Thẩm Thất và Thẩm Duệ lại đau đầu một trận.
Nhưng Thẩm Hà lại chính là công chúa nhỏ trong nhà, cũng là miếng thịt trong tim của Thẩm Thất.
Thẩm Thất không thể nào không để ý tới suy nghĩ của bé.
Sau khi Thẩm Hà kêu xong thì đột nhiên lại hướng về phía màn hình yên lặng rơi lệ.
Thẩm Thất hoảng hốt, vội vàng lên tiếng hỏi: “Bé yêu, sao con lại khóc?”
“Mami, con xin lỗi! Tiểu Hà nổi giận không phải vì Tiểu Hà không biết phân rõ phải trái mà là do Tiểu Hà thật sự không thích daddy!” Thẩm Hà yên lặng rơi lệ với màn hình: “Tiểu Hà đau lòng, mami tốt như vậy nên xứng đáng gặp được người đàn ông tốt nhất thế giới.
Nhưng daddy của bọn con thì sao? Vào thời điểm mami cần được quan tâm, chăm sóc nhất thì daddy ở đâu? Khi mami trở dạ, daddy đang ở đâu? Khi chúng con cần daddy nhất, daddy lại đang ở nơi nào? Khi chúng con bị người ta bàn tán rằng chúng con là đứa trẻ không có daddy, daddy lại ở đâu vậy?”
Thẩm Hà vừa lau nước mắt vừa nói: “Tiểu Hà từng thấy mami phải tự mình mang thứ gì đó vô cùng nặng lên lầu một lần, khi đó con đã nghĩ là nếu như bọn con có daddy, có phải mẹ sẽ không cần phải khổ cực như vậy không? Nhìn mẹ vì sáng lập S.A mà mỗi ngày phải ngủ trễ dậy sớm, con cũng nghĩ nếu như bọn con có ba, có phải mami sẽ không cần phải vất vả kiếm tiền như thế không? Con biết mami kiếm tiền là vì con và anh trai nhưng Tiểu Hà cũng mong mami có thể hạnh phúc mà!”
“Tiểu Hà là con gái, người ta nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của mami.
Con không yêu mami thì ai yêu mami đây? Mấy người bà ngoại đều đã lớn tuổi, sớm muộn gì cũng không thể tiếp tục chăm sóc mami nữa.
Tiểu Hà còn nhỏ, Tiểu Hà sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc mami.
Tiểu Hà không muốn mami tiếp tục bị thương nữa đâu!” Thẩm Hà òa khóc nức nở: “Nhưng daddy của bọn con thì sao? Ngoại trừ làm mami tổn thương thì còn làm gì được nữa?”
“Con và anh trai là người thích tính toán sao? Chúng con thật sự muốn kiếm tiền như người lớn sao? Không phải! Chúng con cũng chỉ muốn giống mấy bạn nhỏ khác sống tùy thích theo ý mình thôi! Nhưng bọn con không thể mà!” Thẩm Hà lại thút tha thút thít nói: “Vì nhìn thấy mami quá cực khổ, con và anh trai mới đau lòng! Vì vậy chúng con mới lén tính toán, lén kiếm tiền, vì bọn con không muốn mami vì kiếm tiền mà không có thời gian theo đuổi hạnh phúc của mình.
Chúng con không cần quá nhiều tiền, chúng con chỉ cần mami vui vẻ thôi!”
Thẩm Duệ thấy Thẩm Hà rơi nước mắt thì đột ngột ôm lấy Thẩm Hà, vỗ nhẹ sau lưng bé: “Tiểu Hà ngoan, Tiểu Hà không khóc nha! Mami có hạnh phúc mà! Chắc chắn sẽ có! Có cô con gái ngoan ngoãn, nghe lời như Tiểu Hà thì mami nhất định sẽ hạnh phúc mà!”
Nghe được những lời giấu trong lòng Thẩm Hà, nước mắt Thẩm Thất thoáng cái cũng rớt xuống.
“Nhưng mà Tiểu Hà à, nếu như năm đó daddy của các con rời đi là vì nguyên nhân bất đắc dĩ thì sao? Con còn có thế tha thứ cho daddy không?” Thẩm Thất hỏi.
Thẩm Hà lắc đầu: “Không tha thứ!”
“Tại sao?” Thẩm Thất tiếp tục hỏi.
“Nếu một người đàn ông mà ngay cả vợ con mình cũng không bảo vệ được thì ông ấy không xứng là một người chồng, một người ba!” Thẩm Hà trả lời đầy kiên quyết: “Con có thể chịu đựng việc người ta nói con là đứa nhỏ không có ba nhưng con không thể chịu nổi khi mami bị người khác chỉ trỏ.
Thẩm Hà rất đau lòng cho mami!”
Thẩm Thất ngồi lau nước mắt trước máy tính xách tay, còn Thẩm Hà lại rơi nước mắt ở bên kia màn hình.
Hai mẹ con cùng nhau nức nở.
“Mami, Tiểu Hà biết mình rất bướng bỉnh, ương ngạnh nhưng xin mami cho Tiểu Hà tùy hứng một lần được không ạ?” Thẩm Hà không ngừng khóc: “Tiểu Hà muốn tìm cho mami người đàn ông tốt nhất thế giới, không bao giờ để mẹ bị… bắt nạt nữa!”
Thẩm Thất gật nhẹ: “Được, mẹ đáp ứng con.
Tiểu Hà không khóc nữa, ngoan nào!”
Thẩm Duệ nói với màn hình: “Mami, con dỗ Tiểu Hà ngủ trước, sau đó con cũng có chuyện muốn nói với mami!”
Thẩm Thất gật đầu, tắt video đi.
Cô ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Nhật Ninh đang đứng ở một vị trí không xa, trên mặt là biểu tình phức tạp.
“Lời của con chắc anh cũng nghe thấy rồi phải không?” Thẩm Thất lau nước mắt hỏi.
“Thực xin lỗi! Anh không biết mấy năm qua em phải chịu đựng nhiều thứ như vậy!” Trên mặt Hạ Nhật Ninh hiện lên sự áy náy: “Tất cả đều là lỗi của anh.
Tiểu Hà nói đúng, một người đàn ông mà không thể bảo vệ nổi người phụ nữ của mình thì sao còn coi là đàn ông được?”
Thẩm Thất nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, không phải đâu! Lúc ấy anh cũng không thể làm được gì mà, bị kẹt giữa tình thân thì không thể nào lựa chọn được.
Xin lỗi anh, Tiểu Hà còn quá nhỏ, bây giờ bé còn chưa hiểu được điều này.
Nhưng em, em không thể ích kỷ vì bản thân mà làm Tiểu Hà tổn thương được!”
“Tiểu Thất!” Hạ Nhật Ninh đột nhiên đi tới, nắm tay Thẩm Thất, vẻ chân thành hiện lên trên mặt: “Đừng vội vàng từ chối anh được không? Anh thừa nhận trước kia là anh làm sai, anh sẽ đền bù lại! Anh sẽ cố gắng làm một người ba, một người chồng tốt! Hãy cho anh thời gian được không? Anh sẽ chứng minh cho con thấy anh sẽ là một người ba đạt tiêu chuẩn, một người chồng đạt yêu cầu.
Anh cũng sẽ chứng minh cho Thẩm gia thấy, anh là một chàng rể có thể dựa vào, được không?”
Hai mắt Thẩm Thất đẫm lệ nhìn Hạ Nhật Ninh: “Em không biết! Em chỉ biết là khi nhìn thấy Tiểu Hà rơi nước mắt, trong lòng em rất đau!”
“Anh cũng rất đau lòng! Nghe thấy con gái không thừa nhận mình, cảm giác thật sự rất tệ!” Hạ Nhật Ninh nhịn không được mà đấm mình một cái: “Anh chỉ hận không thể móc luôn cả trái tim ra cho con xem! Anh biết muốn con tiếp nhận mình là một quá trình lâu dài nhưng anh chắc chắn sẽ cố gắng! Em tin anh được không?”
Thẩm Thất rưng rưng nước mắt gật đầu.
“Không chỉ như thế, anh còn sẽ khiến nhà họ Thẩm chấp nhận anh lần nữa!” Hạ Nhật Ninh kiên trì nói: “Anh biết chuyện bốn năm trước đã khiến trong lòng người nhà họ Thẩm không vui.
Qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ Thẩm Lục, không ai chủ động liên lạc với anh nữa cả.
Anh hiểu đây là do bà ngoại và mẹ tức giận, anh sẽ dùng hành động để chứng mình tất cả!”
Thẩm Thất chỉ gật đầu mà không nói gì.
Hạ Nhật Ninh thở dài một tiếng, ôm Thẩm Thất vào lòng, vuốt nhẹ đỉnh đầu Thẩm Thất: “Xin lỗi em, Tiểu Thất.
Thực sự xin lỗi em!”
Chỉ trong chốc lát, Thẩm Duệ lại gọi điện tới: “Mami, con có thể hỏi mami một chuyện không?”
“Con cứ hỏi đi!” Thẩm Thất vừa mới điều hòa cảm xúc nhưng khi nghe thấy giọng của Thẩm Duệ thì thiếu chút nữa cô lại sụp đổ rồi.
“Có phải Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng là ba của bọn con không?” Thẩm Duệ lên tiếng hỏi.
Thẩm Thất giật mình tới mức mồ hôi lạnh đầy người: “Con nói nhảm gì thế?”
“Mami, mẹ đừng gạt con nữa! Mami gạt Tiểu Hà thì được chứ không gạt nổi con đâu! Con đã biết hết rồi!” Thẩm Duệ thấp giọng nói: “Bây giờ Tiểu Hà đang ngủ, mami nói thật cho con biết được không?”
Thẩm Thất hơi chần chừ một chút rồi mới trả lời: “Đúng rồi!”
“Mami định tái hợp với daddy sao?” Thẩm Duệ hỏi.
“Nếu mẹ nói là mẹ muốn ở bên cạnh ba con thì con nghĩ sao?” Thẩm Thất cẩn thận lên tiếng.
“Hầy!” Thẩm Duệ thở dài một tiếng: “Con cũng đoán sẽ như thế mà!”
Thẩm Thất: “…”
Có một đứa con cực kỳ thông minh thế này rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu đây?
“Nhưng mà mami, nếu mami tái hợp với ba thì có lẽ Tiểu Hà sẽ không chịu đựng được đâu!” Thẩm Duệ nói tiếp: “Cho dù em ấy biết Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng là daddy thì em ấy cũng sẽ không chịu nổi đâu ạ! Thật ra, con và Tiểu Hà đã đoán được diện mạo của daddy sẽ không tệ.
Nhìn diện mạo của con và Tiểu Hà thì có thể đoán ra được thôi.
Bà ngoại nói tính tình Tiểu Hà quá cứng cỏi, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Con lo là nếu Tiểu Hà biết Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng là daddy thì em sấy sẽ sụp đổ mất!”
“Mẹ biết rồi, mẹ hiểu rồi!” Thẩm Thất nghe xong mấy lời này thì quả nhiên cô lại tan vỡ lần nữa.
“Nên bà ngoại và mấy bác chưa bao giờ liên lạc với ba cũng liên quan tới việc này phải không ạ?” Thẩm Duệ thở dài một tiếng.
“Vậy còn con? Con nghĩ thế nào?” Thẩm Thất hỏi.
“Mami, Tiểu Hà là bé gái nên em ấy hiểu mami nhất! Thật ra lời đó cũng không đúng, con là nam nhưng con cũng rất thương xót mẹ mà.
Nhiều lần con thấy mami mệt mỏi nằm sấp, ngủ quên trên bàn vì gây dựng sự nghiệp, con đều rất đau lòng.
Nhưng con càng hi vọng mami có được hạnh phúc hơn.
Chỉ cần là người đàn ông mà mami chấp nhận thì con đều sẽ đồng ý.
Mặc kệ đối phương có là ba con hay là người đàn ông khác.” Thẩm Duệ lý trí hơn Thẩm Hà rất nhiều, trong lòng Thẩm Thất lại thở dài một hơi.
“Mami đừng quá lo về Tiểu Hà, con sẽ từ từ khuyên nhủ em.” Thẩm Duệ nói: “Tiểu Hà chỉ là quá quan tâm mami thôi.
Nhưng em ấy còn nhỏ nên chưa hiểu được cách yêu thương.”
Vốn dĩ Thẩm Thất còn đang lau nước mắt nhưng nghe đứa con trai này nói xong mấy lời kia thì thiếu chút nữa đã phì cười.
Cậu nhóc này chỉ ra đời sớm hơn Thẩm Hà mười phút mà nói như mình lớn hơn cả mười tuổi vậy.
“Mỗi ngày Tiểu Hà đều kiếm tiền, miệng thì lẩm bẩm đó là tiền hồi môn cho mami!” Thẩm Duệ kể tiếp: “Bà ngoại và mấy bác cũng không biết làm sao, luôn nói là Thẩm Hà cướp việc của bà ngoại!”
Thẩm Thất lau nước mắt xong thì cười ra tiếng.
“Có một lần, bà cố ngoại từng hỏi Tiểu Hà là vì sao Tiểu Hà không chuẩn bị hồi môn cho mình.
Tiểu Hà trả lời là sau này em ấy nhất định sẽ cưới một người chồng giàu nứt đố đổ vách, như vậy thì không cần chuẩn bị của hồi môn rồi, cứ lo ăn uống của chồng là được.
Nhưng mẹ lại phải gả cho một người đàn ông không chỉ giàu có mà còn là người đẹp trai nhất trên đời, có lẽ sẽ khó khăn nên phải để dành tiền cho mami gả ra ngoài trước rồi mới tính tiếp.
Em ấy nói hồi môn của mami nhiều thì mới không bị nhà trai xem thường mới sẽ không chịu ấm ức.” Thẩm Duệ nói tiếp: “Lúc ấy, vì cái tính ngang bướng này mà cả nhà đã cười rất lâu.
Tuy chỉ là một chuyện cười nhưng ở trong lòng Tiểu Hà, mami là người quan trọng nhất!”
“Mẹ biết!” Nước mắt Thẩm Thất lại rơi.
Bảo bối của cô thì sao cô không hiểu chứ?
Dù là con trai hay con gái, từ nhỏ bọn chúng đều rất hiểu chuyện, ấm áp, tri kỷ.
Sao Thẩm Thất có thể để mấy đứa nhỏ bị ấm ức đây?
“Được rồi, mẹ đừng khóc nữa mà!” Thẩm Duệ dỗ dành mẹ như một vị soái ca nhỏ tuổi: “Ở trong lòng Tiểu Duệ, mami cũng là người quan trọng nhất, quan trọng giống như Tiểu Hà vậy!”
“Ừ!” Thẩm Thất cảm thấy nước mắt mình vẫn không thể nào ngừng chảy được.
“Đợi Tiểu Duệ lớn rồi thì không ai có thể bắt nạt mami nữa! Dù mẹ tìm người đàn ông như thế nào, nếu người đó ức hiếp mami, Tiểu Duệ sẽ báo thù cho mami.
Được không ạ? Mami ngoan đừng khóc nữa nha!” Thẩm Duệ còn nhỏ như vậy mà rất biết cách dỗ dành phụ nữ, đợi đến khi trưởng thành thì chắc chắn sẽ nghịch thiên mất.
Thẩm Thất nín khóc, mỉm cười: “Mẹ biết rồi thưa hoàng tử Thẩm Duệ!”
“Con cũng đi nghỉ đây! Sáng mai con và Tiểu Hà còn phải học cưỡi ngựa với giáo viên nên không thể nói chuyện với mami đâu.
Mami ngủ ngon, Tiểu Duệ yêu mami!” Thẩm Duệ thổi một nụ hôn gió về phía màn hình điện thoại, Thẩm Thất cảm thấy ngọt ngào tới mức muốn bay lên cả tầng mây.
“Được rồi! Chúc ngủ ngon!” Thẩm Thất trả lời mang theo ý cười.
Cúp điện thoại, Thẩm Thất nhìn thấy Hạ Nhật Ninh đang đeo gương mặt ghen tuông, nhịn không được mà hỏi: “Anh làm sao thế?”