Thẩm Lục cụp mắt, dưới hàng mi dài là đôi mắt mênh mang.
Sùng Minh thấy Thẩm Lục không nói lời nào, vì vậy càng tức giận hơn!
Một bụng lửa giận không có chỗ trút, một tay thô bạo nâng cằm Thẩm Lục, hung tợn nhìn anh: "Thẩm Lục, có phải em nghĩ anh không dám làm gì em không?".
Thẩm Lục bị ép nhìn Sùng Minh, ánh mắt vẫn trầm mặc như cũ.
Sùng Minh không kìm chế được, kéo Thẩm Lục vào lòng, cúi đầu hôn mạnh lên môi Thẩm Lục.
Thẩm Lục cũng không phản kháng, cứ mặc kệ Sùng Minh muốn làm gì thì làm.
Sùng Minh như đang trừng phạt hôn một lúc, thấy Thẩm Lục không có lấy một chút phản ứng nào, chậm rãi buông Thẩm Lục ra, hít sâu mấy hơi, hỏi: "Rốt cuộc em bị làm sao?".
Thẩm Lục chỉ ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt lóe lên, muốn nói lại thôi.
Vốn dĩ anh định nhân cơ hội xem mắt lần này để tìm một người thay thế.
Nhưng chưa kịp tìm một người thích hợp, chứng minh mình đã yêu người khác, thì Sùng Minh đã xuất hiện.
Phải làm sao đây?
Đối mặt với Sùng Minh hùng hùng hổ hổ, Thẩm Lục chỉ có thể giữ im lặng,
"Em không nói đúng không? Là nhà họ Thẩm bắt em đi xem mặt đúng không? Để anh vào giết sạch bọn họ".
Sùng Minh xoay người định đi, Thẩm Lục kéo cổ tay hắn lại.
Dù Thẩm Lục không kéo quá mạnh, nhưng bước chân của Sùng Minh vẫn khựng lại chốc lát.
Sùng Minh chán chường từ bỏ, quay lại bất lực nhìn Thẩm Lục.
Bốn năm rồi.
Tròn bốn năm.
Hắn đã chờ người đàn ông vô tâm này bốn năm trời.
Hắn tưởng rằng có thể giống như quá khứ, vung tay áo liền dứt bỏ sạch sẽ.
Kết quả là tay áo đứt rồi, nhưng hắn lại hãm sâu hơn.
"Chúng ta cứ tiếp tục thế này, không tốt".
Cuối cùng Thẩm Lục cũng mở miệng.
Nhưng lời nói ra, từng chữ từng chữ đều giống như một nhát dao, cứa sâu vào lòng Sùng Minh.
Từng nhát từng nhát, máu me đầm đìa.
"Gì cơ?".
Sùng Minh khó tin nhìn Thẩm Lục.
Thẩm Lục dời ánh mắt, nhưng vẫn không buông lỏng bàn tay đang kéo cổ tay Sùng Minh, khẽ nói: "Đừng làm ầm ĩ nữa.
Em đã nói với anh nhiều lần rồi, em là trai thẳng.
Em vẫn luôn thích phụ nữ".
"Em thích phụ nữ? Được! Em nói cho anh biết, em thích ai rồi?".
Sùng Minh gần như là nghiến răng nhả ra từng chữ.
Thẩm Lục dám thích người phụ nữ nào, hắn liền giết người đó!
"Đừng hỏi nữa".
Thẩm Lục khẽ nói: "Hai chúng ta đều là đàn ông, không thể nào ở bên nhau được.
Em và anh không giống nhau, anh có thể làm theo ý thích, em thì không".
"Vì vậy?".
Ánh mắt Sùng Minh mở lớn: "Rốt cuộc em muốn nói gì? Em muốn...".
Em muốn chia tay với anh sao?
Những lời này, đã mấy lần lên đến miệng Sùng Minh, nhưng lại bị hắn nuốt xuống.
Hắn không nói ra lời, thực sự không nói ra lời!
Trước đây hắn từng cười nhạo Hạ Nhật Ninh, nói hắn đã sa vào thứ gọi là lưới tình, không thể tự thoát ra được, vậy mà lại tự tử vì tình.
Nhưng giờ đây hắn không cười nhạo được này.
Hắn của lúc này, giống như thú non bị ruồng bỏ, quyến luyến ấm áp giả tạo trước mắt, không chịu rời đi.
Dù thương tích đầy mình, dù bước chân rớm máu, dù lừa mình dối người, cũng không muốn buông tay.
Thì ra, đây chính là yêu.
Khi thực sự yêu sâu đậm một người, biết rõ ở bên đối phương, mình sẽ tổn thương, nhưng vẫn lựa chọn cố chấp đến cùng.
Thậm chí tìm lý do cho đối phương, giải vây cho đối phương.
Đơn giản là, mình quá yêu quá yêu rồi.
Giờ đây Sùng Minh đã nếm trải mùi vị cay đắng của tình yêu.
Nhưng nỗi cay đắng này đến quá mức không đúng lúc.
Thẩm Lục nhẹ nhàng nói: "Em đã liên hệ với thầy giáo rồi, mấy hôm nữa em đưa anh sang Anh, sau khi kiểm tra tổng quát toàn thân là được".
"Không cần!".
Sùng Minh hất tay Thẩm Lục, nhìn Thẩm Lục chằm chằm: "Em muốn, muốn chia tay với anh, phải không? Em yêu ai rồi? Là ai! Mau nói cho anh!".
Thẩm Lục vẫn tiếp tục nói: "Thầy nói rằng khả năng tự lành của anh rất mạnh, có thể cân nhắc việc sử dụng gen của anh".
"Đủ rồi! Đừng nói nữa! Thẩm Lục! Em nghĩ anh ở cùng em là vì điều này sao?".
Sùng Minh giận dữ quát Thẩm Lục: "Cả trái tim của anh, chỉ đáng giá một lần phẫu thuật ư? Em coi trái tim của Sùng Minh anh là cái gì? Muốn cầm thì cầm, muốn vứt thì vứt sao?".
Thẩm Lục không nói gì, im lặng nhìn hắn.
Vành mắt Sùng Minh ửng đỏ.
Từ nhỏ đến lớn, bị thương vô số lần, suýt chết vô số lần, rơi vào đường cùng vô số lần.
Bị mẹ vứt bỏ, bị cha quản chế, bị người thân ghét bỏ, bị người đời e sợ, bị vô số quốc gia truy sát.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn cũng chưa từng đỏ mắt.
Vậy mà lúc này, khóe mắt hắn lại ửng hồng.
Hẳn tưởng cả thế giới quay lưng lại với hắn, chỉ có Thẩm Lục sẽ không.
Nhưng lúc này hắn phát hiện mình sai rồi.
Thẩm Lục cũng sẽ rời bỏ hắn.
Sùng Minh chầm chậm lùi lại, lùi lại.
"Đây chính là đáp án của em, phải không?".
Sùng Minh khó khăn mỉm cười: "Dù là một tảng đá, đáng lẽ cũng được ủ ấm chứ? Bốn năm anh bỏ ra, vậy mà chỉ đổi lại một câu như vậy.
Thẩm Lục, em được lắm!".
Nói xong những lời này, Sùng Minh dứt khoát xoay người, sải bước rời đi.
Sùng Minh giơ tay làm một động tác, mấy khẩu súng ngắm thẳng vào ngực Thẩm Lục, lặng lẽ bị thu hồi.
Chung quy hắn vẫn không nỡ.
Dù Thẩm Lục là người đầu tiên cũng là người duy nhất trên thế giớ này làm tổn thương hắn.
Hắn vẫn thấy không nỡ.
Dù bị tổn thương, cũng vẫn muốn hắn còn sống.
Trên thế giới này, Thẩm Lục là người duy nhất làm được điều đó.
Nhìn bóng lưng tiêu điều của Sùng Minh, Thẩm Lục chợt nhận ra, anh cũng không bình thản như tưởng tượng, ngược lại càng cảm thấy dồn nén hơn.
"Mình bị làm sao vậy? Cuối cùng cũng thoát khỏi người đàn ông này, đáng lẽ mình phải vui mới đúng chứ?".
Thẩm Lục lẩm bẩm, xoa lồng ngực mình, tự hỏi: "Vì sao chỗ này, lại nặng nề đến vậy?".
"Nhất định là mình điên rồi".
Thẩm Lục tự vỗ ngực, nhìn về hướng Sùng Minh rời đi một lần nữa, xoay người bỏ đi.
Thẩm Lục vừa về, mọi người đều tới tấp nhìn anh.
Thẩm Lục bình tĩnh nhìn lại tất cả mọi người, nói: "Giải quyết xong rồi.
Sẽ không còn phiền toái gì nữa".
"Anh!".
Thẩm Thất không nhịn được, chạy về phía Thẩm Lục.
Thẩm Lục giang tay, ôm chầm lấy Thẩm Thất.
Mỗi khi buồn bực, anh chỉ muốn ôm Tiểu Thất như vậy.
Trên thế giới này, chỉ có Thẩm Thất của anh là hiểu anh nhất.
"Tiểu Thất".
Thẩm Lục ôm Thẩm Thất, vùi mặt vào tóc cô, giống như trước đây hồi bị bệnh.
Thẩm Thất biết, đây là biểu hiện khi anh trai cô bất lực và hoang mang nhất.
Thẩm Thất nâng tay vỗ nhè nhẹ lưng Thẩm Lục, giống như hồi nhỏ từng an ủi Thẩm Lục.
Quả nhiên, dưới sự an ủi của Thẩm Thất, Thẩm Lục dần dần bình ổn lại.
Thật lâu sau, Thẩm Lục mới đứng thẳng người, nói: "Anh không sao rồi! Chúng ta trở về thôi!".
Xảy ra chuyện như vậy, vũ hội mặt nạ cũng chẳng còn gì thú vị.
Huống hồ Thẩm Lục, người đã bỏ mặt nạ xuống đứng đây, quả thực là chén ép mọi người đến là thê thảm.
Lúc này, Thẩm Nhị và Hạ Nhật Ninh đã về, trông thấy cảnh tượng này cũng đoán ra được phần nào.
Thẩm Nhị là người có tư cách lên tiếng nhất trong số mọi người, liền nói: "Đi thôi, ở đây rối ren, có gì đáng xem đâu".
Có những lời này của anh, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm!
Vũ hội mặt nạ xem mắt tối nay, thực ra chỉ là một cuộc gặp để giải quyết mâu thuẫn gia đình mà thôi.
Trong lòng ai ai cũng ngầm hiểu.
Phùng Mạn Luân thấy Hạ Nhật Ninh cướp công đầu, sắc mặt rất khó coi.
Nhưng vì là người có ăn học đàng hoàng, bên ngoài hắn vẫn tỏ ra bình thường.
Văn Nhất Phi cười híp mắt, không nói gì.
Lưu Nghĩa không hiểu lắm, nhưng cũng đoán là vừa mới giải quyết xong một vấn đề lớn.
Hạ Nhật Ninh quay sang nhìn Thẩm Thất, nói: "Anh về khách sạn chờ em, có gì muốn hỏi thì đến tìm anh.
Số phòng anh sẽ gửi vào điện thoại em".
Thẩm Thất gật đầu.
"Vậy tôi xin phép về trước!".
Hạ Nhật Nịnh gật đầu với mọi người, ánh mắt sâu xa nhìn thoáng qua Phùng Mạn Luân: "Anh Mạn Luân, làm phiền anh rồi".
Tất cả mọi người đồng thời gật đầu.
Hạ Nhật Ninh quay người rời đi.
Thẩm Nhị nhìn bóng lưng Hạ Nhật Ninh, nhìn một hồi mới lên tiếng: "Đi thôi, chúng ta về nhà!".
Về tới Thẩm gia, sau khi báo cáo sơ qua với người nhà, ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Thất không về phòng mình, mà theo Thẩm Lục đi vào phòng anh.
"Thẩm Thất, anh không sao".
Thẩm Lục dường như trở về với quá khứ, lời nói ra rất đơn giản, nhưng đơn giản đến đáng thương.
"Anh".
Thẩm Thất đau lòng nhìn anh: "Bọn em không có ý bắt anh rời xa Sùng Minh.
Hạ Nhật Ninh giải thích với em rồi.
Hành động của anh hai, thực ra không quá liên quan đến anh".
"Không phải".
Thẩm Lục lắc đầu: "Đây là chuyện riêng của anh, không liên quan đến anh hai.
Nói chung là vẫn phải chia tay".
Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn anh: "Anh chia tay với Sùng Minh rồi?".
"Ừ.
Nói rõ ràng rồi".
Thẩm Lục trả lời một cách đơn giản: "Bọn anh đều là đàn ông, sao có thể ở bên nhau được.
Sớm cắt đứt suy nghĩ của hắn, đối với cả hai đều tốt".
"Sùng Minh đồng ý rồi?".
Thẩm Thất khó tin hỏi.
Nếu Sùng Minh là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy, đã bốn năm rồi!
Nếu hắn muốn buông thì sớm đã buông rồi!
"Không đồng ý thì làm gì được?".
Ánh mắt Thẩm Lục trầm xuống, đứng trước cửa sổ nhìn màn đêm bên ngoài: "Tóm lại vẫn phải đi bước này".
Thẩm Thất không nói, chỉ đi tới ôm lấy Thẩm Lục, an ủi anh: "Anh, dù anh quyết định thế nào, em vẫn ủng hộ anh!".
"Được rồi, anh không sao mà".
Thẩm Lục vỗ vỗ vai Thẩm Thất nói: "Có vài chuyện, mặc dù bọn em không nói cho anh biết, nhưng anh có thể đoán được.
Thực ra, vấn đề của anh và Sùng Minh cần sớm được giải quyết.
Anh chần chừ không dứt khoát, không chỉ khiến mình bối rối, còn làm người nhà lo lắng.
Tiểu Thất, anh xin lỗi.
Anh nên giải quyết sớm mới phải".
Thẩm Thất lắc lắc đầu: "Không đâu, không phải thế".
"Những điều em nói, anh hiểu cả.
Những lời anh nói lúc này, không liên quan đến anh hai, cũng không liên quan đến nhà họ Thẩm, chỉ là chuyện giữa anh và Sùng Minh mà thôi".
Thẩm Lục nói tiếp: "Anh khẳng định anh là đàn ông bình thường, anh không định trở thành trai cong hay gì hết.
Nếu tiếp tục dây dưa như vậy, quả thực không tốt cho ai cả.
Thân phận của Sùng Minh chỉ là một lý do, phần lớn vẫn là từ phía anh.
Là bản thân anh muốn cắt đứt với hắn, chứ không phải vì áp lực từ nhà họ Dư.
"Được rồi, mai chúng ta phải về rồi".
Thẩm Lục giả vờ bình thản nói: "Sắp xếp đồ đạc đi.
Anh không giữ em nữa.
Ngủ ngon".