Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng nữa.
Những việc của các tiền bối, thì hậu bối nên ít nhúng tay vào.
“Anh muốn chia cắt chúng nó sao? Được! Vậy thì anh hãy đi tìm một người tốt hơn Nhất Phi đí!” Từ Vân Khê nhíu mày lên, tức giận nói với Lưu Vân: “Suốt ngày anh cứ tập trung vào những việc của riêng anh! Có lúc nào anh thăm hỏi qua hôn sự của Tiểu Nghĩa chứ? Bây giờ con gái mình đã có người rước về rồi, giờ anh muốn sao? Anh còn không thoải mái chứ gì? Có phải anh cứ cảm thấy anh vẫn độc thân nhưng con gái của anh đã có người yêu thì anh cảm thấy mất mặt không?”
“Sao anh lại nghĩ vậy được chứ?” Lưu Vân cũng tức giận lên: “Tiểu Khê, đến lúc này rồi, mà em còn nói những lời như vậy với anh sao?”
“Vậy anh muốn tôi nói gì? Bây giờ không nói đến hôn nhân thất bại của chúng ta, anh cứ thử sờ vào lương tâm và hỏi chính mình, anh tốt hơn Nhất Phi chỗ nào chứ?” Từ Vân Khê nói ra những lời đầy phẫn nộ, hoàn toàn không cho Lưu Vân phản bác lại: “Sự nghiệp của anh thành công hơn nó hay là biết ăn nói hơn nó chứ? Cùng là con rể với nhau, nhưng năm xưa anh đã đối xử với ba mẹ tôi như thế nào? Anh có biết Nhất Phi mấy năm nay, đều biếu quà tặng cho nhà tôi những dịp lễ tết không? Về mặt này, anh đã thua xa nó rồi!”
Văn Nhất Phi cũng không dám lên tiếng.
Lưu Vân quả nhiên câm nín hoàn toàn.
“Đừng tưởng anh là ba của con gái, thì có quyền can thiệp vào chuyện của nó! Năm xưa, quyền nuôi nấng Tiểu Nghĩa được ban cho tôi mới đúng!” Từ Vân Khê tiếp tục nói: “Tôi chỉ là không nhẫn tâm cho đứa bé sinh sống trong một gia đình không trọn vẹn, nên mới cho Tiểu Nghĩa sinh sống cùng anh! Cho nên, anh đừng có được đằng chân lên đằng đầu!”
Lưu Vân bị giáo huấn một trận ngay trước mặt những người trẻ tuổi.
Nếu là người bình thường, thì chắc đã sớm rất tức giận hoặc tối tăm mặt mày rồi.
Thế nhưng Lưu Vân không hề như vậy.
Chỉ cần Từ Vân Khê chịu nói chuyện với ông thì ông đã rất vui rồi.
Lưu Vân bị Từ Vân Khê giáo huấn một trận, khí thế lúc nãy đã không còn nữa, trở nên ngoan ngoãn hẳn đi.
Thẩm Thất bốn mắt nhìn nhau với Hạ Nhật Ninh, đúng là tương sinh tương khắc mà!
“Anh qua đây.” Từ Vân Khê nói với Lưu Vân: “Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh.”
Từ Vân Khê vừa dứt lời thì đã cộp cộp đi lên lầu với đôi giày cao gót của mình.
Đừng tưởng Lưu Vân tướng mạo to lớn, nhưng nếu Từ Vân Khê kêu ông lên lầu thì ông cũng không dám không lên.
Đợi hai vị tiền bối lên lầu, Văn Nhất Phi lập tức thở phào nhẹ nhõm nói: “Căng thẳng chết đi được! Đi làm ăn cũng chưa từng căng thẳng qua như vậy!”
Ba người còn lại đều liếc anh ta một cái: “Hay là căng thẳng chết luôn đi! Có chút xíu thôi mà cũng căng thẳng nữa!”
Văn Nhất Phi phản bác lại: “Nhật Ninh, tôi nhất định sẽ đi theo xem toàn bộ quá trình đến Thẩm Gia của anh!”
Hạ Nhật Ninh cười rất tươi: “Hoàn toàn không có gì phải sợ cả.”
Tuy Hạ Nhật Ninh nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Những đứa con và Thẩm Gia, e là không dễ vượt qua chút nào!
Bây giờ hắn chỉ mới tiếp xúc với bọn trẻ, vẫn còn phải nuôi dưỡng tình cảm cho tốt.
Nhưng cụ thể là phải nuôi dưỡng đến đâu, mới có thể khiến cho tiểu công chúa thừa nhận hắn, thì hắn cũng không rõ.
Chớp mắt cũng sắp đến cuối năm rồi, hôn lễ của Thẩm Nhất chắc hắn không thể tham gia được.
Nếu không thì, lỡ như lộ ra, thì tiểu công chúa nghỉ chơi hắn thì nên làm thế nào đây?
Hôn lễ của Thẩm Nhất, một ngày quan trọng như vậy, hắn đừng nên gây thêm phiền phức gì thì tốt hơn.
Dù sao thì, đó cũng là anh vợ của mình mà!
Thế nhưng, trong lòng của Hạ Nhật Ninh vẫn rất ngưỡng mộ Văn Nhất Phi!
Nếu Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa chính thức trở thành một đôi, thì hắn có thể đến Thẩm Gia với thân phận là con rể nuôi rồi.
Người ta hoàn toàn danh chính ngôn thuận mà!
Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh với một ánh mắt hổ thẹn, nhưng hắn lập tức nở một nụ cười hiền dịu an ủi cô.
Trên lầu, Từ Vân Khê dẫn theo Lưu Vân đứng ngay vị trí trước cửa sổ.
Ngọn gió bên ngoài không lạnh lắm, dù sao thì tại khu vực ẩm thấp trong thành phố này, dù đến mùa lạnh, cũng sẽ không lạnh quá như vậy.
Huống hồ gì ánh sáng bên ngoài của hôm nay đang rất sáng chói.
Từ Vân Khê vì phải đi máy bay, nên quần áo trên người bà vẫn chưa kịp thay, có vẻ như bà vừa rời khỏi phòng phát trực tiếp của đài truyền hình, thì đã quấn lấy một chiếc khăn choàng và bay tới đây rồi.
Dưới chiếc khăn choàng rộng lớn đó, thân hình của bà vẫn rất thon gọn, không hề thua kém các cô gái trẻ chút nào.
Đôi mắt của Lưu Vân có chút rạo rực.
Ông lén lút xoa tay phía sau lưng, rất muốn ôm lấy Từ Vân Khê, nhưng ông lại sợ làm cho bà tức giận, nên cứ đứng đó đắn đo và do dự.
Từ Vân Khê hoàn toàn không để ý đến hành động nho nhỏ của Lưu Vân, nếu không thì, bà đã sớm phòng bị sẵn rồi.
“Lưu Vân, tại sao anh lại phản đối chuyện của Tiểu Nghĩa và Văn Nhất Phi? Có phải vì tôi đồng ý nên anh mới cố tình phản đối không?” Từ Vân Khê mở miệng nói thẳng: “Nếu đúng thì anh hoàn toàn không cần phải làm vậy.
Anh hoàn toàn không cần phải chứng minh cho tôi thấy anh là đúng, và đem hạnh phúc của Tiểu Nghĩa ra làm con bài để cá cược.”
“Phòng của em là căn nào?” Lưu Vân đột nhiên không rõ đầu đuôi hỏi.
“Chính là căn này, anh sao vậy?” Từ Vân Khê nhất thời chưa kịp phản ứng, bà chỉ vào một căn phòng sát bên cửa sổ nói: “Đây là căn phòng mà Tiểu Thất yêu dấu đã chuẩn bị cho tôi.”
“Chúng ta nói chuyện trong phòng đó đi.
Mắc công những đứa trẻ nghe được, dù sao thì căn biệt thự này vẫn không lớn lắm.” Đôi mắt của Lưu Vân tối sầm lại, người vợ xinh đẹp của mình mấy năm nay vẫn kiên trì rèn luyện và nhảy múa, nên vòng eo vẫn dẻo dai như xưa hay sao?”
Vừa nghĩ thì trái tim rạo rực của Lưu Vân lại càng dao động mạnh hơn nữa.
Từ Vân Khê thấy cũng đúng, bèn gật đầu xoay người đi vào căn phòng đó.
Lưu Vân đi theo sau, sau đó tiện tay khóa cửa phòng lại.
Ông ta cao ráo lực lượng, nên dễ dàng dùng thân mình che chắn cho động tác này, không cho Từ Vân Khê phát hiện.
Từ Vân Khê ngồi lên ghế sô-pha, vòng eo thon gọn đó trông hấp dẫn vô cùng.
Ánh mắt của ông ấy lại tối sầm thêm lần nữa.
“Nè, rốt cuộc anh có nghe thấy tôi nói gì không?” Từ Vân Khê nói hết nửa ngày, mà Lưu Vân vẫn không hề lên tiếng, chợt có chút tức giận: “Dù anh có tức giận thì hãy nhắm vào tôi là được rồi! Sao anh lại muốn phá hỏng chuyện của Tiểu Nghĩa với Nhất Phi chứ? Tình cảm của bọn trẻ, anh chỉ cần tham khảo thôi, dựa vào đâu mà đòi can thiệp chứ?”
“Tiểu Khê, tại sao em lại kỳ vọng vào Văn Nhất Phi như vậy? Trước kia anh ta là một công tử lăng nhăng mà.” Lưu Vân cuối cùng cũng mở miệng bằng chất giọng khàn khàn của mình.
Từ Vân Khê không hề phát hiện tiếng khàn trong giọng của ông, bà mở miệng nói: “Đừng tưởng rằng người chồng quốc dân thì không đáng tin.
Có bao giờ nó thật lòng với những hotgirl trước kia chứ? Đừng nói là nó, chỉ nói anh thôi, trước kia anh rất thật thà, sau đó thì sao nào, hôm nay tôi đến đây không phải để tính nợ cũ với anh.
Ngày nào tôi cũng phải chạy qua chạy lại, bận rộng muốn chết, tôi cũng không muốn phải tranh chấp không ngừng với anh về những vấn đề này.
Chuyện của Văn Nhất Phi, tôi đã điều tra qua hết rồi, nó không tồi tệ như anh nghĩ đâu.”
“Vậy sao?” Lưu Vân không hề lung lay tiến gần về phía Từ Vân Khê.
“Những lời bình luận về Văn Nhất Phi trước kia quả thật không tốt lắm, hotgirl bên cạnh nó quá nhiều.
Nhưng từ khi nó quen biết Tiểu Nghĩa, những năm gần đây, những bóng hồng bên cạnh nó đã biến mất tăm rồi.” Từ Vân Khê liếc Lưu Vân một cái: “Nó không giống ai đó, bên cạnh cứ suốt ngày có những bóng hồng cứ dây dưa không dứt.”
“Bóng hồng của anh chỉ có em mà thôi.” Đôi mắt của Lưu Vân hiện giờ chỉ còn lại hình bóng của Từ Vân Khê.
Nhưng Từ Vân Khê vẫn chưa hề phát hiện ra, tiếp tục nói: “Dẹp đi.
Ông tưởng bây giờ vẫn còn giống như lúc vừa mới yêu nhau sao?”
Từ Vân Khê vừa dứt lời, thì cơ thể chợt bị nhấc bổng lên!
Từ Vân Khê hét lên một tiếng: “Đồ xấu xa, anh muốn làm gì vậy?”
“Để em kiểm tra thử, những năm nay, rốt cuộc bên cạnh anh có người phụ nữ nào hay không!” Lưu Vân bế Từ Vân Khê đi thằng vào trong phòng ngủ, ném Từ Vân Khê xuống giường, cúi đầu hôn bà tới tấp.
Từ Vân Khê những năm nay, tuy có không ít tin đồn bên cạnh bà, nhưng người tạo ra tin đồn đó, lại là Lưu Nghĩa.
Những năm nay, bà không hề gần gũi đàn ông, chợt bị Lưu Vân hôn một cái, bèn cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra.
Cộng thêm Lưu Vân cao to lực lưỡng, nên bà không thể nào vùng vẫy thoát ra được.
Bà chỉ có thể không ngừng đẩy Lưu Vân ra: “Đồ xấu xa, anh muốn làm gì?”
“Dù sao thì em cứ nghi ngờ anh có người phụ nữ khác, mà anh thì lại không biết ăn nói sao để giải thích, vậy thì chỉ có thể dùng hành động chứng minh mà thôi!” Lưu Vân thở mạnh nói: “Em và anh là vợ chồng nhiều năm, tính của anh thế nào em là người hiểu rõ nhất! Đích thân kiểm tra, còn tốt hơn lời nói xảo biện gấp trăm ngàn lần!”
Vừa dứt lời, thì Lưu Vân đã hất tay lên, xé rách hết những tấm vải ít ỏi trên người Từ Vân Khê ra.
Bốn người dưới lầu nghe thấy trên lầu có động tĩnh, cứ hất tai lên nghe ngóng.
“Chẳng lẽ đây là thử thách mới sao? Thử thách xem anh có lên đó cứu người hay không ư?” Văn Nhất Phi nhìn Lưu Nghĩa một cách đáng thương: “Việc này anh không thể làm được!”
Lưu Nghĩa cũng ngơ ngác nói: “Việc này em cũng không làm được.”
“Vậy chúng ta cứ xem như không nghe thấy đi.” Hạ Nhật Ninh trả lời một cách không hổ thẹn: “Dù sao thì biệt thự nhà chúng ta, cách âm rất tốt.”
Thẩm Thất đứng dậy nói: “Vậy em đi rửa trái cây cho mọi người.”
Những người khác cùng nhau gật đầu.
Cho nên, hai người trên lầu đang say sưa đàm phán với cuộc chiến của mình, còn bốn người trẻ tuổi dưới lầu thì đang ăn trái cây.
Hơn giữa trưa, khi bốn người đang chán với những dĩa trái cây trên bàn, thì hai ‘người đàm phán’ cuối cùng cũng chịu xuống lấu.
Từ Vân Khê dù cố che giấu nhưng cũng không thể che giấu được vẻ mặt hài lòng của bà.
Lưu Vân càng hài lòng đi tới trước, khẽ ho một tiếng nói: “Ba và mẹ của con đã thương lượng với nhau rồi.
Những việc của các con, chúng ta đích thực không tiện nhúng tay vào quá nhiều.
Nhưng mà, chúng ta vẫn sẽ quan tâm đến tiến triển của các con.”
Ánh mắt của Tử Vân Khê có chút không tự nhiên.
Bây giờ bà đang nghi ngờ Lưu Vân cố tình làm khó Văn Nhất Phi, để dụ dỗ bà xuất hiện!
Nếu không thì, tại sao tất cả mọi việc lại thuận theo tự nhiên một cách dễ dàng như vậy được?
Bà vừa mới vào cửa mấy phút, thì đã bị ăn tươi nuốt sống như vậy rồi sao?
Mẹ ơi, sự kiên trì suốt mười mấy năm của bà, đã tan theo mây khói như vậy sao?
Đúng lúc Từ Vân Khê đang phân vân không biết nên đối diện với tụi trẻ như thế nào, thì không ngờ Thẩm Thất bọn họ đã làm ra một bộ mặt con không biết, chuyện gì con cũng không biết, cho nên chúng con tuyệt đối sẽ không hỏi hai người rốt cuộc trên lầu đã xảy ra chuyện gì đâu.
“Cám ơn ba (ba nuôi)!” Thẩm Thất và Lưu Nghĩa cùng hô to.
Lưu Vân khẽ ho một tiếng nói: “Mẹ các con đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.
Văn thiếu gia, cậu sẽ mời chứ?”
Văn Nhất Phi lập tức hiểu ra: “Được ạ! Con biết một nơi nấu ăn rất tuyệt ở đây! Bác trai và bác gái có muốn ăn thử không?”
“Được thôi!” Từ Vân Khê lập tức trả lời: “Chúng ta mau qua đó đi, mẹ thật sự đã đói lắm rồi!”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa cùng nín cười nói: “Được ạ, tụi con cũng đói rồi!”
Thẩm Thất tiếp tục nói: “Mẹ nuôi, lần này mẹ ở bao lâu?”
“Thẩm Thất vừa dứt lời, thì Lưu Vân đã lập tức nhìn về phía Từ Vân Khê.
Khuôn mặt của Tử Vân khê lại đỏ ửng lên.