Hạ Nhật Ninh là người thế nào?
Chỉ cần là chuyện có lợi nhuận, hắn sẽ không bỏ qua.
Vài câu của Phạm Thành đã để lộ không ít thông tin.
Sùng Minh là người thế nào?
Là quân chủ của đế quốc bóng tối đó!
Trong tay hắn nắm bảo bối có thể kiếm bộn tiền, nhưng thân phận của hắn khá đặc thù, muốn rửa cho sạch ư? Cần đến một con kênh đo.
Không cần nghi ngờ gì, Phùng Mạn Luân chính là con kênh dẫn nước ấy.
Nếu Phùng Mạn Luân hợp tác cùng Sùng Minh, vậy thì quả thực có thể kiếm được một khoản lợi nhuận cực lớn trong thời gian ngắn, từ đó đặt cơ sở cho hắn, tiến tới “chơi cờ” cũng tập đoàn tài chính Hạ Thị.
Phạm Thành luôn nhắm vào Phùng Mạn Luân cũng có lý cả.
Phạm Thành nói: “Chúng tôi qua đó ngay, xem xem chúng giở trò gì! Lại nói, gần đây hoạt động của Sùng Minh trong nước khá nhộn nhịp.
Con người hắn háo sắc, người bị hắn nhắm trúng e là sẽ khó chịu đây.”
“Cái này khó nói.” Hạ Nhật Ninh cười khẽ: “Lần này đến lượt Sùng Minh làm người khó chịu rồi.”
Phạm Thành cũng mỉm cười: “Hình như đúng thế thật.”
Cúp điện thoại, ngón tay thon dài của Hạ Nhật Ninh gõ nhẹ lên thành ghế sô pha, đôi mắt phượng lóe sáng, sau đó hắn hạ lệnh cho Tiểu Xuân: “Liên lạc với Thẩm Lục, cứ nói, tôi nhớ ra rồi.
Tôi muốn gặp riêng anh ta.”
“Vâng, thưa giám đốc.” Tiểu Xuân cũng mỉm cười.
Tiểu Xuân đã đoán được dự định của Hạ Nhật Ninh rồi.
Phùng Mạn Luân hợp tác cùng Sùng Minh?
Người Sùng Minh để ý nhất là ai? Thẩm Lục đó!
Cái thang mang tên “anh vợ” này không dùng thì phí!
Gạt cái thang này đi, để Phùng Mạn Luân lơ lửng trên không trung, xem hắn có khó chịu không!
Sau khi lấy được thuốc từ chỗ Hạ Nhật Ninh, Triển Bác lập tức truyền cho mẹ hắn theo như hướng dẫn sử dụng.
Hắn tin tưởng Hạ Nhật Ninh.
Ở vị trí như Hạ Nhật Ninh, không cần phải nói dối.
Hơn nữa hắn cũng nói rõ về tác dụng phụ với Triển Bác, có cần phải làm như vậy không, tự Triển Bác quyết định.
Loại bệnh như ung thư não đúng thật là vô phương cứu chữa.
Kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.
Cho dù có tác dụng phụ.
Có thể nhìn thấy người thân nhiều hơn, đối với Triển Bác mà nói, đã là giới hạn rồi.
Mẹ Triển Bác cũng không biết con trai truyền thuốc gì cho mình, nhưng đối với con trai, bà luôn tin tưởng vô điều kiện.
Nhìn giọt thuốc cuối cùng được truyền vào cơ thể mẹ, Triển Bác từ từ rút kim truyền, dùng bông khử trùng ấn vào chỗ mũi kim.
“Triển Bác, sao con cắm kim truyền thành thạo như vậy? Có phải lúc trước bị thương đã tiêm truyền rất nhiều lần?” Người làm mẹ luôn thích nghĩ nhiều, nhìn thấy động tác thành thạo của Triển Bác, mẹ hắn vô thức hỏi.
“Vâng ạ.” Triển Bác ngồi xổm trước mặt mẹ, trả lời rất lưu loát: “Bên đó điều kiện không tốt lắm, ngôn ngữ cũng bất đồng, muốn hồi phục sớm phải học cách tự tiêm.
Con cũng muốn mau chóng trở về, con biết ba mẹ ở nhà đang đợi con.”
“Đúng vậy, ba mẹ đều đợi con trở về.” Mẹ Triển Bác đưa tay vuốt ve khuôn mặt con trai: “Đến bây giờ mẹ vẫn thấy như nằm mơ vậy.
Mỗi lần nghĩ tới việc con đã về, mẹ không kìm được xúc động muốn véo mình một cái, xem xem có phải đang nằm mơ không.
Tất cả mọi chuyện đúng là không thể tin được.”
“Cho nên là, mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều quá, giữ tâm trạng tốt, nghe lời con, tiêm và uống thuốc.
Con trai mẹ về rồi, vừa mới định báo hiếu mẹ, mẹ lại đi rồi thì con báo hiếu ai đây?” Triển Bác nhẹ nhàng nói.
“Nếu con thực sự muốn báo hiếu mẹ thì mau chóng kết hôn với Tiểu Thất đi.
Tiểu Thất năm nay cũng hai mươi bảy rồi phải không? Không thể làm lỡ làng con gái nhà người ta mãi được.” Mẹ Triển Bác lau khóe mắt: “Cô gái tốt như thế, mẹ không muốn bỏ lỡ!”
“Mẹ! Có chuyện này, con muốn nói thật với mẹ.” Triển Bác cúi đầu, gom hết dũng khí: “Liên quan đến chuyện của con và Tiểu Thất.”
“Hửm? Chuyện gì thế, con nói đi!” Mẹ Triển Bác hỏi: “Có phải hai đứa cãi nhau không? Thằng bé này, sao có thể như thế được! Tiểu Thất mềm yếu, con là đàn ông con trai, con phải chiều con bé, sao con có thể bắt nạt Tiểu Thất được? Thằng bé này, mẹ muốn đánh cho con một trận!”
“Không phải không phải, mẹ mẹ mẹ, mẹ bớt giận đã, con không cãi nhau với Tiểu Thất.” Triển Bác vội vã nói: “Là...là...con...con thay lòng rồi.”
Triển Bác nghĩ tới nghĩ lui, không thể thừa nhận việc Thẩm Thất đã kết hôn.
Hắn không muốn bôi xấu hình ảnh của Thẩm Thất, cho dù việc Thẩm Thất kết hôn căn bản không liên quan gì đến việc bôi xấu hình ảnh.
Triển Bác vẫn không muốn làm như vậy.
Mẹ hắn nói đúng, Thẩm Thất mềm yếu, tính tình tốt, làm người hay hành xử đều không có gì để chê.
Cô gái như vậy, không thể tổn thương được.
Nhưng hắn đã lấy thuốc của Hạ Nhật Ninh, không thể tiếp tục dây dưa với Tiểu Thất nữa.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể bêu xấu chính mình.
Mẹ Triển Bác khựng lại: “Con nói gì cơ?”
“Mẹ, con xin lỗi mẹ! Lúc con bị thương, có một cô gái thường xuyên chăm sóc con, con với cô ấy lâu ngày nảy sinh tình cảm, con thay lòng đổi dạ rồi.” Triển Bác cắn răng nói: “Con biết sai rồi! Nhưng mà, tất cả không kịp nữa rồi.”
Mẹ Triển Bác lảo đảo, suýt nữa thì đứng không vững, bà không nói câu nào, giơ tay tát Triển Bác một cái thật vang!
Triển Bác cắn răng chịu đựng, không hề né tránh.
“Con hồ đồ!” Mẹ Triển Bác quát lên: “Sao con có thể đối xử với Tiểu Thất như vậy!”
“Mẹ, con biết con sai rồi.” Triển Bác vội vàng dỗ mẹ: “Nhưng mà, trong tình cảnh khi ấy, con cũng không có cách nào khác.
Nếu con không đồng ý ở bên cạnh cô gái ấy, làm sao đối phương có thể cứu con được?”
“Con!” Mẹ Triển Bác cũng ngẩn ra,
Đúng vậy, trong hoàn cảnh như thế, nếu như đối phương ép buộc Triển Bác, Triển Bác mà không đồng ý thì ắt phải chết!
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt mà.
Mẹ Triển Bác bỗng chốc thấy khó xử.
“Mẹ, con sẽ giải thích rõ ràng với Tiểu Thất! Tiểu Thất lương thiện như thế, cô ấy xứng đáng với người đàn ông tốt hơn!” Triển Bác cầu xin mẹ mình: “Mẹ đừng giận, được không mẹ? Cho dù con và Tiểu Thất không thành vợ chồng cũng có thể làm anh em mà! Cô ấy làm con gái của mẹ không phải cũng tốt lắm sao?”
“Nói thì nói thế, nhưng sao mà giống nhau được? Triển Bác à, cô gái cứu con, lúc nào con định dẫn về cho mẹ xem?” Mẹ Triển Bác không kiềm lòng được mà hỏi.
Triển Bác chỉ thấy cay đắng: “Cô ấy không có hộ chiếu, không đến được.
Con sẽ cố gắng làm cho cô ấy!”
Mẹ Triển Bác gật gật đầu: “Cũng được, hi vọng trong những ngày mẹ còn sống có thể nhìn thấy cô ấy.”
“Sẽ thấy thôi ạ, mẹ, con nói chuyện với bác sĩ rồi, bác sĩ nói chỉ cần mẹ giữ tâm trạng vui vẻ, mẹ sẽ sống được rất lâu!” Triển Bác nhìn mẹ với vẻ khẩn cầu: “Con nhất định sẽ dẫn con dâu về cho mẹ!”
“Chỉ có điều thiệt cho Tiểu Thất quá!” Mẹ Triển Bác thở dài: “Cô con dâu mà mẹ ưng ý nhất, luôn luôn là Tiểu Thất!”
Triển Bác cuối cùng cũng qua được cửa ải mẹ hắn, cuối cùng cũng có thể thở phào.
Người làm mẹ, dù gì cũng thương con trai hơn.
Nhưng cửa ải ba hắn, e rằng không dễ qua đâu!
Dù sao thì, hắn tìm đâu ra một cô gái để giả làm cô gái của hắn đây?
Khi Triển Bác đang an ủi mẹ, Văn Nhất Phi cuối cùng cũng về đến khách sạn.
Hạ Nhật Ninh vừa thấy hắn đã nhướn mày: “Lại đi đâu đấy?”
“Người của Phùng Mạn Luân gọi tôi lại.” Văn Nhất Phi giải thích: “Sao Phùng Mạn Luân cũng ở gần đây?”
“Gọi cậu làm gì?” Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh lóe lên, dường như đã đoán ra điều gì đó.
“Phùng Khả Hân chủ động liên lạc với Phùng Mạn Luân, nói về việc tôi và cô ấy là tình nhân.” Văn Nhất Phi mệt mỏi ngả vào ghế sô pha: “Cậu nói đúng hết rồi.
Phùng Khả Hân quả nhiên đang tính kế với tôi.”
“Chuyện nằm trong dự tính thôi.” Hạ Nhật Ninh nâng ly rượu, đưa cho Văn Nhất Phi: “Cậu định làm thế nào đây?”
“Mâu thuẫn lắm.” Văn Nhất Phi nhận lấy ly rượu từ Hạ Nhật Ninh: “Tôi hoàn toàn có thể mặc kệ sống chết của Phùng Khả Hân, nhưng lại không nỡ.
Tôi không biết phải xác nhận hay phủ nhận quan hệ của tôi và Phùng Khả Hân, tôi chỉ cảm thấy, Phùng Mạn Luân đang ở gần đây mà tôi không phát hiện ra thì thật không bình thường, cho nên tôi về đây thương lượng với cậu trước.”
“Coi như cậu có đầu óc, không bị phụ nữ che mờ mắt.” Hạ Nhật Ninh tức giận ném hoa quả cho Văn Nhất Phi: “Lát nữa Phạm Thành và Phạm Ly sẽ tới đây.
Người của Phạm Thành theo dõi Phùng Mạn Luân, sau khi bị phát hiện, bị xử sạch rồi.
Phùng Mạn Luân ở gần đây là vì hắn sắp bắt tay cùng Sùng Minh.”
“Ôi trời, nhiều thông tin quá!” Văn Nhất Bác bỗng chốc trừng to mắt: “Tôi cứ cảm thấy cậu đang chơi một ván cờ rất lớn, cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
“Làm gì?” Khóe miệng Hạ Nhật Ninh nhếch lên: “Tất nhiên là báo thù rồi! Phùng Mạn Luân đưa Tiểu Thất tới Đức bốn năm, chuyện này không thể nào không tính toán với hắn được!”
Văn Nhất Phi chỉ vào mặt Hạ Nhật Ninh: “Tôi biết ngay cậu chắc chắn sẽ không bỏ qua mà ha ha.
Nhưng mà, Phùng Mạn Luân có thể xử được người của Phạm Thành, chứng tỏ chuyện hợp tác cùng Sùng Minh rất lớn, rất đáng để nhúng tay vào.
Nghe nói trong tay Sùng Minh có một công ty ma, ăn trộm hết lượt các bảo tàng nổi tiếng trên thế giới, đống đồ rởm kia đủ để đánh tráo.
Nói như vậy, không phải Phùng Mạn Luân nhắm vào cái này chứ? Nếu như là thật, vậy thì lá gan của Phùng Mạn Luân to thật đấy? Bao nhiêu đồ thật như thế, muốn tiêu hóa cũng không dễ dàng gì đâu!”
“Trên thế giới không thiếu người lắm tiền.
Nhà họ Phùng cũng là bên có quan hệ, tiêu hóa những thứ đó cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.” Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Mấy năm nay quả thực Sùng Minh có không ít hoạt động trong nước, nhưng phần lớn đều vì anh vợ tôi.
Hợp tác với Phùng Mạn Luân chắc cũng là trùng hợp thôi, không phải cố ý.
Dù sao thì, những người có tiền của giới thượng lưu trong nước không hề ít, không cần thiết phải hợp tác với Phùng Mạn Luân.
Chỉ có thể nói, Phùng Mạn Luân ngửi thấy thời cơ nên chớp một bước thôi.”
“Chính xác.” Văn Nhất Phi đồng tình: “Khứu giác của Phùng Mạn Luân cũng thính lắm.
Chúng ta nhắm vào hạng mục gì, hắn cũng theo sau.
Thằng cha này từ nhỏ đến lớn chỉ cun cút theo chân cậu! Không ngờ đến bây giờ cũng vẫn vậy.”
“Cụ thể thế nào, cứ quan sát đã rồi hẵng nói.” Hạ Nhật Ninh mỉm cười: “Được rồi, cậu bớt mấy chuyện làm người ta bực mình kia đi, tôi hơi thiếu chút vốn, chuẩn bị cho tôi ít tiền.”
“Bao nhiêu?” Văn Nhất Phi hỏi.
“Trước tiên cho tôi bốn mươi tỷ.” Hạ Nhật Ninh buột miệng nói.
Rượu trong miệng Văn Nhất Phi suýt nữa phun hết ra ngoài: “Cậu định đầu tư tổng cộng bao nhiêu vậy?”
“Hai trăm tỷ.” Hạ Nhật Ninh nhàn nhã trả lời.
Như thể số tiền này không đáng nhắc tới.
Như thế hắn chỉ đang mua ít hoa quả.
Tất cả nhẹ bẫng như không.
“Bốn mươi tỷ bảng Anh, tôi phải lên kế hoạch cái đã.
Dạ dày cậu to quá!” Văn Nhất Phi nhíu mày: “Tôi đi điều động vốn ngay đây, lần này đừng chơi quá tay đấy nhé!”
“Cứ yên tâm.” Hạ Nhật Ninh cười khẽ: “Bao nhiêu năm nay, tôi đã khinh suất bao giờ đâu?”