phú trong việc nấu nướng.
Cho dù bữa sáng đơn sơ thế nào đều sẽ được cậu ta chế biến thành món ngon tràn đầy hương vị.
Tuy rằng đồ gia vị chỉ có bỏ thêm chút muối và hồ tiêu nhưng vẫn dậy mùi vô cùng.
Mọi người đều tới xới cơm, nhanh chóng chiến đấu giải quyết bữa ăn này.
Ngay lúc đó, trong đám người đột nhiên có người lên tiếng: “Bọn họ có đồ ăn ngon mà không chịu chia cho chúng ta, để chúng ta ăn món thịt sói khó ăn như vậy! Đúng là bất công!”
Thẩm Thất đang ăn cơm đột nhiên dừng lại.
Cô bỗng cảm thấy rất khó chịu.
Hạ Nhật Ninh nói đúng.
Vài kẻ đúng là có thói hư tật xấu thích gây chuyện.
Nhận được sự giúp đỡ rồi lại đòi hỏi nhiều hơn.
Trợ giúp đối phương là xuất phát từ lòng nhân đạo chứ không phải đó là nghĩa vụ của người giúp đỡ.
Dù sao họ cũng không phải là cảnh sát, cũng không phải bác sĩ nên không có nghĩa vụ phải cứu sống đám người kia.
Hơn nữa bọn họ cũng đã chia thức ăn, chia muối cho đám người kia rồi.
Vì sao đám người đó còn không thỏa mãn?
Tài nấu nướng của Tiểu Hạ tốt đó là bản lĩnh của cậu ta, dựa vào đâu mà bắt cậu ta phục vụ tất cả mọi người chứ?
Hạ Nhật Ninh nhanh chóng ăn xong bữa sáng, hắn nói với Thẩm Thất: “Đừng để ý bọn họ, em mau ăn đi!”
Thẩm Thất yên lặng gật đầu rồi cô cũng nhanh chóng giải quyết bữa ăn.
Đám người kia thấy mấy người Hạ Nhật Ninh không lên tiếng thì lá gan cũng lớn lên, bắt đầu xúi giục những tên khác: “Các người nhìn đi, bọn họ cũng không dám nói gì rồi! Rõ ràng có thức ăn mà không chịu chia cho chúng ta, để cho chúng ta phải ăn thịt sói khó nuốt như thế này.
Chúng ta nhất định phải kháng nghị, bắt bọn họ chia đều đồ ăn cho chúng ta.”
Lời của người này được một nhóm người ủng hộ, còn một nhóm người còn coi như có lương tâm không lên tiếng.
Bởi vì Hạ Nhật Ninh hoàn toàn có thể bỏ mặc sự sống chết của bọn họ.
Hiện tại, đang ở trên địa bàn của người khác, dùng củi lửa do họ cung cấp, ăn thức ăn do họ chia cho thì dựa vào cái gì để đòi hỏi nhiều hơn?
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có lương tâm.
Còn có một nhóm là đám sói mắt trắng được đút hoài không no.
Một bộ phận sói mắt trắng này thấy mấy người Hạ Nhật Ninh không nói gì thì cho rằng bọn họ đang sợ, có lẽ vì được ăn uống no đủ, sức lực tràn trề nên tất cả đều đứng lên, chuẩn bị đi qua đàm phán với đám người Hạ Nhật Ninh.
Tiểu Hạ chuẩn bị bước qua nhưng lại bị Tiểu Xuân ngăn cản.
Tiểu Thu và Tiểu Đông khinh thường nhìn đám người kia một cái rồi tiếp tục cúi đầu thu dọn.
Dù chỉ còn một chút nước canh thừa, bọn họ cũng không định cho đám người kia nên thẳng tay hất ra ngoài cửa sổ.
Hành động của Tiểu Thu và Tiểu Đông cuối cùng cũng chọc giận một đám sói mắt trắng kia, bọn họ hùng hổ xông lên.
Hạ Nhật Ninh chính là thủ lĩnh, là nhân vật linh hồn của cả đội, mỗi một hành động của hắn đều đại diện cho ý của cả đội ngũ.
Vì thế, tất cả mọi người đều nhìn hắn.
Hạ Nhật Ninh cũng không khiến mọi người phải thất vọng.
Trên thực tế, cho tới bây giờ phút này, hắn chưa từng khiến mọi người thất vọng một lần nào.
Sau khi đám người kia tụ tập lại, Hạ Nhật Ninh thong dong rút súng.
Đạn đã được lên nòng, hắn nhắm họng súng ngay một người trong đó, không nói gì mà chỉ nhìn đối phương bằng ánh mắt khiêu khích.
Có vũ khí trong tay thì còn cần nói nhảm nhiều làm gì!
Quả nhiên, khi nhìn thấy Hạ Nhật Ninh rút súng, sắc mặt của đám sói mắt trắng kia lập tức thay đổi.