“Anh, em...” Phùng Khả Hân nhút nhát nhìn lấy Phùng Mạn Luân.
Phùng Mạn Luân chậm rãi ung dung đặt đũa xuống, đứng lên.
Phùng Khả Hân ngoan ngoãn đi theo sau.
Đi đến chỗ không người, Phùng Mạn Luân đưa tay đánh Phùng Khả Hân một cái tát!
Phùng Khả Hân bị đánh thiếu chút ngã xuống đất.
“Đầu óc em bị chó tha rồi sao?” đáy mắt Phùng Mạn Luân tỏ ra hàn ý, cứ thế lạnh băng nhìn lấy Phùng Khả Hân.
“Anh, em biết lỗi rồi! Chỉ là do em nhất thời kích động!” Phùng Khả Hân liền ôm lấy cánh tay Phùng Mạn Luân, van xin nói: “Em không có ra tay với Thẩm Thất, em chỉ là đả kích Lưu Nghĩa, anh cũng muốn trừng phạt em sao?”
“Xem ra, mấy năm nay, em vẫn chưa học khôn!” Phùng Mạn Luân nói với ngữ khí bình tĩnh, nhưng sự lạnh giá trong lời nói, lại khiến cho Phùng Khả Hân rùng mình.
Bốn năm trước, khi Phùng Mạn Luân chịu lấy áp lực từ cả nhà, không cho phép Phùng Khả Hân đi xem mắt, lại đưa Phùng Khả Hân đến một ngôi trường kín ở miền Bắc, Phùng Khả Hân cuối cùng đã biết được sự lợi hại của anh hai, dưới dáng vẻ dịu dàng tỏa nắng, cất giấu một trái tim lạnh giá đáng sợ.
Cô ấy trước giờ đều không biết, anh trai cô ấy, lại ngấm ngầm cất giấu nhiều tâm tư và tàn bạo vô tình đến thế.
Khi xưa, cô ấy chỉ nghĩ là anh trai rất bận, cho nên không rảnh ở bên cô ấy.
Cho đến năm đó, cho đến khi Phùng Mạn Luân chịu lấy áp lực từ cả nhà, cho đến cả việc bức cung thoái vị, ra sức bày trừ dị nghị đưa cô ấy đến miền Bắc, cô ấy mới biết là cô ấy sai một cách quá đáng!
Người đáng sợ nhất nhà họ Phùng, căn bản không phải là lão gia tử nhà họ Phùng, mà là Phùng Mạn Luân!
Trong đáy lòng anh ấy rõ ràng là một mảnh lệ khí, trên bề mặt thì cứ một vẻ hòa khí!
Một người rõ ràng có hai tính cách cực đoan như thế, không phân rõ ràng, thật là may mắn.
Bây giờ Phùng Mạn Luân trên danh nghĩa vẫn là người thừa kế nhà họ Phùng, đại thiếu gia Phùng gia.
Nhưng thực tế, chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Phùng đều do Phùng Mạn Luân quyết định.
Bố mẹ và ông nội Phùng Mạn Luân, đã bị tước hết quyền hành.
Cho nên, Phùng Khả Hân muốn trở về, đều phải thông qua sự đồng ý của Phùng Mạn Luân mới được.
Nhưng lần này Phùng Khả Hân quay về, là mang theo nhiệm vụ mà về.
Đó chính là phải khiến cho Hạ Nhật Ninh yêu cô ấy!
Không cần biết là dùng thủ đoạn gì!
Nhưng có một điều kiện, đó chính là tuyệt đối không được tổn thương Thẩm Thất!
Nếu không thì Phùng Khả Hân cả đời này đừng mong trở về nữa!
Bây giờ Phùng Mạn Luân nổi giận như thế, Phùng Khả Hân hầu như bị dọa tới sắp muốn điên!
Phùng Khả Hân run rẩy trả lời nói: “Anh, em biết lỗi rồi! Em chỉ là không cam tâm! Khi xưa người mà Văn Nhất Phi yêu rõ ràng là em, tại sao, tại sao lại thích đứa con gái tính đàn ông như thế!”
Phùng Mạn Luân đưa tay lên sờ mặt Phùng Khả Hân, khẽ nói: “Đau không?”
Phùng Khả Hân che lấy mặt, hoảng sợ nhìn lấy Phùng Mạn Luân, không biết trả lời như thế nào.
“Anh đánh em, không phải là do em ức hiếp Tiểu Thất.
Mà là do em khiến Tiểu Thất cả bữa ăn sáng cũng ăn không ngon.” Phùng Mạn Luân chậm rãi từ tốn nói: “Em muốn đối xử như thế nào với bất cứ ai, anh sẽ đều không nói lời nào.
Nhưng em phải nhớ rõ, làm bất cứ điều gì, đều không được liên lụy đến Tiểu Thất.
Cho dù em âm thầm tính kế Lưu Nghĩa tính kế khiến cô ấy cả đời không trở mình được, cũng không sao cả.
Nhưng, nếu liên lụy đến Tiểu Thất, thì tuyệt đối không được.”
“Em sai rồi, anh, em thật sự biết lỗi rồi! Em sau này không phạm sai lầm này nữa! Người mà em thích mãi luôn là Hạ Nhật Ninh! Văn Nhất Phi căn bản không là gì cả.” Phùng Khả Hân run rẩy nói, trong khóe mắt đã chứa đầy nước mắt, nhưng cô ấy không dám khóc.
Phùng Mạn Luân hài lòng cười: “Rất tốt.
Nhớ rõ nhiệm vụ của em.
Anh cũng đang thành toàn cho em đó! Em không phải rất thích Hạ Nhật Ninh sao? Như vậy, chúng ta đều vui cả, không phải sao?”
“Vâng, anh hai.”Phùng Khả Hân liền cúi đầu trả lời nói.
“Được rồi, lau khô nước mắt đi, đừng để người nhìn ra điều gì không ổn.” Phùng Mạn Luân chậm rãi ung dung nói: “Hôm nay mọi người đều phải chơi thật vui.
Em không được phép làm mất hứng, biết chưa?”
“Vâng, anh hai.” Phùng Khả Hân vội đáp: “Em biết rồi.”
Phùng Mạn Luân nghe câu này, mới xoay người rời khỏi.
Phùng Khả Hân nhìn theo bóng lưng biến mất của Phùng Mạn Luân, cả người dựa vào tường, lâu sau mới bình tĩnh lại.
Phùng gia bây giờ, đã không còn là Phùng gia khi xưa.
Trời, thay đổi rồi.
Do xảy ra chuyện sáng nay, hứng chơi của mọi người liền giảm xuống.
Thẩm Thất thấy Lưu Nghĩa không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, chủ động đem trách nhiệm gánh lên người mình, nói với Phạm Thành Phạm Ly: “Xin lỗi nhé, tôi cảm thấy không khỏe trong người.
Tôi có thể sẽ đi về trước.
Thẩm Nhất nghe tôi không khỏe, cho nên muốn cùng tôi đi về.
Thật sự rất xin lỗi, mọi người chơi vui vẻ thế này, chúng tôi lại làm mất hứng mọi người như thế.” Phạm Thành Phạm Ly làm sao không biết họ là vì chuyện gì?
Phạm Ly liền nói: “Không sao, thực ra chúng tôi cũng tính hôm nay đi về.
Phùng Mạn Luân đã tìm đến đây, nhất định là phải bận công việc trước.
Vui chơi không vội, ngày tháng còn dài.
Như vậy, chúng ta cứ về cùng nhau nhé.”
Văn Nhất Phi nói: “Tớ đưa các cậu về.”
“Không cần.” Lưu Nghĩa mở miệng từ chối.
Thẩm Thất nói: “Chúng tôi tự lái xe về là được.”
Ánh mắt Hạ Nhật Ninh nhanh chóng lướt qua Thẩm Thất, nói: “Tôi đưa hai người về! Không được từ chối! Cô không phải trong người không khỏe sao? Tôi thấy sắc mặt Tiểu Nghĩa cũng không tốt.
Nếu đã không khỏe trong người, thế thì đừng có miễn cưỡng.”
Làm gì có không khỏe trong người, rõ ràng là không thoải mái trong lòng!
Hạ Nhật Ninh cũng không vạch trần lời nói dối của cô ấy.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa quả nhiên không nói gì thêm.
Đối với Lưu Nghĩa mà nói, chỉ cần không phải Văn Nhất Phi đưa, bất cứ một ai đều không sao cả.
Huống hồ, cô ấy cũng muốn tác hợp Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh.
Việc này cứ thế mà quyết định.
Phạm Thành Phạm Ly không cách nào đưa được, cũng không cần họ đưa về, cho nên cùng với Phùng Mạn Luân bàn công việc.
Sau cùng chỉ còn lại Văn Nhất Phi và Phùng Khả Hân.
“Anh đưa em về.” Văn Nhất Phi nói với Phùng Khả Hân.
Phùng Khả Hân với vẻ đáng thương mà gật đầu.
Hạ Nhật Ninh lái xe, Thẩm Thất ngồi vị trí ghế phụ, Lưu Nghĩa ngồi ghế đằng sau, ôm lấy điện thoại cứ lướt tùy ý xem bảng tin.
Ba người trong xe đều không nói chuyện.
Thẩm Thất không yên lòng mà cứ quay ra sau lén lén nhìn mấy lần, tâm trạng Lưu Nghĩa rất lạc lỏng.
Sau khi rời khỏi sơn cốc, ngoài kia muôn hoa đua nở cũng không thu hút được ánh mắt của Thẩm Thất.
Hạ Nhật Ninh lái xe rất chậm, Tiểu Xuân bọn họ cứ từ từ theo sau.
Hạ Nhật Ninh mở miệng đánh tan bầu không khí trầm lặng: “Hai người không định hỏi tôi, tại sao muốn tự mình đưa hai người về?”
Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn Hạ Nhật Ninh, với vẻ ngơ ngác: “A?”
“Có muốn nghe chuyện của Văn Nhất Phi?” Hạ Nhật Ninh lại đổi chủ đề.
Quả nhiên, Lưu Nghĩa ngồi đằng sau liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Nhật Ninh.
“Hai người chỉ biết Nhất Phi làm đầu tư, có tiền nên bướng bỉnh, đa tình mà cũng lại vô tình.
Hai người có lẽ vẫn chưa biết về thân thế của cậu ấy, thực ra cũng rất phức tạp đấy chứ?” Hạ Nhật Ninh thấp giọng kể nói: “Khi mà Nhất Phi quen biết với tôi, chúng tôi đang đúng tuổi trẻ điên cuồng hăng say máu lửa.
Cho nên chúng tôi từng đánh nhau một thời gian.
Nhưng sau đó, chúng tôi không đánh không quen biết, sau cùng còn trở thành bạn tốt của nhau.
Nhất Phi chính là loại người như thế.
Bình thường cứ thấy cẩu thả vậy đó, nhưng lại rất trọng tình.
Một khi người đó được cậu ấy kết nạp vào phạm vi người của mình, thì cậu ấy sẽ bất chấp hết mình mà bảo vệ người đó.”
“Cũng chính từ lúc đó trở đi, tôi mới biết chuyện của Nhất Phi.
Độ phức tạp của chuyện này, không kém gì mấy hào môn thế gia khác.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Ông ngoại cậu ấy là vị trung tướng của Anh, nhưng mẹ cậu ấy, lại không phải được sinh ra bởi vợ của vị trung tướng.
Mà là con của người tình bên ngoài sinh ra.
Bố của Nhất Phi tính cách mềm yếu, cho nên bị mẹ Nhất Phi nắm chặt trong tay.
Có thể nói, mẹ trong mấy người chúng tôi, chính là không một ai yếu đuối dễ ức hiếp cả.”
“Gia tộc của Nhất Phi đều lấy đầu từ làm chính.
Cậu ấy là người xuất sắc trong thế hệ này.
Do cậu ấy biểu hiện xuất sắc, khiến cho cậu ấy và bố mẹ cậu ấy có thể đứng vững trong nhà, không ai dám kỳ thị thân phận mẹ cậu ấy nữa.
Có một chuyện, hai người có lẽ đều không biết.
Bố mẹ Nhất Phi, không hợp nhau lâu rồi.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Hai người họ đều ở bên ngoài có người tình riêng của mình.
Nhất Phi từ nhỏ chính mắt nhìn thấy tất cả.
Cậu ấy lúc còn nhỏ, từng tỏ tình một lần với Phùng Khả Hân, sau khi bị Phùng Khả Hân cự tuyệt, cậu ấy khóc cả một đêm.
Hôm đó cậu ấy nới với tôi, Nhật Ninh, trên thế giới này thật sự có tình yêu sao? Tại sao tớ tìm không thấy?”
“Hôm đó cậu ấy uống rất nhiều, tửu lượng lại kém, say tới mềm nhũn, nôn đầy cả tấm thảm mà tôi thích nhất.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Từ hôm đó về sau, cậu ấy hình như biến thành một người khác.
Hi hi ha ha, vui chơi thoải mái.
Phụ nữ bên cạnh cứ đến rồi đi, lại chưa ai đi vào được trong trái tim cậu ấy.”
“Trong giới này, chuyện như thế, thật sự không phải số ít.
Bề mặt mọi người đều một vẻ hòa thuận, thực sự thì ngấm ngầm làm không biết bao nhiêu chuyện dơ bẩn xấu xa.
Nhất Phi rất ít khi nói với chúng tôi về chuyện gai đình cậu ấy, mỗi ngày đều bộ dạng vui vẻ.
Chúng tôi cũng biết điều này, cho nên trước giờ không nhắc đến gia đình cậu ấy ra sao, Nhất Phi đôi lúc sẽ đi qua Anh, nhưng có phải ở cùng với mẹ cậu ấy, thì không ai biết cả.
Hôn sự của Nhất Phi, cậu ấy có thể tự làm chủ.
Bởi vì, mẹ cậu ấy tuy có phần bá đạo, nhưng cũng hiểu tầm quan trọng của tình cảm.”
“Nói ra cũng thật nực vười! Hôn sự Nhất Phi có thể tự làm chủ, thế nhưng cứ gặp không đúng người.” Hạ Nhật Ninh cảm khái một tiếng, tiếp tục nới: “Sự ràng buộc của nhà họ Văn đối với Nhất Phi cũng không lớn, chỉ cần cậu ấy đủ kiên định, thì cậu ấy có thể cho người mình yêu một đời bình yên hạnh phúc!”
Trong lòng Lưu Nghĩa lại nghĩ: “Đúng thế, thực sự là nực cười! Cậu ấy có thể tự quyết định hôn nhân, thế nhưng lại đối với Phùng Khả Hân cầu mà không được.
Còn cậu tìm được chân ái của mình, nhưng lại bị mẹ cậu ở giữa chia cách.
Đây chính là sự khác biệt!”
Thẩm Thất ngồi ở vị trí ghế phụ, nghe xong cũng ngậm ngùi.
Thì ra, những người cứ cười hi hi ha ha, thực ra trong lòng đều có một mối thắt không cách nào tháo ra được.
Đời người thường không như ý muốn.
Không cần biết là người giàu hay người nghèo, ai cũng không thoát được kiếp nạn này.
Lưu Nghĩa thấp giọng nói: “Thế cậu nói với tôi mấy chuyện này làm gì?”
Hạ Nhật Ninh khẽ cười, nói: “Không có ý gì khác.
Chỉ là muốn nói, đừng vội phủ định một người.
Trước khi chưa hiểu rõ một người nào đó, thì phán đoán của cậu, rất có thể là sai lầm.”