Trình Thiên Cát nở nụ cười thật tươi nhìn về phía Thẩm Thất, nhìn cảnh cô ấy nhìn mình và bước đến bên mình, Trình Thiên Cát cảm thấy trái tim băng giá của mình như đang dần ấm lên.
Bốn năm rồi, Tiểu Thất.
Đã bốn năm em không đi về hướng anh rồi.
Thẩm Thất nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi anh ta là ai.
Xem ra, anh ta cũng là một phần ký ức bị mất của mình rồi nhỉ?
Thẩm Thất đứng trước mặt Trình Thiên Cát, ngẩng đầu mỉm cười: “Chào anh, tôi là Thẩm Thất.”
Trình Thiên Cát đứng thẳng lưng, trả lời: “Tôi là Trình Thiên Cát.”
“Vậy anh tìm tôi có việc gì không?” Thẩm Thất hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, nói thật lòng, mình không thấy có ác cảm với người đàn ông này, xem ra ngày xưa anh ta không phải là một người đáng ghét.
“Cảnh đêm nơi này đẹp như thế, chúng ta vừa đi vừa nói được không?” Trình Thiên Cát hạ giọng: “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cho cô.”
Thẩm Thất nhẹ nhàng gật đầu, và cùng Trình Thiên Cát đi về phía trước.
Ánh đèn đường màu vàng nhạt, nơi này rất ít người qua lại.
Gió mùa thu thoảng qua, làm cho không gian trở nên hiu quạnh.
Trình Thiên Cát phát hiện Thẩm Thất mặc không đủ ấm, liền tháo ngay khăn choàng của mình ra, đưa tay choàng qua cổ Thẩm Thất: “Đây là khăn hiệu Burberry vừa tới tay tôi trong hôm nay, đừng chê tôi bẩn, sức khỏe mới là quan trọng.”
Thẩm Thất cứ thế đứng yên một chỗ, mặc cho Trình Thiên Cát khoác lên cho mình chiếc khăn choàng vẫn còn mang hơi ấm của anh ấy, cô không nhịn được, nói: “Ngày xưa anh thân với tôi lắm hả?”
“Cô đoán xem.” Trình Thiên Cát chớp chớp mắt vẻ đùa cợt.
Thẩm Thất đột nhiên bật cười.
“Tiểu Thất, xin lỗi.” Trình Thiên Cát nói một cách nghiêm túc: “Tôi phải xin lỗi cô.
Và sẽ giải thích rõ ràng một số chuyện cho cô.”
“Tại sao hôm nay ai cũng tìm tôi để giải thích vậy?” Thẩm Thất gượng cười, thở nhẹ một hơi: “Triển Bác tìm tôi giải thích, Hạ Nhật Ninh tìm tôi giải thích, anh cũng tìm tôi giải thích.
Hôm nay là ngày giải thích à?”
“Chắc là vậy đó.” Chân mày Trình Thiên Cát cong lên.
Gương mặt Trình Thiên Cát rất sáng sủa, có chút giống Jang Keun-suk hay cười, và đặc biệt dễ mang lại thiện cảm cho người khác.
“Vậy được rồi, tôi sẽ thử nghe anh giải thích.” Thẩm Thất nói với ánh mắt vui vẻ.
“Tuy cô không nhớ tôi, nhưng có một số chuyện, tôi nghĩ tôi có trách nhiệm nhắc lại cho cô nhớ.
Tại vì, tôi muốn báo cho cô biết về thành tích của mình.” Trình Thiên Cát nói tới đây, lập tức đứng thật nghiêm, Dùng tay làm một động tác kính chào, nói: “Báo cáo Tiểu Thất, tôi đã nghe theo lời cô, buông tay với quá khứ, bắt đầu lại với cuộc sống mới.”
Thẩm Thất nhìn hành động kỳ quặc của Trình Thiên Cát, tâm trạng bỗng nhiên nhẹ nhõm: “Tôi đã từng nói như vậy à?”
“Cô nói, tôi vẫn còn trẻ.
Xứng đáng có cuộc sống tốt hơn.
Vì câu nói này của cô, tôi đã cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó dành dụm đủ số tiền, và cuối cùng đã chuộc thân cho mình.
Bây giờ, tôi đã tự do rồi.” Trình Thiên Cát nhìn Thẩm Thất nói với giọng nghiêm túc: “Cô có vui không?”
Mắt Thẩm Thất sáng lên: “Tuy là tôi không biết tại sao lúc trước tôi nói vậy, nhưng nghe anh nói anh được tự do, tôi cũng mừng thay cho anh.
Cái gì cũng có giá, chỉ có tự do là vô giá.
Anh có được tự do, đó chính là tài sản vô giá.
Tôi rất vui.”
Trình Thiên Cát cười rạng rỡ: “Tôi biết chắc cô sẽ nói vậy mà.
Thế thì, tiếp theo sau đây, tôi sẽ kế chuyện cho cô nghe.
Cô sẵn sàng chứ.”
Thẩm Thất gật đầu.
“Tôi và cô đã gặp nhau tại một nhà hàng ở Đông Bắc.Có một nhân viên phục vụ bị ăn hiếp, tôi đã giúp cô ấy giải quyết ổn thỏa, cô cũng có mặt ở đó, là tôi cố ý lôi cô vào.
Sau khi chúng ta quen biết nhau, tôi giả vờ không cố ý, nói, lúc tôi tám tuổi, tôi từng quen biết một cô nữ sinh ở bìa rừng Nguyên Sinh.
Cô nữ sinh đó dễ thương hiền lành như một thiên thần, cô ấy thấy tôi bị bệnh nằm ngất dưới đất, thế là cô ấy đã cho hết thức ăn và nước uống của mình cho tôi, còn dán rất nhiều băng keo cá nhân trên người tôi.”
Trình Thiên Cát nói tới đây, đưa mắt sang nhìn chằm chằm vào Thẩm Thất.
Quả nhiên, mắt Thẩm Thất đột nhiên mở thật to: “Hả?”
“Thề là tôi và cô đã quen biết nhau như thế đó.
Lúc sau tôi còn tạo ra rất nhiều sự trùng hợp, từ từ cô bắt đầu không còn nghi ngờ về tôi nữa.
Cho đến một lần, trùng hợp, tôi đi ám sát một người, nhưng bị thương rất nặng.
Ngay lúc tôi không còn đường để trốn, vô tình lại chạy đến trước mặt cô, là cô đã cứu tôi.
Cô không những cứu tôi, còn giúp tôi trả thù.
Ngay tại lúc này, tôi nói với cô, tôi là sát thủ.
Cô không vì thế mà chê bai tôi, ngược lại còn chăm sóc cho tôi thật kỹ, nói với tôi, tôi xứng đáng được sống tốt hơn.”
“Trong số đó có một số tình tiết nhỏ, tôi không muốn kể.
Tại vì, tôi muốn đích thân cô nhớ lại chúng.
Hôm nay tôi nói những lời này, là vì muốn nói với cô.
Tôi xin lỗi, người mà cô gặp năm cô tám tuổi, không phải tôi.” Trình Thiên Cát nhìn Thẩm Thất vẻ hối lối, nói: “Là Hạ Nhật Ninh.
Tôi đã mạo danh anh ta.
Vì lúc đó mẹ của Hạ Nhật Ninh, bà Vưu Tâm Nguyệt, rất không thích cô, và khi đó tôi là một trong số những thuộc hạ của bà ấy, cho nên, tôi đã nhận nhiệm vụ này, giả mạo Hạ Nhật Ninh lúc nhỏ để tiếp cận cô.”
Thẩm Thất đứng bất động như người vô hồn.
Chuyện này, chuyện này thiệt sự quá ảo diệu.
Không ngờ lại có chuyện như thế này!
“Thật ra, tôi đã từng giải thích với cô về chuyện này vào bốn năm trước.
Nhưng không ngờ tôi vừa đi, thì thể giới này đã loạn cào cào lên rồi.
Cô xảy ra chuyện, quên hết tất cả ký ức, quên luôn mọi người, dọn nhà qua Đức.
Tôi từng lén bay qua đó để gặp cô, thấy sự bình yên của cô, tôi không muốn phá hủy nó.
Dù sao, cô cũng đang mang thai mà.
Thế là, chuyện này đã được bỏ lại phía sau cho tới tận hôm nay.
Tiểu Thất, xin lỗi, năm xưa tôi đã lừa cô.
Xin lỗi, vì đã không giải thích rõ ràng với cô sớm hơn.”
“Thật ra cho đến giờ, tôi vẫn rất do dự.
Tôi không biết việc xuất hiện trước mặt cô là đúng hay là sai.
Hạ Nhật Ninh đến tìm tôi, nói với tôi, trả lại sự thật câu chuyện, cũng là cách để cho bản thân mình được giải thoát.
Cho nên, tôi mới đến đây.
Cho dù cô có nhớ tôi hay không, tôi cũng phải xin lỗi cô.
Cho dù cô có tha thứ cho tôi hay không, tôi cũng phải nói ra sự thật.” Trình Thiên Cát vẻ mặt thương cảm: “Nếu như cô cảm thấy, vì tôi đã lừa dối cô mà không có đủ tư cách để làm bạn với cô, thì tôi cũng không còn gì để nói.”
Nhìn vẻ mặt kiểu phó mặc cho số phận của Trình Thiên Cát, và sẵn sàng để nghe phán quyết, Thẩm Thất bật cười.
“Còn cười!” Trình Thiên Cát cuối đầu nhìn cô, không nhịn được đưa tay lên véo mặt Thẩm Thất: “Tôi đang đợi phán quyết đây.”
“Thế tôi hỏi anh, anh gạt tôi có phải do chủ ý của anh không?” Thẩm Thất hỏi.
Trình Thiên Cát lắc đầu: “Đó là nhiệm vụ của tôi.”
“Vậy sau đó anh có hối hận không?” Thẩm Thất tiếp tục nói.
“Hối hận rồi.” Trình Thiên Cát trả lời.
“Vậy anh có định tiếp tục lừa dối tôi không?” Thẩm Thất nghiêng đầu nhìn Trình Thiên Cát.
“Không định nữa.” Trình Thiên Cát đã hiểu ý của Thẩm Thất, mắt càng ngày càng sáng lên.
“Vậy anh có trân trọng người bạn như tôi không? Thẩm Thất nở nụ cười.
“Có.
Tôi sẽ trân trọng cả đời, cả đời sẽ không quên cô, cả đời cũng không buông tay cô.” Trình Thiên Cát nói to một cách chắc chắn.
“Vậy được.
Tôi đã tra hỏi xong rồi, có thể ra phán quyết.” Thẩm Thất cười tủm tỉm nhìn Trình Thiên Cát.
Trình Thiên Cát liền đứng thẳng lưng, chuẩn bị sẵn tư thế đợi nghe phán quyết.
Thẩm Thất nói: “Đưa tay ra.”
Trình Thiên Cát ngoan ngoãn đưa tay ra, đưa tới trước mặt Thẩm Thất.
Thẩm Thất đưa tay lên đánh vào lòng bàn tay Trình Thiên Cát một cái, ra sức vừa phải, đối với Trình Thiên Cát mà nói, chẳng qua giống như gãi ngứa thôi.
“Được rồi, phạt xong rồi đó.” Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn Trình Thiên Cát nói: “Mọi thứ đã qua hết rồi.”
Trình Thiên Cát không tin nổi nhìn vào Thẩm Thất: “Vậy là xong rồi sao?”
“Chứ sao nữa?” Thẩm Thất thở nhẹ một hơi, nhìn ra xa rồi nói: “Lúc đó anh đâu phải tự nguyện đến lừa gạt tôi, chỉ là do anh bị ép.
Vả lại sau đó, anh cũng cảm thấy cắn rứt rồi.
Tức là, anh vẫn rất quan tâm đến người bạn này như tôi.
Nếu như anh quan tâm, thì sao tôi phải tính toán kỹ thế chứ? Con người chứ có phải thánh đâu mà không phạm lỗi lầm, đúng không? Tôi tha thứ cho anh rồi.”
Trình Thiên Cát nước mắt rưng rưng: “Nè, Tiểu Thất, đừng tốt với tôi quá.
Lỡ như tôi yêu cô rồi thì phải làm sao? Tôi là cao thủ **! Mục tiêu mà tôi đã nhắm vào, thì tôi sẽ theo đuổi đến cùng đó!”
Thẩm Thất làm mặt hề với Trình Thiên Cát: “Anh sẽ không làm vậy đâu.”
“Tự tin thế à?” Trình Thiên Cát khịt mũi, nước mắt chảy dài.
“Ừ!” Thẩm Thất gật đầu thật mạnh, chân mày cong lên: “Tại vì tôi tốt thế này, sao anh lại nỡ làm tổn thương tôi chứ?”
“Hahahaha, nói hay lắm!” Trình Thiên Cát cười phá lên: “Đích thực là tôi không nỡ.
Tiểu Thất à, Từ nhỏ tôi đã không có người thân.
Cô làm em gái tôi nhé, tôi sẽ bảo vệ cô suốt đời, có được không?”
Thẩm Thất cười rồi trả lời: “Được thôi.
Cuộc đời này của tôi nhiều nhất là anh trai.
Bây giờ, lại có thêm một anh Thiên Cát nữa.”
Trình Thiên Cát đưa tay lên sờ vào đầu Thẩm Thất: “Tại vì Tiểu Thất, rất dễ được người ta thương.”
Hai người tiếp tục sánh vai đi về trước, Trình Thiên Cát chủ động kể về chuyện của mình.
Thẩm Thất mất trí nhớ rồi cũng không sao, anh nói lại lần nữa là được chứ gì.
Không cần biết là mất trí nhớ một lần, hai lần hay là mười lần, anh cũng sẽ kể lại một lần hai lần hoặc mười lần.
Nói chung anh sẽ không để cô quên anh.
Hai người đã nói rất lâu rất lâu, đi đến khi đèn đường dần tối đi, Trình Thiên Cát nhìn thấy bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện ở phía xa xa, mới nói với Thẩm Thất: “Được rồi, nhớ số của anh chưa? Sau này, anh phải dùng thân phận mới để xuất hiện trước mặt em.
Em phải nhớ hình dáng hiện giờ của anh nhé.”
“Dạ.” Thẩm Thất nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy anh đi nhé.
Em phải nhớ tự chăm sóc cho mình thật tốt.” Trình Thiên Cát dùng sức ôm chặt lấy Thẩm Thất: “Nếu có việc gì cứ gọi cho anh bất cứ lúc nào nhé.
Nhớ đó, là bất cứ lúc nào! Chỉ cần em cần anh, là anh sẽ có mặt ngay! Không cần biết là khi nào và ở đâu! Không cần biết có nguy hiểm gì, anh cũng sẽ đến!”
Thẩm Thất cười và gật đầu, giơ tay chào tạm biệt Trình Thiên Cát.
Tiễn Trình Thiên Cát đi rồi, Thẩm Thất mới sực nhớ, mình chưa trả khăn choàng cho anh ấy.
Sờ vào khăn choàng, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
Được người khác quan tâm, quả thật hạnh phúc.
Hạ Nhật Ninh bước ra từ trong bòng tối.
Thẩm Thất nghe tiếng bước chân, nhẹ nhàng quay lưng.
Nghe Trình Thiên Cát kể chuyện xong, Thẩm Thất đột nhiên cảm thấy lòng mình càng rối bời hơn.
Tất cả mọi thứ, cứ như câu chuyện được ông trời sắp xếp sẵn vậy.
Tất cả mọi người, đều đi theo con đường đã được định sẵn.
Mình đã gặp được Hạ Nhật Ninh khi còn nhỏ, nhưng sau đó đã xa nhau mười tám năm.
Và ngay khi cuộc đời mình rơi xuống vực thẳm, lại được gả cho anh ta, rồi từ từ phải lòng anh ta.
Tất cả mọi chuyện, giống như một cơn mơ, hảo huyền đến nổi người ta khó mà tin được.
Hạ Nhật Ninh nhìn Thẩm Thất, đưa tay ra đón lấy Thẩm Thất: “Em nợ anh rất nhiều lời hứa hẹn, bây giờ, em có đồng ý thực hiện nó không?”