Thẩm Thất nghĩ nghĩ, thấy cũng có lí.
Mẹ nuôi còn dễ nói, nhưng ba nuôi…
Đột nhiên Thẩm Thất thấy thương thay cho Văn Nhất Phi.
Sức chiến đấu của ba nuôi rất mạnh.
Lần trước thuyết phục ba nuôi theo Tiểu Nghĩa, cô cũng đã thấy được sức chiến đấu của ba nuôi!
Tính tình nóng nảy của ông sẽ không để ý người ta có phải đại thiếu gia nhà họ Văn hay không.
Ai da da, đúng là phải trải qua nhiều gian nan thì mới có chuyện vui được.
Trải qua khúc nhạc đệm này của Văn Nhất Phi, cuối cùng lễ đính hôn của Phùng Mạn Luân và Triệu Văn Văn cũng miễn cưỡng được kéo về quỹ đạo.
Sau khi kết thúc phát trực tiếp, khách khứa bắt đầu dùng bữa.
Thẩm Thất tạo một kiểu cuối cùng cho Triệu Văn Văn rồi tiến hành thu dọn đồ đạc.
Nhưng Triệu Văn Văn lại kéo cổ tay Thẩm Thất nói: “Tiểu Thất, cô có thể giúp tôi một chuyện không?”
“Được chứ, chuyện gì?” Thẩm Thất thuận miệng hỏi.
Ánh mắt Triệu Văn Văn loé lên, nói: “Tiểu Thất, mấy hôm nay tôi không quen khí hậu, không được thoải mái cho lắm.
Ở thành phố Vinh tôi cũng không có bạn bè người thân gì.
Cô có thể ở bên cạnh tôi mấy hôm không?”
Thẩm Thất hơi ngạc nhiên nhìn Triệu Văn Văn một lát mới nói: “Cũng được, hàng ngày tôi sẽ tới đây thăm cô.”
“Tôi đang nói là cô có thể ở lại đây không?” Triệu Văn Văn vội nói: “Ý tôi là, Phùng gia có rất nhiều phòng khách, cô có thể ở đây vài ngày không?”
“Văn Văn, cô làm sao vậy?” Thẩm Thất khó hiểu nhìn cô ta: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không có! Tôi chỉ chưa thích ứng được với môi trường ở đây.
Đột nhiên chuyển tới Phùng gia, cái gì cũng không quen.
Vì vậy tôi mong rằng có một người quen ở bên cạnh, giúp tôi thích nghi nơi này.” Ánh mắt Triệu Văn Văn tràn ngập khát vọng nhìn Thẩm Thất: “Tiểu Thất, chúng ta có phải bạn bè không?”
“Đương nhiên.” Thẩm Thất cắn môi nghĩ nghĩ rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ ở đây vài ngày.
Nhưng mà tôi không ở lâu được, cô biết đấy, tôi có rất nhiều chuyện phải xử lí.”
“Tôi hiểu! Tôi sẽ không quấy rầy cô quá lâu!” Thấy Thẩm Thất đồng ý, Triệu Văn Văn như trút được gánh nặng.
Sau khi Thẩm Thất rời khỏi đó, Triệu Văn Văn vội gửi tin nhắn cho Phùng Mạn Luân, gửi một kí hiệu ok, Phùng Mạn Luân biết ngay cô ta đã thành công.
Nhân cơ hội Hạ Nhật Ninh củng cố địa bàn, không có thời gian quan tâm đến Thẩm Thất, hắn phải khôi phục lại tình cảm với Thẩm Thất!
Thẩm Thất trở lại vị trí của cô, Lưu Nghĩa gắp cho cô một đống thức ăn.
“A, cuối cùng cũng xong.” Thẩm Thất thở ra một hơi, nói với Lưu Nghĩa: “Tớ sắp mệt chết rồi, tạo mẫu cả một bộ!”
Lưu Nghĩa gắp cho Thẩm Thất một miếng măng non: “Để xem tới lúc các cậu chuẩn bị lễ cưới, cậu sẽ bận tới mức nào.”
Hạ Nhật Ninh đặt khăn ăn xuống một cách nhã nhặn, yêu chiều nhìn Thẩm Thất nói: “Rất đơn giản, đến lúc đó mời người khác đến tạo mẫu là được rồi.
Cô ấy chỉ cần vui vẻ làm cô dâu thôi.”
Mặt Thẩm Thất đỏ lên: “Đã là vợ chồng già rồi, bổ sung hôn lễ làm gì! Con cũng lớn bằng đó rồi!”
“Không thể nói như thế được! Tôi cũng sẽ tổ chức một lễ cưới thật long trọng cho Tiểu Nghĩa!” Văn Nhất Phi chen miệng nói: “Cả đời người con gái chỉ có một lần như vậy, đương nhiên phải làm thật nghiêm túc!”
Phạm Thành Phạm Ly cũng gật đầu nói: “Tuy rằng chúng tôi theo chủ nghĩa không kết hôn, nhưng tham gia hôn lễ vẫn thấy khá thú vị.”
Thẩm Thất nhìn thoáng qua Hạ Nhật Ninh rồi rời tầm mắt rất nhanh.
Nhưng tai cô càng ngày càng đỏ rồi.
Ăn được vài miếng, Thẩm Thất nói: “Đúng rồi, Nhật Ninh, chắc em sẽ ở lại đây vài ngày.
Cùng trong một thành phố, có chuyện gì thì cũng tiện thôi.”
Ngón tay Hạ Nhật Ninh khựng lại, mắt phượng của hắn nhướn lên, nhìn Phùng Mạn Luân đang mời rượu phía xa, nói chậm rãi: “Sao em phải ở lại? Có chuyện gì thì lái xe tới là được mà.”
Bà xã thân thương của hắn, sao có thể ở Phùng gia được chứ?
Đến buổi tối hắn phải làm sao?
Hắn sẽ không thừa nhận không có bà xã yêu dấu hắn sẽ không ngủ ngon được!
“Văn Văn không quen khí hậu, trong lòng khuyết thiếu cảm giác an toàn.” Thẩm Thất cũng rất khó hiểu: “Lạ thật, sao cô ấy lại thiếu cảm giác an toàn nhỉ? Chẳng lẽ sư huynh không cho cô ấy cảm giác an toàn được à? Chẳng phải bọn họ là vị hôn phu thê sao?”
Những người khác đều nở nụ cười.
Triệu Văn Văn chỉ là cái cớ thôi, Phùng Mạn Luân muốn giữ Thẩm Thất lại!
Không cần biết vì sao hắn muốn giữ Thẩm Thất lại, tóm lại, không thể để hắn đạt được mục đích.
Hạ Nhật Ninh nói rất bình tĩnh: “Đúng chưa? Nếu cô ta đã đưa ra yêu cầu này, chúng ta đương nhiên không thể từ chối.
Cũng vừa lúc anh rất hứng thú với kiến trúc của Phùng gia.
Đúng rồi, Phạm Thành Phạm Ly, chẳng phải hai người nói chưa tìm được cảnh thích hợp quay mv sao? Tôi thấy phong cảnh của Phùng gia khá ổn, suy xét một chút xem sao?”
Phạm Thành Phạm Ly trả lời rất tự nhiên: “Ai da, chúng tôi đang định thương lượng chuyện này với Phùng thiếu gia đây! Công ty của chúng tôi sắp ra bài mới, đang phiền vì vấn đề lấy cảnh đây! Hôm nay tới đây nhìn thấy rất thích hợp với bài hát này!”
Văn Nhất Phi cũng hùa theo: “Ai, thật trùng hợp! Tôi cũng rất thích thiết kế nội thất của Phùng gia, chuẩn bị học hỏi Phùng thiếu gia để về lắp đặt trong nhà! Hay là chúng ta cùng nhau ở lại đây?”
Lưu Nghĩa hiểu ý của bọn, vì thế cũng nói: “Đúng là quá trùng hợp rồi! Tớ thấy Phùng gia có phòng tập gym, thiết bị trong đó rất tốt, toàn là tiêu chuẩn đẳng cấp thế giới, tớ cũng muốn hỏi xem Phùng thiếu gia có thể cho tôi ở hai ngày để dùng thử những thiết bị đó được không.
Cậu biết đấy, tớ rất thích những thiết bị cao cấp, có thể đề cao năng lực quyền anh của tớ!”
Thẩm Thất há to miệng: “Mọi người, không phải chứ?”
“Sao lại không phải chứ?” Mấy người đồng thanh nói.
Thẩm Thất ngẩn ra, nói: “Vậy cũng được, có chúng ta ở lại, chắc hẳn Văn Văn sẽ có cảm giác an toàn.”
Ăn cơm xong, đa số khách mời đều ra về, Thẩm Thất dẫn theo tập đoàn thân thích nói với Phùng Mạn Luân, tất cả bọn họ muốn ở lại!
Phùng Mạn Luân không có biểu cảm gì, sắc mặt của ba mẹ và ông nội Phùng hơi tái xanh.
Vì sao lại tái xanh?
Đương nhiên là không muốn mất mặt quá!
Rõ ràng là thế hệ trước nhà họ Phùng, lại chỉ như bù nhìn.
Vì thế ngay khi Phùng Mạn Luân đồng ý, ba mẹ và ông nội của Phùng Mạn Luân lập tức nói rằng bọn họ lo liệu hôn lễ khá vất vả nên quyết định đi du lịch để thư giãn.
Phùng Mạn Luân cười mà như không cười nói đồng ý, sau đó điều tài xế và vệ sĩ cho bọn họ, coi như cho bọn họ mặt mũi.
Mấy vị thiếu gia muốn ở lại, quản gia của Phùng gia vội vàng sắp xếp phòng ở.
Cũng may Phùng gia không nhỏ chút nào, sắp xếp mấy người ở lại chỉ là một chuyện đơn giản.
Vậy là tất cả mọi người ở trong biệt thự của Phùng Mạn Luân.
Đó là căn biệt tự ba tầng rưỡi, tầng một là đại sảnh, tầng hai tầng ba là phòng ở, tầng bốn là nơi làm việc của Phùng Mạn Luân.
Thẩm Thất đương nhiên ở cùng phòng với Hạ Nhật Ninh!
Lưu Nghĩa ở một phòng, Văn Nhất Phi ở một phòng, đôi song sinh Phạm Thành Phạm Ly vẫn ở chung phòng như cũ.
Sau khi khách mời đã đi hết, mấy người thuận lợi ở lại đây.
Triệu Văn Văn không ngờ kết cục lại là như vậy, vì thế khi nhìn thấy một đám người ở lại đây, biểu cảm của cô ta cứng ngắc lại.
Nhiều người thế này, cô ta phải gặp mặt Trình Thiên Cát thế nào?
Trời ơi! Đau đầu!
Triệu Văn Văn liếc trộm Phùng Mạn Luân, anh ta cũng thật bình tĩnh.
Cũng đúng, mục đích của anh ta chỉ là khôi phục lại niềm tin của Thẩm Thất.
Mà cô lại muốn dựa vào Thẩm Thất để gặp Trình Thiên Cát nhiều hơn.
Cho dù bọn họ nghĩ thế nào, tóm lại tối này vẫn cứ ở lại.
Đến tối, Hàn Hinh Nhi như một con sói đói vồ mồi, đè Thẩm Thất lên giường.
Ngay lúc Thẩm Thất tưởng rằng Hạ Nhật Ninh định động tay động chân với cô, Hạ Nhật Ninh lại quỳ ở một bên bóp vai bóp chân tay cho cô.
“Hôm nay em mệt lắm đúng không? Anh xoa bóp cơ bắp cho em, nếu không ngày mai em sẽ đau cơ đấy.” Thấy biểu cảm bất ngờ của Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh cười xấu xa: “Sao lại nhìn anh bằng vẻ mặt ấy? Hay là em muốn à?’
Khuôn mặt Thẩm Thất đỏ bừng: “Anh mới muốn ấy!”
Hạ Nhật Ninh trả lời rất đứng đắn: “Ừ, anh muốn rồi!”
Thẩm Thất nắm lấy gối đầu che mặt lại.
Có thấy mất mặt không!
Lời này cũng nói ra được!
Đây là Phùng gia, không phải Cảnh Hoà trang viên!
Hạ Nhật Ninh thấy Thẩm Thất thẹn thùng, hắn cười ha ha, lấy chiếc gối đang che kín mặt cô bỏ sang một bên, nói: “Được rồi, không chọc em nữa.
Hôm nay em vất vả như vậy, cho dù anh có muốn cũng sẽ nhịn.”
“Vì sao?” Thẩm Thất nhìn hắn.
“Bởi vì đau lòng em! Bởi vì em còn quan trọng hơn việc đó!”Cặp mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhìn Thẩm Thất một cách thâm tình: “Dù cả đời đều không làm chuyện đó, nhưng chỉ cần em ở cạnh anh thì anh cũng rất thoả mãn rồi!”
Thẩm Thất đỏ mặt nhìn Hạ Nhật Ninh.
Câu nói này rất thẳng thắn, cũng rất cảm động.
Có người nói, một người đàn ông muốn lên giường với một người phụ nữ, đó là thích.
Nhưng nếu một người đàn ông có thể cam tâm tình nguyện nhẫn nhịn vì một người phụ nữ, vậy đó chính là tình yêu.
Nếu đây không phải tình yêu, thì cái gì mới là tình yêu?
Thẩm Thất đột nhiên ôm lấy cổ Hạ Nhật Ninh, đỏ mặt nói: “Nhưng, nếu em muốn thì sao?”
Hạ Nhật Ninh cười tà mị, cúi đầu hôn lên môi Thẩm Thất: “Thế thì anh đương nhiên phải tận lực thoả mãn vợ rồi!”
Vành tai Thẩm Thất đỏ bừng.
Hạ Nhật Ninh cười một tiếng, ôm lấy Thẩm Thất vào thẳng phòng tắm.
Xem ra, tối nay lại có thể chơi rất lâu rồi.
Lưu Nghĩa ở phòng bên cạnh, cô nằm trên giường, mãi mà không ngủ được.
Không phải cô không muốn ngủ, cũng không phải không ngủ được!
Mà là tên nhóc Văn Nhất Phi đó cứ gửi tin nhắn cho cô!
Hết tin này tới tin khác, anh ta không thấy phiền à?
Lưu Nghĩa nhìn những lời âu yếm và những lời thề non hẹn biển chằng chịt trên điện thoại, cô không biết mình có nên chụp lại màn hình không?
Sau đó đợi tới khi nào anh ta không làm được thì cô quay sang cười vào mặt anh ta?
Dường như Văn Nhất Phi đã biết ý đồ của Lưu Nghĩa, anh không gõ chữ nữa mà bắt đầu gửi tin nhắn thoại.
Lưu Nghĩa không dằn nổi sự tò mò, mở tin nhắn thoại ra, giọng nói của Văn Nhất Phi vang lên: “Tiểu Nghĩa, em xem xem khi nào thì chúng ta về nhà? Anh biết thầy Từ rất lâu rồi! Chắc chắn thầy Từ rất hài lòng về anh! Em xem, khi nào chúng ta đi thăm ba?”
Mặt Lưu Nghĩa đen kịt.
Gọi ba cái gì chứ! Phải gọi là chú!
Văn Nhất Phi vẫn tiếp tục mặt dày nói: “Đúng rồi, sở thích của ba là gì vậy? Anh còn biết đường chuẩn bị trước! Tuyệt đối không được để ba thất vọng!”