Sau đó Thẩm Thất thật thà trả lời: “Chúng tôi muốn đi qua bên kia xem phòng.
Văn Nhất Phi nghe nói tôi muốn thuê phòng nên cho tôi mượn một phòng để ở tạm.”
Hạ Nhật Ninh nhíu mày: “Em đang tìm phòng sao?”
Hắn nhớ lại ngày hôm qua cô ở khách sạn nên đương nhiên không có nhà ở đây.
Nhưng Thẩm Thất thà rằng nhận phòng của Văn Nhất Phi cũng không muốn ở cùng với hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Thẩm Thất gật đầu.
“Thôi đi, nhà của Nhất Phi đều ở rất xa, không thuận tiện.” Hạ Nhật Ninh lập tức cầm điện thoại lên, gọi cho Tiểu Xuân: “Chuẩn bị cho tôi một căn nhà, phải ở gần trang viên Cảnh Hoa một chút.”
Thẩm Thất lập tức nói: “Không cần, không cần phải phiền phức như vậy! Đại khái tôi cũng không ở quá lâu đâu.”
Lúc này Lưu Nghĩa lại nói: “Hạ tổng muốn tặng cậu một căn nhà thì cậu cứ nhận đi.
Đây là hắn nợ cậu mà.”
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đồng thời nhìn về phía Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa lười giải thích.
Hạ Nhật Ninh lại không lưu tâm.
Thứ nhất, hắn hình như không thấy khó chịu khi tặng cho Thẩm Thất bất kỳ vật đáng tiền nào.
Thứ hai, Văn Nhất Phi theo đuổi Lưu Nghĩa cũng nhiều năm rồi, tương lai mọi người đều sẽ qua lại, Hạ Nhật Ninh cũng không muốn làm mất mặt Lưu Nghĩa.
Thứ ba, quan hệ của Thẩm Thất và Lưu Nghĩa hình như rất tốt.
Hắn sẽ không tự cắt đứt đường lui của mình.
Hạ Nhật Ninh nghe vậy gật đầu nói: “Anh sẽ bảo người sang tên lại cho em.
Lên xe, anh đưa hai người qua đó.”
Cũng đã nói đến mức này rồi, cô còn có thể từ chối được nữa sao?
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa bất đắc dĩ, lên xe của Hạ Nhật Ninh, tài xế chở bọn họ đến biệt thự bên cạnh trang viên Cảnh Hoa nhanh như chớp.
Trước đây, xung quanh trang viên Cảnh Hoa không có kiến trúc gì nên đặc biệt yên tĩnh.
Hai năm qua đi, có rất nhiều biệt thự mọc lên.
Văn Nhất Phi, Phạm Thành, Phạm Ly cũng có biệt thự ở gần đây.
Mọi người qua lại cũng thuận tiện.
Biệt thự Hạ Nhật Ninh tặng cho Thẩm Thất chính là một trong những biệt thự này.
Sau khi đến nơi liền thấy Tiểu Xuân đã cười híp mắt đứng ở đó chờ sẵn.
Tiểu Xuân nhìn thấy Thẩm Thất thì lập tức chuyển văn kiện trong tay cho Thẩm Thất: “Tiểu thư Seven, mời ký tên.”
Thẩm Thất cảnh giác nhìn văn kiện: “Đây là gì vậy?”
“Ký tên xong thì biệt thự này sẽ là của cô.” Tiểu Xuân tươi cười cung kính trả lời: “Mong cô yên tâm, không có bất kỳ tranh cãi pháp luật nào cả.”
Thẩm Thất nửa tin nửa ngờ nhìn Tiểu Xuân: “Thật sự muốn tặng biệt thự cho tôi sao? Chẳng lẽ không cần phải tới văn phòng làm thủ tục sang tên à?”
“Chuyện đặc biệt sẽ có cách làm đặc biệt.” Tiểu Xuân rất kiên trì nói: “Với địa vị của Hạ gia thì không cần đi làm các thủ tục thường lệ.”
Hạ Nhật Ninh nghe thấy phiền, hắn cầm lấy ngón tay của Thẩm Thất trực tiếp ấn vào mực đóng dấu, không đợi Thẩm Thất kịp phản ứng, thoáng cái đã in dấu tay lên.
Bây giờ cô muốn đổi ý cũng đã muộn.
“Đi chuẩn bị cơm trưa đi.
Tôi đói rồi.” Hạ Nhật Ninh không thả tay Thẩm Thất ra mà nói với Tiểu Xuân: “Tôi đã mời bọn họ tới trang viên Cảnh Hoa dùng cơm.”
“Vâng, tổng giám đốc!” Tiểu Xuân vừa nghe thì lập tức cao hứng, lại vội vàng trở về chuẩn bị.
“Tôi đâu có nói là sẽ đồng ý?” Thẩm Thất sốt ruột muốn giải thích rõ ràng.
“Được rồi, cũng đã đến cửa nhà, chẳng lẽ còn muốn đi ra ngoài ăn nữa sao? Em cứ yên tâm đi, đầu bếp trong trang viên Cảnh Hoa đạt tiêu chuẩn không thua gì bất kỳ khách sạn năm sao nào cả.” Hạ Nhật Ninh rất khí phách cắt ngang lời Thẩm Thất nói, hắn xoay người kéo Thẩm Thất đi vào trong trang viên Cảnh Hoa.
Lưu Nghĩa đứng tại chỗ khoanh tay nhìn theo bóng lưng của bọn họ, khóe miệng cong lên.
Cho dù là quên đối phương nhưng vẫn không thể quên được sự ăn ý giữa hai người, đúng không?
Vậy thì tôi sẽ chờ xem rốt cuộc hai người có thể nhớ ra nhau hay không.
Ánh mắt Lưu Nghĩa lóe sáng, cô quá rõ Thẩm Thất yêu Hạ Nhật Ninh bao nhiêu.
Lúc đó bởi vì không muốn để Hạ Nhật Ninh và Thôi Nguyệt Lam biết, Thẩm Thất đã ép mình phải cười nhưng trong lòng thầm rơi lệ.
Lúc này Lưu Nghĩa rất mâu thuẫn.
Cô vừa muốn bảo vệ Thẩm Thất, không để cho Hạ Nhật Ninh lại tổn thương tới Thẩm Thất.
Nhưng vừa hy vọng Thẩm Thất có thể hạnh phúc.
Cô ấy đã từng yêu sâu đậm như vậy thì cũng rất khó thích người khác nữa?
Cho nên, lại phải xem thế nào đã.
Thẩm Thất bị Hạ Nhật Ninh lôi kéo đi về phía trang viên Cảnh Hoa như vậy.
Chờ tới khi Thẩm Thất lấy lại tinh thần thì mới phát hiện ra Hạ Nhật Ninh vẫn luôn kéo tay cô một cách rất tự nhiên.
Thẩm Thất thử rút tay ra nhưng không ngờ cô vừa cựa quậy, ngón tay của Hạ Nhật Ninh liền siết chặt lại.
“Trang viên Cảnh Hoa có hệ thống phân biệt mặt người, nếu như không phân biệt được, lúc tiến tới gần trang viên Cảnh Hoa sẽ bị sét đánh trúng.” Hạ Nhật Ninh giải thích.
Thẩm Thất nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”
Hạ Nhật Ninh cố ý dừng bước lại, cúi đầu nhìn Thẩm Thất, nghiêm trang hỏi: “Vậy em có muốn thử không?”
Thẩm Thất suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
Mình lại không có khuynh hướng muốn bị ngược!
Lại nói, mình đến trang viên Cảnh Hoa cũng không được mấy lần, nên không cần chủ động tìm ngược làm gì!
Đoạn đường ba người đi từ khu biệt thự đến cửa lớn của trang viên Cảnh Hoa thật ra không ngắn.
Nếu là trước đây, mọi người khẳng định sẽ lựa chọn lái xe đi.
Nhưng giờ phút này, Hạ Nhật Ninh chỉ muốn được đi bộ.
Hơn nữa, hắn hoàn toàn không cảm thấy con đường này quá dài, ngược lại hắn cảm thấy nếu như có thể lại dài hơn nữa thì tốt rồi.
Ba người lại cứ lặng lẽ đi về phía trước, đám vệ sĩ chậm rãi đi theo phía sau bọn.
Các chủ nhân đều đi bộ, bọn họ cũng không dám lái xe!
Đoàn người đi được khoảng nửa giờ, Thẩm Thất cũng cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi nhưng Hạ Nhật Ninh vẫn không chịu buông tay ra!
Đoạn đường này dài như vậy, rốt cuộc hệ thống phân biệt mặt người còn chưa quét xong sao?
Đầu óc Thẩm Thất chợt có chút hỗn loạn.
Khó khăn lắm cô mới đi tới cửa của trang viên Cảnh Hoa, Tiểu Xuân vội vàng chạy ra báo cáo: “Đầu bếp đã chuẩn bị xong cơm trưa.
Tổng giám đốc tính ăn cơm ở đâu? Ở trong vườn hoa được không? Nơi đó trồng rất nhiều loại hoa mới.
Trong các món ăn ngày hôm nay vừa vặn có một món ăn là bánh hoa, chính là hái từ cánh hoa tự trồng để làm ra.
Ngày hôm nay có trà Bích Loa Xuân, tiểu thư Seven rất thích trà này.
Nếu như không thích vườn hoa thì có thể ăn ở đình trong hồ phía tây.
Trong hồ có cá chép, tiểu thư Seven rất thích loại cá chép này.”
Thẩm Thất xấu hổ một hồi: “Anh biết rõ về sở thích của tôi như vậy sao?”
Hạ Nhật Ninh vội vàng nhìn về phía Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân lập tức đứng thẳng nói: “Bởi vì tiểu thư Seven là bạn hợp tác của tổng giám đốc chúng tôi sau này, cho nên việc biết rõ ràng sở thích của cô vô cùng quan trọng.”
Lưu Nghĩa cười.
Tiểu Xuân quả thực nói dối không chớp mắt!
Hắn ở cạnh Thẩm Thất một năm, đương nhiên biết rõ khẩu vị của Thẩm Thất rồi!
Tiểu Xuân liếc mắt nhìn Lưu Nghĩa, Lưu Nghĩa chỉ gật đầu cười, không nói gì thêm.
Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh đảo qua Thẩm Thất: “Em thích dùng bữa ở đâu?”
Thẩm Thất nói: “Ở vườn hoa đi.
Này, chúng ta cũng đã vào rồi, anh có thể thả tay tôi ra không?”
Tất cả mọi người ở đó đều giả vờ nhìn ra hướng khác, trên mặt cố nhịn cười.
Tổng giám đốc có nực cười tới mức nào đi nữa thì bọn họ cũng không thể cười được!
Hạ Nhật Ninh nghe Thẩm Thất hỏi như vậy, lúc này mới thả lỏng tay ra.
Trong giây phút ấy, Hạ Nhật Ninh cảm thấy trái tim của mình dường như trống rỗng.
Thật đúng là gặp quỷ rồi!
Trong phút giây đó, trong mắt Thẩm Thất cũng có chút cô đơn.
Thật đúng là kỳ quái, tại sao lại có cảm giác như vậy?
Quản gia đã bảo bếp trưởng dẫn theo các đầu bếp bày thức ăn đầy một bàn.
Nhìn thấy Thẩm Thất, quản gia hưng phấn đến mức thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên: “Bữa trưa của Thẩm tiểu thư đã được chuẩn bị xong, mời dùng bữa.”
Quá tốt, thiếu phu nhân đã trở về rồi!
Cho dù cô ấy và thiếu gia còn chưa nhớ ra đối phương, nhưng chỉ cần trở lại trang viên Cảnh Hoa thì đây đã là khởi đầu tốt nhất rồi!
Năm đó, thiếu gia cũng bắt đầu nảy sinh tình cảm kể từ khi dẫn thiếu phu nhân về trang viên Cảnh Hoa!
Chỉ cần quay về đến nhà, như vậy đoạn đường tiếp theo không phải lo nữa.
Thẩm Thất luôn cảm thấy thái độ của tất cả người trong trang viên Cảnh Hoa đối với mình quá nhiệt tình, nhiệt tình tới mức Thẩm Thất cũng thấy xấu hổ.
Lưu Nghĩa ngồi bên cạnh, tự gắp thức ăn cho mình một cách thảnh nhiên, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt kỳ quái của hai người kia.
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy mọi người trong trang viên Cảnh Hoa đều nhiệt tình với Thẩm Thất tới mức không thể tưởng tượng nổi, hắn cũng cảm thấy buồn bực.
Phải biết rằng, ra bên ngoài người của trang viên Cảnh Hoa cũng luôn được người khác tôn trọng.
Từ trước đến nay đều là người khác nịnh bợ bọn họ chứ chưa từng thấy qua bọn họ đồng loạt nịnh bợ một người nào như vậy.
Rốt cuộc người phụ nữ này có ma lực gì?
Vì sao người bên cạnh hắn đều thích cô ấy?
Rõ ràng là không thể nào hiểu được!
Thẩm Thất dùng bữa dưới hoàn cảnh như vậy thì sao có thể ăn thoải mái được?
Cô thật sự giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than cố gắng ăn hết bữa.
Sau khi giải quyết xong một cách nhanh chóng, Thẩm Thất lập tức kéo theo Lưu Nghĩa chuẩn bị chào từ biệt: “Cảm ơn Hạ tổng đã mời khách.
Tôi muốn đi qua xem nhà một chút, chúng tôi từ biệt đi trước! Mặt khác, cám ơn mọi người đã chiếu cố, tôi rất thích bữa cơm này!”
Nghe Thẩm Thất khen ngợi, quản gia và các đầu bếp đều vui mừng.
Quá tốt, khẩu vị của thiếu phu nhân vẫn không thay đổi!
Trông mong nhiều năm như vậy, cuối cùng bọn họ cũng chờ được thiếu phu nhân từng mất tích trở về!
Chẳng qua tổng giám đốc cậu cần phải cố gắng hơn nữa thôi!
Phải sớm chính thức đưa thiếu phu nhân trở về mới được!
Hạ Nhật Ninh nghe thấy Thẩm Thất nói muốn đi tới biệt thự bên kia, hắn gật đầu nói: “Tiểu Xuân, phái chiếc xe đưa hai người họ qua đó.
Nếu thấy thiếu gì thì cho bổ sung vào.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Tiểu Xuân hài lòng, vui vẻ đi chuẩn bị xe.
Thẩm Thất lại nội thương.
Hóa ra có thể lái xe ra vào à!
Vậy lúc tới đây hắn cần gì phải kéo tay của mình không buông ra chứ hả?
Biệt thự Hạ Nhật Ninh tặng cho Thẩm Thất gồm hai tầng, diện tích cũng rộng tới mấy trăm mét vuông.
Tuy không lớn, nhưng nó rất ấm áp.
So với trang viên Cảnh Hoa, thì bố cục nơi đây nhỏ một chút.
Cho dù là nhỏ nhưng thứ gì cần đều có.
Biệt thự này và trang viên Cảnh Hoa có chung một vườn hoa và khu trồng cây cảnh, cho nên có thể xem biệt thự này như một phần trang viên Cảnh Hoa kéo dài, không bán ra ngoài.
Tiểu Xuân chọn biệt thự này cho Thẩm Thất cũng đã suy nghĩ rất chu đáo.
Lúc hai người không có chuyện gì làm lại cùng nhau đi dạo vườn hoa, thuận tiện bồi dưỡng thêm tình cảm cũng rất tốt.
Thẩm Thất đi tới ghế sô pha ngồi xuống, nói: “Cuối cùng cũng đã ra được khỏi đó! Tiểu Nghĩa, cậu nói xem có kỳ quái không, vì sao mỗi lần tớ đối mặt với Hạ Nhật Ninh kia lại đều có cảm giác rất phức tạp rất kỳ quái? Chúng tớ rõ ràng mới vừa quen nhau mà!”
Trong lòng Lưu Nghĩa thầm nhủ: Mới quen cái đầu cậu ấy! Con của hai người cũng lớn như vậy rồi! Cho dù hai người mất trí nhớ, nhưng ký ức cơ thể vẫn còn! Thật đúng là phục hai người! Từng thấy mất trí nhớ nhưng chưa từng thấy ai lại cùng nhau mất trí nhớ! Các người muốn hành hạ đám người đứng xem như chúng tôi tới khi nào đây?
Đương nhiên Lưu Nghĩa sẽ không nói những lời này ra khỏi miệng, cô khẽ ho khan một tiếng, nói: “Chắc do duyên phận đó!”