“Họ sẽ không sao đâu! Nhất định sẽ không sao đâu!” Thẩm Lục quay sang an ủi hai người: “Sùng Minh nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Tiểu Hà! Anh ấy đã hứa với tôi rồi! Nhất định anh ấy sẽ làm được! Tiểu Thất là cô gái kiên cường vì các con, em ấy sẽ vì Tiểu Hà mà kiên trì đến cùng! Thể chất Tiểu Nghĩa tốt như vậy, chắc chắn sẽ không sao dâu!”
Nghe những lời nói của Thẩm Lục, Văn Nhất Phi và Hạ Nhật Ninh cùng gật đầu.
Trong lúc này, thứ cần nhất, có lẽ chính là sự động viên.
Một câu nói động viên, có lẽ sẽ tăng thêm một phần dũng khí.
Tốc độ của Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt rất nhanh.
Họ không chỉ dẫn người và mang theo các thiết bị đến, cả Mạc đại ca và El cũng đến nữa
“Cô ơi.” mũi Thẩm Lục hơi cay cay, anh cố nén những giọt nước mắt: “mọi người cũng đến à!”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cô có thể không đến được chứ? Tử Dao họ biết chuyện chưa con?” El hỏi.
Thẩm Lục lắc đầu: “Tiểu Thất đã dặn kỹ, không thể để mọi người biết.
Vì không muốn bà ngoại lo lắng.”
“Cô hiểu rồi.” El gật đầu, lập tức nói: “yên tâm, chỗ này cứ giao cho cô và mọi người đi! Tiểu Lục, mạnh mẽ lên! Tiểu Thất ở hiền gặp lành, chắc chắn sẽ không sao đâu!”
Mọi người đều gật đầu.
Hạ Nhật Ninh lại một lần nữa được gặp bố mẹ mình, nhưng anh không ngờ tới, lại gặp trong tình huống như vậy, trong hoàn cảnh như vậy.
Hạ Quốc Tường không nói gì, chỉ vỗ vai Hạ Nhật Ninh và nói: “Tiểu Hà là cháu gái của bố, nhất định bố sẽ tìm được cháu!”
Hạ Nhật Ninh cứ thế gật đầu.
Vưu Tâm Nguyệt nhìn lên trời, thở nhẹ một tiếng: “may chỗ này của chúng ta không lạnh lắm, nếu không sau khi rơi xuống nước, sẽ bị sốt.
Sùng Minh có kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã, Tiểu Hà sẽ không có vấn đề.
Tiểu Thất và mọi người, chắc cũng không vấn đề gì.
Thời gian chúng ta có hạn, bắt đầu vào việc nào!”
Mọi người lần lượt tản ra, để Vưu Tâm Nguyệt và Hạ Quốc Tường bắt đầu chiến đấu.
Trình Thiên Cát là thuộc hạ cũ của Vưu Tâm Nguyệt, nên phối hợp rất ăn ý.
Sau khi nghe Trình Thiên Cát kể tường tận lại sự việc, quả nhiên Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đã lập tức đưa ra mấy phương án.
Chỗ này đã có người bắt đầu vào việc, Hạ Nhật Ninh và mọi người cũng không cần thiết phải ở lại nữa.
Hạ Nhật Ninh lấy lại tinh thần, cùng Văn Nhất Phi, Phạm Thành Phạm Ly rời đi.
Khi những người này đang tất bật tìm kiếm, Sùng Minh Và Thẩm Hà là hai người rơi xuống nước đầu tiên, thật sự đã hạ cánh an toàn rồi.
Từ khi Sùng Minh còn rất bé rất bé, đã được tào đạo đủ tính nhạy bén về kỹ năng sinh tồn.
Khoảnh khắc anh nhảy lên ôm lấy Thẩm Hà, đã đưa luôn tay bịt mũi và mồm của Thẩm Hà.
Như vậy khi rơi xuống nước, nước sẽ không sặc vào phổi của Thẩm Hà.
Nước sông chảy rất mạnh, gây ra tiếng ồn rất lớn.
Sùng Minh thuần thục đỡ lấy người Thẩm Hà, hoàn toàn thả lỏng cơ thể, để mặc nước cuốn mình và Thẩm Hà đi.
Với dòng nước chảy mạnh như vậy mà nhảy lên khỏi mặt nước, là điều rất khó có thể làm được.
Không thể không thừa nhận, trong bốn người họ, Sùng Minh đúng là người có thể chất tốt nhất, và cũng là người có kỹ năng sinh tồn giỏi nhất.
Sùng Minh và Thẩm Hà trôi theo dòng nước đi rất xa, sau đó mới đưa Thẩm Hà nhảy lên khỏi mặt nước.
Thẩm Hà vẫn đang hôn mê, Sùng Minh kiểm tra qua cho con, không có vấn đề gì đáng ngại, chỉ là dùng thuốc quá liều lượng.
Chờ sau khi thuốc tan hết là sẽ tỉnh táo.
Sùng Minh đưa Thẩm Hà bơi vào bờ.
Sau khi lên bờ, Sùng Minh nhanh chóng cởi chói ra, đặt Thẩm Hà nằm thẳng, bắt đầu kiểm tra cho con.
Không có vết thương ngoài da.
Không hiểu sao Sùng Minh thấy thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may quá.
Sùng Minh lắc những giọt nước trên tóc, cứ nghĩ đến lời hứa mà Thẩm Lục nói với mình, đột nhiên lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Người anh đã chờ đợi suốt bốn năm.
“Ư.” Thẩm Hà đang nằm trên đất tự nhiên động đậy một cái.
Sùng Minh lập tức quay sang nhìn con.
Thẩm Hà từ từ mở mắt ra, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy bầu trời trong xanh, con hơi ngơ ngác một lúc, sau đó lập tức ngồi dậy, rất cảnh giác nhìn xung quanh, không nhìn thấy người đã bắt cóc mình, nhưng lại nhìn thấy Sùng Minh đứng nguyên tại chỗ cười rất đáng sợ.
Ơi, biết sao đây, Sùng Minh đã không biết cười bình thường là như thế nào rồi.
Bao nhiêu năm, anh chưa bao giờ cười một cách bình thường, vì vậy, anh đã không còn biết cười nữa.
Cái đầu nhỏ của Thẩm Hà rất nhanh trí, trong giây lát Thẩm Hà đã tưởng Sùng Minh bắt cóc mình, lập tức gào lên: “thế mà tôi còn gọi ông một tiếng là mợ! Ông dám bắt cóc tôi!”
Sùng Minh thở nhẹ một tiếng: “Thẩm gia nhà cháu có phải đặc biệt thích đổ oan cho người khác không?”
Thẩm Hà ngơ ngác: “A?”
“Mẹ cháu thích nhất đổ oan cho Hạ Nhật Ninh.
Cậu cháu thích nhất đổ oan cho chú, à, bây giờ cháu cũng đổ oan cho chú nữa! Mấy người đúng không hổ là người một nhà!” Sùng Minh nói rất đanh thép: “thế mà vừa rồi chú còn liều mình, một phát nhảy lên, không màng sống chết cứu cháu.
Giờ lại còn bị cháu đổ oan, đúng là có nỗi khổ không biết nói với ai!”
Thẩm Hà đỏ mặt: “A? Là chú đã cứu cháu? Vậy tại sao chúng ta lại ở đây?”
“Chú cũng đang nghĩ về vấn đề này đấy! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chú vừa đến, đã bị cậu cháu sắp xếp đi cứu cháu rồi, chú không biết chuyện gì cả! Sùng Minh cởi áo ra, vắt khô chiếc áo, cứ thế để xuống đất phơi khô, anh quay đầu nói với Thẩm Hà: “áo của cháu, có cần phơi một tý không?”
Thẩm Hà lườm anh một cái: “cháu là con gái, chú bảo cháu cởi áo sao được?”
Sùng Minh gật đầu: “cũng đúng, chờ chú đi kiếm ít cành cây, làm cái rèm, như vậy là cháu có thể cởi áo rồi?”
Thẩm Hà: “mợ ơi.”
“Gọi chú đi!” Sùng Minh sửa lại
“Trừ khi chú không qua lại với cậu cháu nữa!” Thẩm Hà cố chấp: “cậu cháu nghe lời cháu nhất đấy.”
Sùng Minh lập tức không tức nữa, được được được, chiều theo cháu hết hết hết hết! Chỉ cần cậu cháu ở bên chú là được rồi! Tổ tông nhỏ này!
Sùng Minh lập tức quay người đi tìm cành cây.
Một lúc sau, đúng là anh đã kiếm được mấy cành cây, đơn giản chống xung quanh Thẩm Hà, lấy áo của mình che vào, vậy là đã có một cái lều nhỏ mini.
Lúc này Thẩm Hà mới cởi áo khoác ra, bỏ áo ra phơi.
Một người lớn một trẻ em cứ như vậy cách nhau mấy cái áo, ngơ ngác nhìn nước sông cuồn cuồn.
“Mà này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cháu lại bị bắt cóc?” Sùng Minh không kìm nổi hỏi
Vừa nghe Sùng Minh hỏi đến vấn đề này, nước mắt của Thẩm Hà tuôn ra ngay lập tức.
“Mợ ơi, mợ có biết chuyện của Mami cháu và Hạ Nhật Ninh không?” Thẩm Hà hỏi.
Thẩm Hà đổi cách xưng hô gọi thẳng tên Hạ Nhật Ninh, mà không phải gọi là chuẩn daddy nữa.
Đây chính là một trong những hình thức phản kháng của con.
“Ơi.” Sùng Minh sững lại một lúc: “cháu biết rồi à?Ai đã kể cho cháu biết vậy?”
Tâm trạng Thẩm Hà càng buồn hơn: “hóa ra mọi người đều biết hết.
Cả thế giới này đều biết hết, chỉ có mỗi mình cháu không biết.
Hóa ra, cháu mới là người bị bỏ rơi.
Sùng Minh lại sững lại.
Nói chuyện với trẻ con, không phải sở trường của anh.
Anh không biết cách!
Nhưng mà, nhưng mà, bây giờ làm gì có ai khác, cho dù anh không biết thì vẫn cứ phải nói.
Nếu không, khi về sẽ phải nói với Thẩm Lục thế nào đây.
Sùng Minh nghĩ vắt óc, cồn cào ruột gan mới trả lời được: “thế thì có gì đâu.”
“A?” Thẩm Hà lập tức nói to lên: “đây mà còn gọi là không có gì á?”
Sùng Minh lập tức giải thích: “cái kia cái gì, thật ra chú cũng là người bị bỏ rơi đấy!”
“Ừ? Bị bỏ rơi?” Thẩm Hà lập tức không khóc nữa, quay đầu nhìn Sùng Minh.