Lấy Nhầm Chồng Đại Gia

Chương 555






Thẩm Thất không lên tiếng.
Thẩm Tử Dao tiếp tục nói: “Lúc con vừa ra đời, ta đã ly hôn với ba con rồi.

Sau đó, ông ấy lấy Thẩm Thúy, nói thật thời gian đó mẹ thật sự rất đau khổ, rất tuyệt vọng.

Tuy ba con cũng chỉ muốn tốt cho các con nên mới kết hôn với Thẩm Thúy, nhưng ta là một người phụ nữ, có lẽ con là người hiểu tâm tình của mẹ nhất.

Lúc đó mẹ không có oán trách gì là điều không thể nào.

Vì vậy, nhiều năm trôi qua như vậy, tình cảm của mẹ và ông ấy sớm đã dần dần tiêu tan hoàn toàn trong sự oán hận rồi.

Bởi vậy, mẹ mới nói mẹ không tức giận chuyện Vưu Nguyệt Tâm đào mộ của ba con.

Đối với ông ấy mà nói, tình cảm của con sâu đậm hơn mẹ chút ít.”
“Bây giờ mẹ đã đến tuổi này rồi, mẹ còn có thể quan tâm điều gì nữa chứ? Có chăng thì cũng chỉ có con và anh con thôi, và còn hai đứa nhỏ và mẹ của mẹ nữa.

Tiểu Thất à, ý kiến của mẹ, con có thể xem xét, nhưng không cần phải để ý.


Dù sao mẹ vẫn hi vọng con có thể vui vẻ, trừ khi Vưu Nguyệt Tâm thật sự có thể bù đắp được những lỗi lầm đã qua, được Tiểu Duệ và Tiểu Hà tha thứ.

Nếu không, mẹ nhất định sẽ không tha thứ.

Nếu như Tiểu Hà không tha thứ, vậy thì bà ngoại con cũng sẽ không tha thứ, tất nhiên mẹ cũng sẽ không tha thứ!”
Thẩm Thất thở dài một hơi.
Ngọn nguồn vẫn là Tiểu Hà!
“Mẹ, con nên làm thế nào?” Thẩm Thất bất lực nói: “Con thử thăm dò Tiểu Hà rồi, sự oán hận của Tiểu Hà với ba ruột đúng là rất sâu sắc, căn bản là chuyện không thể cứu vãn!”
“Cho nên chuyện này phải xem Hạ Nhật Ninh làm như thế nào rồi.

Mấy ngày này nó tạo ra nhiều biến động lớn, người đàn ông có bản lĩnh như vậy, con nên có lòng tin với nó mới đúng.” Thẩm Tử Dao bình tĩnh nói: “Tiểu Thất, con chính lo lắng quá mức nên mới loạn thôi.”
Thẩm Thất đỏ mặt.
Thẩm Tử Dao nói đúng.
Cô quá nóng lòng rồi.
Một người là chồng, một người là con gái yêu.
Hai bên đều là sự tồn tại không thể nào dứt bỏ được của cả cuộc đời cô.
Cô hi vọng hai người họ có thể sống chung hòa thuận với nhau hơn ai hết.
Nhưng Tiểu Hà cứng đầu như thế! Hơn nữa lại còn rất nóng nảy, động chút là nổi giận.
Nó có thành kiến với ai cũng được, sao lại cứ phải là ba nó cơ chứ?
“Tiểu Thất, mấy ngày nữa Tiểu Duệ và Tiểu Hà phải đi rồi, con định giới thiệu họ làm quen như thế nào?” Thẩm Tử Dao không lo lắng là giả đấy.
Tuy rằng bà ấy không nói gì nhưng tất cả mọi việc đều nằm trong lòng rồi.
“Tạm thời đừng nói rõ thân phận của họ, đợi đến lúc có cảm tình rồi hãy nói ra.” Thẩm thất chần chừ nói: “Nếu không, Tiểu Hà đã có ấn tượng không tốt ngay từ đầu, con lo bọn họ sẽ không có cơ hội để bồi dưỡng tình cảm.

Dù sao từ lúc sinh ra đến bây giờ bọn chúng đều chưa nhìn thấy ba mình, khoảng thời gian mất đi này cần phải bù đắp một chút.”
“Cũng được, con chú ý điều này.” Thẩm Tử Dao nói: “Đừng quá kích động là được.”
“Con biết rồi.” Thẩm Thất đáp.
Đông Bắc, nhà họ Thẩm.
Thẩm lão phu nhân đang cầm tách trà ngồi trên giường lò, cười híp mắt nhìn Thẩm Hà đang nhảy múa cho bà xem.
Nhìn thấy Thẩm Hà múa đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vội vã nói: “Nào nào nào, qua đây nghỉ một chút.”
Thẩm Hà vui vẻ nhào vào lòng Thẩm lão phu nhân, nũng nịu: “Cụ ngoại, cháu múa có đẹp không?”
“Đẹp lắm đẹp lắm! Tiểu Hà nhà chúng ta múa đẹp nhất!” Thẩm lão phu nhân quả thực yêu thương con bé này quá rồi, hận không thể cho nó tất cả mọi thứ của mình: “Tiểu Hà nhà chúng ta xinh đẹp nhất!”
Thẩm phu nhân mang danh sách quà tặng đến, ngồi trên mép giường lò, híp mắt cười: “Mẹ, đồ cưới của Thẩm Nhất và Tần Trăn đã có rồi, mẹ xem xem, mẹ thích bộ nào nhất?”
Thẩm lão phu nhân lập tức đưa danh sách cho Thẩm Hà: “Thẩm mĩ của Tiểu Hà nhà chúng ta tốt nhất, Tiểu Hà chọn đi!”
Thẩm Hà nhận lấy, suy nghĩ một lúc, trên đó là ảnh của mấy bộ đồ đã hoàn thành.
Thẩm Hà chỉ một bộ lễ phục màu đỏ trong đó nói: “Bộ này hợp với bác cả nhất! Bác cả đọc nhiều sách như vậy, người toát lên vẻ trí thức, bộ này sẽ tôn lên vẻ cao quý của bác cả.”
Mợ cả lập tức cười toe toét: “Ái chà, ái chà, Tiểu Hà nhà chúng ta thật biết nói chuyện!”
Thẩm lão phu nhân rất đắc ý trả lời: “Đương nhiên rồi! Thần đồng nhỏ nhà chúng ta mà!”
Thẩm phu nhân lập tức nói: “Nếu như Thẩm Nhất và Tần Trân có một đứa con, không biết có thông minh như Tiểu Hà không nhỉ?”

Thẩm lão phu nhân vừa nghe thấy bỗng mất hứng: “Hôn lễ này còn chưa tổ chức, chuyện con cái càng chưa tính đến, vô cớ lôi Tiểu Hà nhà chúng ta ra nói cái gì vậy? Lão phu nhân ta mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi!”
Thẩm Hà ngồi bên cạnh, ngoan ngoãn không nói gì.
Lúc này Thẩm Nhất bước vào, nhìn thấy mẹ mình lại làm bà nội không vui, lập tức nói: “Bà nội, mẹ cháu không có ý này, mẹ nói sau này chúng cháu có đứa con cũng thông minh như Tiểu Hà thì tốt quá.”
Lúc này Thẩm phu nhân mới nói: “Đúng vậy đúng vậy, xem cái miệng này của con, đúng là không biết nói chuyện.

Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa! Tiểu Hà, con có giận bà không?”
Thẩm Hà trả lời: “Không có ạ! Con cũng cảm thấy bảo bối nhỏ của bác cả nhất định sẽ thông minh như Tiểu Hà!”
Lúc này sắc mặt Thẩm lão phu nhân mới dịu xuống, nói: “Được rồi, mọi người đều ra ngoài làm việc đi! Ta nói chuyện với Tiểu Hà.

Mấy ngày nữa Tiểu Hà phải đến thành phố H rồi, ta sẽ không được thấy tâm can của ta rồi! Không có chuyện gì đừng có quấy rấy chúng ta!”
Lúc này Thẩm phu nhân và Thẩm Nhất mới đứng lên đi ra ngoài.
Đợi sau khi mọi người đi rồi Thẩm lão phu nhân mới nói với Thẩm Hà: “Tiểu Hà, cụ ngoại hỏi con một câu, nếu như tìm thấy ba ruột của con rồi, mẹ con muốn tái hợp thì con có ủng hộ không?”
Thẩm Hà bĩu môi, lập tức không vui nói: “Không ủng hộ! Cụ ngoại cũng không được ủng hộ đấy!”
Thẩm lão phu nhân vừa thấy Thẩm Hà không vui liền ôm lấy Thẩm Hà: “Chao ôi chao ôi, tiểu tổ tông của ta, cái tính xấu này của con! Ta chỉ là hỏi thế thôi mà!”
Gương mặt Thẩm Hà nghiêm túc nói với Thẩm lão phu nhân: “Cụ ngoại! Cụ nghĩ xem! Mami có phải rất khổ cực không? Lúc mang thai con và anh còn phải cố gắng học hành thi cử, sau khi sinh chúng con không lâu thì lại vội vàng tự mở công ty.

Nếu như ba ruột của con là một người đàn ông có trách nhiệm thì mami sao có thể mệt đến mức suýt thì bị xuất huyết dạ dày chứ?”
Đôi mắt to của Thẩm Hà rủ xuống, vẻ mặt buồn bã: “Cụ ngoại, có một việc con vẫn chưa nói cho cụ biết, lúc mami ở Đức thật sự rất khổ rất mệt.

Người biết đấy, mami là một người không thích làm phiền người khác, người khác hỏi mẹ có cần giúp đỡ hay không, mẹ đều sẽ từ chối.

Vì vậy, những việc trong nhà đều do một mình mẹ chống đỡ.

Bác cũng đến thăm mami nhưng bác còn phải làm việc của bác mà, không thể ngày ngày đến được.

Con và anh lại quá nhỏ, không giúp được việc gì cả, việc trong nhà, việc bên ngoài đều chỉ có một mình mami.”
“Có mấy lần con thấy mami đọc sách, cứ đọc cứ đọc đến lúc ngủ quên luôn, trong phòng bếp vẫn còn đun nước.

Cụ ngoại, như thế nguy hiểm biết bao! Nếu không phải là bác đến kịp thì ba người chúng con chắc là đều bị hít phải khí độc rồi.

Mỗi lần con nghĩ đến lúc đó thì con rất hận bản thân, vì sao không lớn lên thật nhanh để có thể giúp mami chia sẻ một chút.

Con cũng rất oán hận ba ruột của mình, nếu không yêu mami, nếu không yêu chúng con thì tại sao lại để mami mang thai chúng con cơ chứ?”
“Mami đã vất vả và mệt nhọc bao nhiêu năm, không thể chỉ một câu xin lỗi đơn giản là có thể hóa giải được.

Cho dù mami tha thứ là bởi mami quá tốt bụng thôi.


Con không tha thứ là bởi con yêu mẹ hơn người đó! Người đó căn bản không xứng ở bên mami! Mami tốt bụng không phải để bị phụ lòng mà đáng được trân trọng!” Thẩm Hà nói năng dứt khoát: “Nhất định con sẽ tìm được cho mami một người đàn ông tốt nhất tốt nhất trên thế giới này, người ấy sẽ trân trọng mami của con suốt cuộc đời!”
Thẩm Hà tiếp tục nói: “Cụ ngoại, liệu cụ có nghĩ con không hiểu tình người? Quá cố chấp? Nhưng nếu như làm vậy có thể bảo vệ mami an toàn, vậy có làm sao chứ? Cho dù con bị người ta chỉ trích con cũng không oán không hận! Cho dù người khác có hiểu hay không, mami trong lòng Tiểu Hà mãi mãi là người quan trọng nhất!”
Thẩm lão phu nhân ôm chặt lấy Thẩm Hà: “Tiểu tâm can của ta, con nói khiến ta không thể kìm được nước mắt nữa rồi! Được được được, cụ ngoại hứa với con, Tiểu Hà không tha thứ, cụ ngoại cũng sẽ không tha thứ!”
Thẩm Hà ôm chặt lấy cổ Thẩm lão phu nhân: “Tiểu Hà thích cụ ngoại nhất!”
Thẩm lão phu nhân vỗ vỗ lưng Tiểu Hà, thở dài một hơi.
Tiểu Thất à, bà ngoại cũng không giúp con được rồi!
Xem hành động của Hạ Nhật Ninh thôi!
Thẩm Hà ở nhà cùng Thẩm lão phu nhân, Thẩm Duệ ở công ty cùng Thẩm Lục chỉnh máy chủ.
Đừng nghĩ rằng nó mới ba tuổi, nhưng cả công ty người có khả năng đuổi kịp Thẩm Lục thì chỉ có mình nó thôi.
Đôi bác cháu chỉ số IQ nghịch thiên này khiến trên dưới công ty đều sắp khóc mất rồi.
IQ của ông chủ nghịch thiên thì cũng có thể chấp nhận được, nhưng vì sao cháu của hắn cũng nghịch thiên như vậy chứ!
Hơn nữa còn đẹp trai một cách quá đáng!
Chỉ cần nó đến công ty với Thẩm Lục, các đồng nghiệp nữ trong công ty đều sẽ tặng đồ ăn, tặng đồ chơi không ngớt!
Bọn họ vừa mới nhìn thấy Thẩm Duệ, cho dù biểu cảm đang tức giận như thế nào đi nữa đều sẽ cười híp mắt lên!
Nhỏ như vậy mà đã có lực sát thương mạnh như thế với người khác phái rồi, thử hỏi sau này nó lớn lên, người khác còn có thể sống ư?
Đây chính là hậu quả của gen nghịch thiên mà!
Thẩm Duệ điều chỉnh xong hạng mục cuối cùng, liền nhảy lên trên bàn: “A, cuối cùng cũng xong rồi! Bác à, lúc nào chúng ta mới chuyển máy chủ? Mấy ngày này Tiểu Hà giục chết cháu rồi!”
Thẩm Lục mỉm cười, nói: “Sắp rồi, còn mấy ngày nữa, công ty bên đó đã xử lý xong rồi, lần lượt chuyển những thứ bên này qua là có thể chính thức vận chuyển!
Thẩm Duệ lập tức có tinh thần: “Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng có thể được gặp mami rồi!”
“Tiểu Duệ, lần này các cháu đi thì sẽ gặp Hạ Nhật Ninh.

Cháu định giả bộ như người lạ hay nhận ba?” Thẩm Lục hỏi.
“Giả bộ như không quen biết!” Thẩm Duệ khẳng định: “Cháu nhất định phải cùng phe với Tiểu Hà ạ! Nếu không Tiểu Hà sẽ tức giận!”
Thẩm Lục cười haha: “Đúng là làm khó cháu rồi!”
Thẩm Duệ vuốt cằm, như suy nghĩ gì đó: “Cháu rất tò mò về biểu cảm khi daddy nhìn thấy chúng cháu! Bác, bác nói xem, daddy có thể lấy lòng được Tiểu Hà không? Bây giờ tất cả người trong nhà đều yêu quý Tiểu Hà.

Tiểu Hà không thích thì mọi người đều sẽ không thích.

Ba ruột muốn được tha thứ chắc là rất khó.”
Ánh mắt Thẩm Lục sáng lên, ý tứ sâu xa: “Ai biết được? Đợi xem thế nào!”