Người đàn bà mập mạp nhìn Thẩm Thất chịu ăn rồi mới nói: “Cô nói cô bị mất hết giấy tờ tùy thân, là thật hả?”
Thẩm Thất không muốn để người khác biết mình đến tìm con gái, sợ người khác sẽ hại con gái mình, nên chọn cách nói dối.
Vì vậy đã gật đầu và nói: “Dạ phải.
Tôi và bạn đồng hành đã lạc mất nhau, giấy tờ của tôi đếu nằm trong túi.
Tôi đã bất cẩn làm rơi xuống sông, điện thoại cũng rơi xuống nước, nên chỉ có thể tìm em gái đây để giúp đỡ thôi.”
Người phụ nữ mập mạp quay đầu nhìn đám người kia, vẻ mặt đắc ý.
Đám người đó ghé sát tai nhau nói gì đó không biết.
Bọn họ nói tiếng địa phương, và nói rất nhanh, Thẩm Thất không nghe rõ bọn họ đang nói gì.
“Nào nào nào, đừng ngồi không ở đó chứ, ăn cơm ăn cơm!” Người phụ nữ mập mạp tiếp tục mời cơm.
Những người ngồi đối diện giờ mới cầm đũa lên, ăn như người bị bỏ đói nhiều ngày.
Nhìn họ ăn, mà cảm thấy tội nghiệp cho họ!
Thẩm Thất còn lo là nước bọt của họ sẽ văng vào chén của mình nữa.
Thế là tăng tốc ăn nhanh hơn, buông đũa xuống là không ăn nữa.
Đừng thấy Thẩm Cang Thẩm Thúy thô lỗ vậy chứ, Thẩm Thất từ nhỏ đến lớn được giáo dục theo kiểu quý tộc.
Dù sao, trước năm năm tuổi, Thẩm Thất cũng là do Lâm Vũ Tường nuôi dạy mà.
Cho nên Thẩm Thất đã rèn được cho mình một nền tảng tốt.
Lúc sau Thẩm Cang vì muốn dấn thân vào xã hội thượng lưu, nên đã bắt đầu bắt chước giống người ta.
Vì vậy, tuy Thẩm Thất lúc nhỏ đã không có điều kiện gì mấy, nhưng nói về phương diện ăn mặc, đi đứng và chào hỏi, nhận đồ từ người khác v.v…., đều đạt tiêu chuẩn của tầng lớp cao.
Và đây cũng là nguyên nhân khiến cho Tiểu Xuân đã nhanh chóng đồng ý chọn cô khi chuyên viên tạo hình của Hạ Nhật Ninh nghỉ phép, và đối phương đã giới thiệu Thẩm Thất vào.
Sựgiáo dục của một người thật sự rất là quan trọng.
Với một người được giáo dục tốt như Thẩm Thất và đối phương là một kẻ thô thiển, quả thật đã thể hiện rõ sự khác biệt giữa trời và đất.
Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc tiệc tàn, nhìn thấy đống chén dĩa trước mặt, Thẩm Thất đã chủ động đứng lên để phụ một tay.
Người đàn bà mập mạp cười ha hả đẩy Thẩm Thất về phòng nghỉ ngơi: “Ôi, cô là khách của nhà tôi mà, sao để cô ra tay dọn dẹp được? Cô về nghỉ ngơi đi! Có việc gì tôi sẽ gọi cô!”
Thẩm Thất cứ thế bị đẩy về phòng.
Thẩm Thất nghĩ đi nghĩ lại, thật sự không muốn đối mặt với đám người kỳ quặc đó, nên cũng không có ý định xuống dưới, ngồi thừ người bên cửa sổ.
Dưới lầu, người đàn bà mập mạp vui vẻ nói với đám người đó: “Thế nào hả? Hài lòng với hàng lần này lắm phải không?”
“Hài lòng hài lòng hài lòng!” Người đàn ông đen lùn xấu gật đầu lia lịa, cười tươi như hoa cúc nở
“Cô gái xinh đẹp như thế, tôi cũng mới thấy lần đầu tiên! Nhưng mà, giá cả sẽ không giống ngày xưa đâu.” Người đàn bà mập mạp đắc ý vén tay áo lên rồi nói: “Hàng tầm thường thì bán ba mươi triệu, còn hàng cực phẩm thì phải năm mươi triệu!”
“Ôi em ơi, thế thì đắt quá!” Bà già xoa mui bàn tay của Thẩm Thất lên tiếng nói: “Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận, ba mươi triệu, một tay giao hàng một tay giao người sao? Cô đâu thể nói xong rồi nuốt lời! Cô gái này đúng là xinh đẹp thật, nhưng cưới về nhà đâu có làm việc được!”
“Này này này, người đẹp như thế này mà bà muốn để cô ta làm việc à? Không ngờ bà lại nghĩ ra được đấy! Tôi đã xem rồi, thân hình của cô ta rất phù hợp để sinh con! Mua về rồi, nuôi kỹ một xíu, đảm bảo các người hai năm ẵm ba cháu đó!” Người đàn bà mập mạp tặc lưỡi rồi nói: “Vả lại, mấy người nghe rồi chứ? Trên người cô ta không có giấy tờ tùy thân.
Cô ta không bỏ chạy được đâu! Không thể thoát khỏi chỗ chúng ta, cũng không thể bắt xe đi đâu được.
Cả đời này cô ta phải ở lại chỗ chúng ta! Sau này sinh cho bà hai đứa cháu xinh đẹp, năm mươi triệu có đáng là gì đâu?”
Lời nói của người đàn bà mập mạp, đã khiến cho mấy người này do dự.
Cô ta nói cũng có lý.
Cô gái này không giống với những cô gái bị bắt cóc trước giờ.
Phẩm chất khác xa hoàn toàn!
“Mẹ, hay là cứ mua đại đi.
Hí hí hí hí hí hí.” Người đàn ông đen lùn xấu không nhịn được lên tiếng: “Con thích cô ấy.”
Bà già liếc mắt nhìn đứa con trai của mình, rồi quay đầu nhìn ông chồng và con gái: “Hai người cảm thấy sao?”
Con gái của bà giả đã nhìn chằm chằm Thẩm Thất từ đầu tới cuối.
Cô ta thật sự ghen tị đến chết đi được!
Đều là phụ nữ, tại sao cô ta lại xinh đẹp như vậy chứ?
Thân hình thì ngon lành, da dẻ thì hồng hào!
Nếu cô ta không nói mình hai mươi bảy tuổi, nhìn thì chỉ đoán tầm mười bảy tám tuổi thôi!
Thật là không phục mà!
Nhưng nghĩ đến một người đẹp như thế mà bị anh trai vừa xấu vừa già của mình hủy hoại, cô đã thầm có cảm giác hưng phấn và vui vẻ mà không dám nói ra.
Cô trả lời: “Con cũng cảm thấy được! Năm mươi triệu, mua được một người đẹp, không phải mắc!”
Chồng của bà già nhẹ nhàng đóng lại túi thuốc lá, quỳ dưới đất, hút một hơi thật mạnh, rồi nói: “Mua đi! Sau này mọi người cùng trông chừng nó, đừng để nó chạy mất là được! Đợi nó sinh con rồi, sẽ phải ở lại đây thôi.”
Cả nhà có ba người đồng ý rồi, bà già mới không còn gì để nói nữa.
Quay người vén vạt áo lên, kéo mấy cái túi vải trên người ra, tháo nút thắt của từng cái một, và để lộ từng cuộn tiền Việt Nam Đồng mới lẫn cũ.
Năm mươi triệu không phải là con số nhỏ, cuộn thành một cuộn cũng khá là dày.
Bà già ngồi tháo rút rất lâu, và đã tháo được mười mấy cái túi vải, mới đếm đủ năm mươi triệu.
Người phụ nữa mập mạp nhìn thấy tiền đã tới tay, liền cười tít cả mắt.
Cô ta nhanh chóng bắt đầu đếm tiền, nghiêm túc đếm từng tờ một.
Nhìn cô ta đếm tiền, cứ đếm đến tờ nào, là vẻ mặt bà già lại hơi nhếch lên một xíu.
Ở dưới quê, nhất là ở các vùng sâu vùng xa, muốn kiếm được năm mươi triệu là chuyện thật không dễ dàng.
Thậm chí đó có thể là tiền dành dụm cả nửa đời của bọn họ.
Gia đình bọn họ quá nghèo, hoặc do cả khu này đều nghèo, cũng không ai ra ngoài làm công, ngày nào cũng chỉ canh giữ miếng đất nhỏ bé đó, muốn lấy vợ một cách bình thường cũng khó.
Hoặc cũng có thể sính lễ ở đây rất cao, bọn họ không đủ khả năng mua sính lễ mà đối phương yêu cầu.
Nói chung rất nhiều nguyên nhân, nên đã sản sinh ra ngành nghề bẩn thỉu như vậy.
Lúc Thẩm Thất vừa xuất hiện ở thôn này, người đàn bà mập mạp đã nhắm vào Thẩm Thất.
Cô ta vừa nhìn thấy gương mặt và thân hình của Thẩm Thất, thì trong đầu đã tính toán được giá cả của cô gái này rồi.
Người đàn bà mập mạp này là tay chuyên mua bán phụ nữ.
Thường xuyên lừa gạt các thiếu nữ ngây thơ ở bên ngoài về để bán lại cho khách, người trong thôn ai cũng biết, nhưng với hoàn cảnh túng thiếu như nơi này, lương tâm con người cũng bị bào mòn.
Người trong thôn khi nhìn thấy người đàn bà mập mạp đó đi chung với Thẩm Thất, đã biết chủ ý của người đàn bà mập mạp đó là gì rồi.
Nhưng không ai nhắc nhở Thẩm Thất.
Hoặc có thể nói, bọn họ đều đang hóng chuyện, nhìn xem nhà nào sẽ bỏ tiền để mua con dâu đẹp về cho mình.
Có thể nói, tất cả mọi người đều biết chuyện, chỉ có Thẩm Thất là không thôi.
Lúc này Thẩm Thất vẫn còn ngồi thơ thẩn trong phòng, đứng một hồi tự dung cơn buồn ngủ kéo đến, Thẩm Thất không chịu nỗi nữa đành phải leo lên giường ngủ.
Trong cơn mơ, Thẩm Thất cảm giác hình như có người bước vào phòng, cô muốn mở to hai mắt, nhưng hai mí mắt nặng trĩu, mở hoài không lên.
Hình như có gì đó không ổn!
Trong lòng Thẩm Thất cồn cào, nhưng khi cô muốn đấu tranh, lại không có chút sức lực nào.
Trước lúc cô bị hôn mê, Thẩm Thất đã nhớ ra trong bữa cơm tối, ly trà của mình uống nhất định có vấn đề!