Năm người cùng rớt xuống, thế nhưng chút tin tức cũng không có, điện thoại cũng hết pin, liên lạc không kết nối được.
Ngoài dựa vào cách nguyên thủy, thì còn biết dựa vào gì khác?
Thẩm Thất lau mạnh đi nước mắt sắp tràn ra từ khóe mắt, nghỉ ngơi một chút, lấy ra chút bánh đậu còn lại, cắn mạnh một miếng.
Không cần biết phía trước sẽ gặp chuyện gì, cô ấy đều quyết tâm đi tiếp!
Cú như thế tiếp tục đi!
Ngoài đội tìm kiếm cứu hộ của Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân ra, Hạ Quốc Tường cùng với Vưu Tâm Nguyệt và Trình Thiên Cát, đều đem ba đội ngũ chia nhau bắt đầu tìm kiếm.
Đội ngũ của họ luôn giữ liên lạc với nhau, do đó có bất kỳ tiến độ đều sẽ thông báo cho nhau.
Không thể không nói, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt thật sự rất chuyên nghiệp.
Cả chặng đường họ tìm thấy được dấu vết mà Sùng Minh và Thẩm Hà để lại.
Sùng Minh cũng không có cố tình xóa đi dấu vết, do đó thanh gỗ được gọt nhọn, dấu vết nướng thịt, và những dấu chân nhạt nhòa, đều trở thành manh mối cho Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt tìm đến.
Khi Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt phân tích ra đây là dấu vết mà Sùng Minh và Thẩm Hà để lại, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt liền tập hợp đội ngũ, chủ yếu đi theo manh mối này mà tìm người.
Trình Thiên Cát chủ yếu đem người đi tìm Lưu Nghĩa.
Một ngày một đêm trôi qua, mấy đội đều không có thu hoạch gì.
Chỉ có thể nói Sùng Minh sao mà đi giỏi thế!
Hắn ta bế lấy Thẩm Hà, tuy nhiên đi được hơn cả trăm cây số!
Với tố chất cơ thể này, thực sự là rất ít có ai sánh kịp!
Khi Sùng Minh và Thẩm Hà lần nữa nghỉ ngơi, Thẩm Hà chủ động rửa lấy trái rừng cho Sùng Minh ăn.
Sùng Minh đưa tay nhận lấy, mở miệng liền cắn.
Đối với cô bé này, hắn ta cuối cùng không đề phòng nữa.
“Mợ.
con lo cho cậu và mami họ quá.” Thẩm Hà ngồi đối diện với Sùng Minh, mở miệng nói: “Mợ cũng lo cho cậu chứ?”
Sùng Minh đặt trái rừng có phần chua chát trong tay xuống, trả lời nói: “Làm sao không lo cho được? Khi ta ôm lấy con nhảy xuống, cậu ta đang bị uy hiế[ lên máy bay.
Nhưng, ta tin cha con chưa ngu đến thế, nên có thể phản ứng lại biết tìm ai mà đòi người.
Thẩm Lục đối với mẹ con quan trọng như thế, cha của con quan tâm mẹ con đến thế, không thể nào giương mắt không quan tâm.”
“Người đó với mami thật sự rất yêu nhau sao?” Thẩm Hà nghi ngờ mà nhìn Sùng Minh: “Thế tại sao bốn năm trước lại không quan tâm hỏi han đến tụi con chứ?”
“Thật sự rất yêu nhau.” Sùng Minh gật đầu: “Còn về bốn năm trước sao không quan tâm đến ba mẹ con con, chuyện đơn giản thế mà, đều mất trí nhớ, làm sao mà quan tâm? Cậu ta hoàn toàn không biết trên thế giới này còn có một cô vợ và hai đứa con có được không? Con không phải rất thông minh sao? Sao cái vấn đề này cũng nghĩ không ra?”
“Mợ! Con mới ba tuổi rưỡi!” Thẩm Hà chu miệng trả lời.
“Khi con cải bướng với ta, sao không nhớ mình mới ba tuổi rưỡi?” Sùng Minh không khách sáo mà trả lời.
Thẩm Hà chu lấy miệng: “Mợ thật không đáng yêu!”
“Đúng thế, có con đáng yêu là được rồi! Ta không cần giả vờ đáng yêu nữa!” Sùng Minh trả lời.
Thẩm Hà cảm thấy thật buồn lòng.
Sao lại có bà mợ không đáng yêu thế chứ.
Nhưng bà mợ không đáng yêu này, nói hình như cũng có lý.
“Thế tại sao họ lại mất trí nhớ?” Thẩm Hà tiếp tục hỏi.
“Làm sao ta biết được? Con đi hỏi họ!”Sùng Minh trả lời nói.
Cứng đờ như Sùng Minh tuy không được người thích, nhưng thường hay nói thật lòng!
Thẩm Hà lần này không chu miệng, nói: “Thế thì vẫn phải tìm được họ mới hỏi được! Con nhớ mami quá!”
Nói mãi nói mãi, Thẩm Hà bắt đầu rơi nước mắt.
“Ây ây ây, sao lại khóc nữa rồi?” Sùng Minh liền có chút bối rối: “Ta không nói sai gì mà!”
“Mợ không nói sai, là do con cảm thấy buồn, cho nên con mới khóc! Con gái hay khóc không phải chuyện thường tình sao? Huhuhu mợ cũng không an ủi lấy con.” Sau khi Thẩm Hà nói xong câu này, liền nói nữa: “An ủi con gái, không phải là đánh mông! Đó là khi làm sai việc mới đánh mông! Huhuhu tại sao mợ của con không biết an ủi người khác.
Thật buồn quá!”
Sùng Minh có chút ngây người.
“Ây ây ây, đừng khóc nữa được không?” Sùng Minh có chút tay chân rối bời.
May là khi hắn đến đây không đem theo thuốc hạ, nếu không để thuộc hạ thấy bộ dạng mất mặt này của hắn ta, hắn ta quay về không diệt khẩu mới lạ!
Thẩm Hà liền nhào vào lòng của Sùng Minh: “Mợ, con thật sự rất nhớ mami! Con rất lo lắng mami không tìm thấy con sẽ khóc! Thực ra mami thương con nhất! Nếu con đi mất, mami sẽ khóc đến ăn không ngon ngủ không yên! Mợ, Tiểu Hà có phải là đứa trẻ hư không? Tiểu Hà có phải rất khiến người ta ghét không? Nhưng Tiểu Hà thật sự chỉ muốn tốt cho mami! Huhuhuhu!”
Sùng Minh bất lực, chỉ có thể không ngừng vỗ vai Thẩm Hà an ủi Thẩm Hà: “Được rồi được rồi, Tiểu Hà ngoan, Tiểu Hà là đứa trẻ tốt.”
Sùng Minh nhớ lại khẩu khí của Thẩm Lục, cứng ngắt mà tập theo dáng vẻ của Thẩm Lục, mà khuyên Thẩm Hà.
Khônn khuyên không được, nếu không cứ khóc thế này thì khóc đến khi nào mưới dứt!
Thẩm Hà cảm nhận những cái vỗ cai cứng ngắt của Sùng Minh, nhịn lấy khóc, ngước đầu nói với Sùng Minh: “Mợ, nhẹ một chút, phải vỗ nhẹ.
Con nhỏ như vậy, lại non nớt thế này, sẽ bị người đánh rã đó! Phải như vậy, vỗ như vậy nè, lại lần nữa! Dù sao sau này con cũng sẽ khóc nữa, sớm học biết sau này còn biết đường mà dỗ!”
Sùng Minh: “...”
Đây là thù gì oán gì?
Cái gì gọi là dù sao sau này cũng sẽ khóc?
Cái gì gọi là sớm học biết sau này còn biết đường mà dỗ?
Chẳng lẽ hắn ta phải trở thành bà mẹ hả trời?
Thẩm Hà thấy Sùng Minh không cử động, rất kiên nhẫn mà nắm lấy bàn tay của Sùng Minh, vỗ qua: “Chính là lực đạo này, nhớ chưa?”
Sùng Minh quay đầu nhìn Thẩm Hà, hắn ta thật sự muốn đem cô nhóc này bỏ lại quay đầu rời khỏi!
Nhưng, hắn ta không dám.
Sùng Minh chỉ có thể mà cố gắng, học làm sao dỗ con nít.
Vỗ cho đến khi Thẩm Hà hài lòng, Thẩm Hà mới lại ôm cổ của Sùng Minh mà khóc.
Sùng Minh vừa cẩn thận mà vỗ lấy Thẩm Hà, vừa thầm nghĩ: mình cả đời này có phải không thoát khỏi móng vuốt của cô nhóc này? Cô bé lớn lên vẫn muốn khóc, thì phải làm sao? Có thể dẫn Thẩm Lục cao chạy xa bay cả đời không quay về không?
Thẩm Hà khóc đủ rồi, lau nước mắt, nói: “Lần này miễn cưỡng hợp lệ, lần sau nhẹ hơn nữa.”
Tay Sùng Minh đơ ra.
Lần đầu có người dám nói thế với hắn ta.
Thế nhưng, hắn ta tuy nhiên không giận.
Ưm, là bởi vì bị chọc tức quen rồi chăng?
Người của Thẩm gia quả nhiên rất biết cách chọc tức người.
Sùng Minh đột nhiên rất đồng tình với Hạ Nhật Ninh, bị Thẩm Thất chọc tức rất nhiều lần rồi chăng?
“Được rồi.
Chúng ta có thể đi rồi.” Thẩm Hà chủ động ôm lấy cổ Sùng Minh, để Sùng Minh bế lấy mình.
“Không chờ mẹ con qua kiếm con nữa sao?” Sùng Minh liếc xéo nhìn cô bé, không biết tại sao, khí chất khi xưa của Sùng Minh rất tà khí, nhưng từ sau khi ở bên cạnh Thẩm Hà, tà khí trên người Sùng Minh hình như càng ngày càng ít đi.
Tất nhiên, khi đối diện với người khác, vẫn là một bộ mặt lạnh băng, với tư thế hận không thể giết sạch cả nhà đối phương.
Một khi đối mặt với Thẩm Hà, hắn ta muốn tà ác cũng không tà ác nổi.
“Con nghĩ rồi, chân mẹ con ngắn, chờ mẹ tìm tới, còn chưa biết đến khi nào.
Chân mợ dài, người đi ra cả một ngày một đêm này, mami con đuổi theo ba ngày ba đêm cũng không tìm tới nơi.
Chúng ta vẫn nên đi ra ngoài trước, mới gọi điện cho mami.”