Tiểu Xuân bước lại gần: “Cháu tiêm cho bác một mũi để bác nói hết bản di chúc được không?”
Lần này, mẹ của Triển Bác không từ chối nữa, yên lặng gật đầu.
Động tác của Tiểu Xuân rất nhanh, lấy một mũi kim tiêm vào trong cơ thể bà.
Hô hấp của mẹ Triển Bác có vẻ thông thuận hơn chút, bà nói tiếp: “Trải qua đoạn thời gian giày vò như vậy, bác cũng không có tài sản gì để lại.
Tiểu Thất, năm xưa bác cất giữ được vài thứ, tuy không đáng tiền, nhưng bác giao cho con coi như làm kỉ niệm.”
Thẩm Thất ngậm nước mắt gật đầu.
“Đứa con trai này của bác chẳng còn hi vọng gì nữa.
Ông già nhà bác giao cho nó bác không yên lòng.
Tiểu Thất, con có thể làm ơn hỗ trợ bác chăm sóc bác trai được không? Ông ấy lớn tuổi rồi, sức khoẻ cũng không tốt.
Lần này ra đi, bác ông yên tâm nhất chính là ông ấy!” Mẹ Triển Bác nói, nước mắt tràn mi.
Ba Triển Bác cũng không viết nổi nữa, xoay người lặng im lau nước mắt.
“Bác yên tâm, con sẽ chăm sóc bác trai thật tốt!” Thẩm Thất dùng hết sức lực gật đầu, cam đoan nói: “Dù bác không để lại cho con bất cứ thứ gì, con cũng sẽ không bỏ mặc bác trai!”
“Con là đứa bé ngoan, nói thì sẽ giữ lời, bác tin con!” Mẹ Triển Bác nói nghiêm túc: “Vậy nên bác phó thác việc làm bác lo lắng nhất cho con.
Nếu tương lai Triển Bác làm chuyện gì có lỗi với con, có lỗi với xã hội, Tiểu Thất, con nghe lời bác, cứ việc tố giác nó! Hiểu chưa? Nếu nó dám làm chuyện gì sai trái, nhất định con phải tố giác nó! Cả đời này bác và bác trai làm người tốt, chúng ta không làm khối u của xã hội!”
Triển Bác lại khóc không thành tiếng.
Thẩm Thất liếc nhìn Triển Bác, lại ngẩng đầu nhìn mẹ Triển Bác, ánh mắt bà ngập tràn kì vọng, cô gật đầu nặng nề: “Bác, con hứa với bác!”
Nước mắt của bà lập tức rớt xuống: “Ừ, tốt rồi, bác biết con là đứa bé ngoan mà, chắc chắn con sẽ không để bác thất vọng! Tiểu Thất, nhớ kĩ những gì con đã hứa.”
Thẩm Thất lại dùng toàn bộ sức lực gật đầu.
“Sau khi bác chết, tang lễ đừng làm rêu rao quá, gọi mấy người bạn tới tiễn bác một đoạn đường là được rồi.” Mẹ Triển Bác vừa rơi lệ vừa nói: “Cũng đừng mua mộ địa quá tốt, tiết kiệm chút tiền cho bác trai, ông ấy còn phải phải bước tiếp mấy chục năm nữa.”
Ba Triển Bác nghe vậy lập tức xoay người lại, không thể viết tiếp được nữa.
Thẩm Thất rưng rưng gật đầu: “Bác yên tâm, chỉ cần Tiểu Thất còn một miếng cơm ăn, thì sẽ không để bác trai bị đói.”
“Được rồi.
Tiểu Thất, mọi người ra ngoài trước đi.” Mẹ Triển Bác nói: “Bác muốn nói chuyện với anh Hạ một lát.”
Cặp mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhấc lên, anh gật đầu với Thẩm Thất.
Thẩm Thất ra khỏi phòng bệnh cùng những người khác.
Trong phòng chỉ còn lại mẹ Triển Bác và Hạ Nhật Ninh.
“Giám đốc Hạ, tôi biết anh không phải người bình thường.” Mẹ Triển Bác nói khẽ: “Những lời tôi sắp nói, có lẽ anh sẽ thấy rất buồn cười.
Người ta nói người sắp chết thường nói lời ôn hoà.
Coi như tôi nói vài câu ôn hoà lúc lâm chung vậy.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Bác nói.”
“Cũng không có gì, chỉ muốn khuyên anh một câu, bảo vệ Thẩm Thất cho tốt.” Ánh mắt bà đột nhiên trở nên sắc bén: “Vừa rồi tôi mới biết anh và Tiểu Thất xa nhau bốn năm.
Tôi không cần biết vì sao hai người lại xa nhau, chỉ cần một câu nói của anh, trong những năm tháng sau này, liệu anh có thể luôn bên cạnh cô bé không?”
“Đó là chắc chắn!” Hạ Nhật Ninh trịnh trọng trả lời.
“Tốt! Giám đốc Hạ, hy vọng anh nhớ lấy lời nói hôm nay.
Nếu không, cho dù có chết tôi cũng không tha cho anh!” Mẹ Triển Bác đột nhiên kích động ho không ngừng, tới mức khuôn mặt đỏ bừng lên.
Hạ Nhật Ninh bước lại gần định vỗ lưng cho bà, bà lại đưa tay ngăn cản.
Mẹ Triển Bác xua tay, run run lấy một chiếc chìa khoá từ trong túi áo ra đưa cho Hạ Nhật Ninh, nói: “Kì thực Triển gia không nghèo như vậy, đây là số tài sản tôi giấu ba con họ tích cóp được.
Đó cũng chính là nguyên nhân mà Trần Hiểu Lâm cứ rình rập nhà tôi.
Tôi biết với giám đốc Hạ, số tiền ấy chẳng đáng là gì, vậy nên giao cho anh bảo quản là yên tâm nhất.”
“Đây là…” Hạ Nhật Ninh nhìn chiếc chìa khoá trong tay, cảm thấy có chút hứng thú, chiếc chìa khoá này hiển nhiên có tuổi đời khá lâu.
“Chắc giám đốc Hạ biết ông nhà tôi và Trần Hiểu Lâm là anh em họ chứ?” Mẹ Triển Bác nói đạm mạc: “Năm đó, lúc ba của Trần Hiểu Lâm và ba chồng tôi phân chia tài sản, hai người coi như chia đều, chỉ có căn từ đường này chưa ai lấy.
Thời đó nhà dưới quê chẳng đáng bao nhiêu tiền, vì vậy không ai tranh giành.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu.
“Ba của Trần Hiểu Lâm lấy được một ít đồ cổ, sao nhà tôi lại không có cho được?” Mẹ Triển Bác nói tiếp: “Những thứ này đều không phải tiền mặt, nên cất giấu đi rồi thì cũng chẳng ai biết.”
Dường như Hạ Nhật Ninh đã hiểu ra gì đó!
Cặp mắt phượng của anh loé lên.
“Trần Hiểu Lâm ăn chơi đập phá, bán hết những thứ đó của ba hắn.
Nhưng nhà chúng tôi vẫn còn giữ lại.
Ngày đó Trần Hiểu Lâm kích thích tôi, chẳng qua là có âm mưu chiếm đoạt những thứ đó.
Đó là những thứ ba chồng giao cho tôi lúc lâm chung, dù chết tôi cũng sẽ không động vào nó.” Mẹ Triển Bác nói kiên quyết: “Nhưng giờ đây, Triển Bác đã không còn hy vọng gì rồi, những thứ đó tôi muốn giao cho Tiểu Thất.
Tôi biết Tiểu Thất sẽ từ chối, nên chỉ có thể nhờ anh.”
“Cháu hiểu ý bác.” Hạ Nhật Ninh nói: “Cháu sẽ giao cho cô ấy thay bác.”
“Năm đó ba của Trần Hiểu Lâm thừa kế một chiếc lư hương, anh biết rồi chứ?” Mẹ Triển Bác nói tiếp: “Nhà chúng tôi cũng thừa kế một thứ, nhưng không phải lư hương, mà là một tấm gương.”
Mẹ Triển Bác vừa dứt lời, trái tim của Hạ Nhật Ninh nhảy lên không cách nào khống chế được.
Tấm gương.
Hắn nghĩ ngay tới tình cảnh trong lăng mộ đại đế.
Trong đó, Thất Tiên Tử đã lấy trộm pháp bảo bản mệnh của đại đế mới trấn trụ được yêu quái nhiễu loạn nhân gian.
Mà thứ trấn trụ yêu thú, chính là một tấm gương.
Đúng vậy, nếu đã lư hương có thể lưu truyền tới nay, vậy thì tấm gương đó có phải cũng thật sự tồn tại hay không?
Lưu ly bảo kính cũng sẽ xuất hiện ở nhân gian sao?
Hạ Nhật Ninh đột nhiên rất kích động, rất muốn đi xem bảo bối này có giống với những gì hắn đã thấy trong mộ địa không.
“Trước khi qua đời, ba chồng tôi dặn đi dặn lại, nhất định không được để thứ này rơi vào tay kẻ xấu, người có duyên sẽ có được nó.” Mẹ Triển Bác bỗng nắm chặt lấy cánh tay Hạ Nhật Ninh: “Anh hứa với tôi, phải đưa nó cho Tiểu Thất bảo quản!”
“Vâng.” Hạ Nhật Ninh gật đầu.
“Giám đốc Hạ, làm người nói phải giữ lời.” Biểu cảm của mẹ Triển Bác nghiêm túc nhìn Hạ Nhật Ninh.
“Bác yên tâm.
Hạ gia cháu còn không tới mức thiếu một món đồ cổ.” Hạ Nhật Ninh bình tĩnh trả lời.
“Đúng vậy, đó cũng chính là lí do tôi muốn nói riêng với anh.” Mẹ Triển Bác buông lỏng tay ra, cơ thể như một cái cây héo rũ trong chớp mắt.
Đáng sợ.
Vốn dĩ bà đã rất gầy, bây giờ lại càng thêm gầy yếu.
“Thứ đó nằm trong sân từ đường, sâu ba mét.” Bờ môi mẹ Triển Bác run run, nói: “Giám đốc Hạ, với bản lĩnh của anh, lấy nó ra mà không để ai phát hiện hẳn không phải việc khó đúng không?”
“Cháu hiểu.” Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Cháu sẽ cho người lấy ra.”
“Cám ơn.
Có thể gọi con trai tôi vào đây giúp tôi không?” Mẹ Triển Bác nói tiếp: “Tôi phải nói lời tạm biệt với nó rồi.”
“Đương nhiên.” Hạ Nhật Ninh cất chiếc chìa khoá đi, quay người rời khỏi căn phòng, nhỏ giọng gọi Triển Bác: “Bà ấy muốn nói tạm biệt với anh.”
Triển Bác bước nhanh vào phòng, cửa phòng đóng lại, không nghe thấy bất cứ tiếng gì trong đó nữa.
Hạ Nhật Ninh liếc nhìn Tiểu Thu, Tiểu Thu lập tức lại gần.
Hạ Nhật Ninh nói khẽ vào tai Tiểu Thu, Tiểu Thu hiểu ý, nhận lấy chiếc chìa khoá từ tay Hạ Nhật Ninh, rời khỏi bệnh viện huyện.
Những người khác yên lặng đứng ở đó, không ai nói gì.
Thẩm Thất đứng bên cửa sổ, không ngừng an ủi ba Triển Bác, ba Triển Bác thở dài nói: “Tiểu Thất, con không cần an ủi bác.
Sinh lão bệnh tử, kiểu gì cũng sẽ tới thời khắc này.
Bác gái con nói rất đúng, bà ấy đi sớm thì giải thoát sớm, người sống mới là vất vả.
Đến tuổi của bác chẳng còn gì là không nhìn thấu cả.
Ngược lại là các con, tuổi trẻ, còn nhiều thời gian để phấn đấu.
Con đừng khuyên bác, bác không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở lại đây trông coi phần mộ của bác gái con, yên tĩnh sống nốt quãng đời còn lại.”
“Nhưng bác à, con đã hứa với bác gái sẽ chăm sóc tốt cho bác!” Thẩm Thất tủi thân nói: “Con không thể thất hứa được.”
“Nếu con có lòng, nhớ dành chút thời gian về thăm bác.
Những cái khác thì không cần.
Bác nhận ý tốt của con.” Ba Triển Bác xua tay nói: “Bác không muốn đi đâu cả.
Trần Hiểu Lâm muốn gây chuyện thì cứ để mặc hắn.
Bác ở nông thôn cũng rất tốt.
Thứ hắn muốn chẳng qua là chút đồ đó, đáng tiếc thứ đó không thể để rơi vào tay hắn được.”
Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh cụp xuống, đáy mắt loé sáng.
Xem ra, ba của Triển Bác cũng biết Trần Hiểu Lâm muốn cái gì, hơn nữa cũng tán thành việc giao lưu ly bảo kính cho Thẩm Thất.
“Tiểu Thất, sống cho tốt, con đường trong tương lai cứ từ từ mà đi.” Ba Triển Bác đưa tay vỗ vai Thẩm Thất: “Thấy con hạnh phúc, bác cũng yên lòng.”
Thẩm Thất nhìn sang cửa phòng bệnh, cô không biết phải nói gì nữa.
Lúc nãy cô nói mòn cả miệng, muốn thuyết phục ba Triển Bác tới sống cùng mình, nhưng kiểu gì ông cũng không đồng ý, nhất định muốn ở lại nông thôn, trông giữ phần mộ cho vợ.
Hạ Nhật Ninh nghe vậy bèn nói: “Tiểu Thất, đừng miễn cưỡng bác trai.
Anh sẽ cho người để ý nơi này.”
Thẩm Thất than nhẹ: “Em vẫn chưa yên tâm.”
“Có gì mà không yên tâm, chẳng phải bác còn có con trai sao? Tuy rằng Triển Bác từng làm chuyện sai trái, nhưng nó vẫn rất hiếu thuận với mẹ nó.” Khoé miệng ba Triển Bác nhấc lên một cách khó nhằn: “Nếu không dựa vào Triển Bác được, bác đi tìm con cũng không muộn.”
Thẩm Thất đang định tiếp lời, một tiếng thét đau đớn vọng ra từ trong phòng bệnh: “Mẹ, mẹ!”
Mấy người đang đứng ngoài cửa sững sờ, đồng thời xông vào phòng.
Trên giường bệnh, mẹ của Triển Bác đã nhắm mắt lại, không chút động đậy.
Triển Bác quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng.