“Bởi vì Hạ Nhật Ninh thích cô ta? Bởi vì bà lão nhà họ Hạ thích cô ta?” Thôi Nguyệt Lam thút thít: “Từ nhỏ, ta và Hạ Nhật Ninh đã cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, vui chơi hồn nhiên.
Vì sao tình cảm mười mấy năm ấy lại không bằng một cuộc hôn nhân sai lầm chứ? Trước đây, anh ấy hoàn toàn không quen biết Thẩm Thất, không phải sao? Một người cưới thay, một người lấy thay.
Họ ở cùng nhau hoàn toàn là sai lầm.
Ta chỉ là dẫn họ vào con đường đúng đắn, ta sai chỗ nào cơ chứ? Ta làm gì có sai cơ chứ?”
“Hồi nhỏ, Hạ Nhật Ninh đối xử với ta như thế nào, ngươi cũng biết rõ mà.
Từ nhỏ đến lớn, anh ấy nuông chiều ta, yêu thương ta, quan tâm ta như vậy.
Anh ấy hoàn hảo như thế, ưu tú như thế.
Đối diện với một người con trai như vậy, làm sao ta có thể không động lòng? Thế nhưng ông trời đối xử với ta quá bất công.
Tại sao lúc nhỏ đã cho ta gặp được anh ấy, nhưng sau khi trưởng thành lại khiến ta mất đi anh ấy? Ngươi nói cho ta biết.
Ngươi có dám nói ngươi không thích Hạ Nhật Ninh không?” Thôi Nguyệt Lam nhìn một cách châm chọc vào chính mình lúc mười tuổi, cười như điên dại: “Mỗi ngày ta đều gọi tên anh ấy đi vào giấc ngủ, ta yêu anh ấy đến tận xương tủy.
Ta yêu Hạ Nhật Ninh còn hơn cả Thẩm Thất.
Thẩm Thất thì sao? Tình yêu của cô ta được bao lâu? Không đến một năm, làm sao có thể đánh đồng với mười mấy năm của ta chứ?”
“Nhưng Hạ Nhật Ninh chưa từng đối xử với ngươi với tư cách là người yêu.
Trong lòng hắn, ngươi chỉ là em gái của hắn mà thôi.” Thôi Nguyệt Lam mười tuổi nhắc nhở cô.
“Em gái chết tiệt gì chứ, ta không thích!” Thôi Nguyệt Lam gào lên điên cuồng: “Ta muốn làm người con gái của anh ấy, chứ không phải là người mà anh ấy gọi là em gái.
Không phải là cùng một cha mẹ sinh ra, cũng không phải cùng một dòng họ, làm sao có thể làm anh em chứ?”
“Việc đã đến nước này, đây là đường lui cuối cùng của người rồi.
Cho dù ngươi có giết chết Thẩm Thất, cũng không thể cứu vãn được cục diện hiện tại.
Hà tất phải thế? Tội gì chứ?” Cái bóng mười tuổi vẫn đang khuyên giải Thôi Nguyệt Lam.
Thế nhưng, Thôi Nguyệt Lam lắc đầu, chậm rãi đi về phía chính mình lúc mười tuổi.
Bàn tay nâng lên, lập tức nắm lấy cổ của cô, Thôi Nguyệt Lam nhẹ nhàng dùng sức, siết chặt, đáy mắt lóe lên một mảng bi thương: “Đúng vậy, cho dù giết chết Thẩm Thất cũng sẽ không thay đổi được gì.
Nhưng ít nhất ta báo được thù, ít nhất ta có thể nhẹ được một hơi.
Ngươi không nên xuất hiện.
Ta lúc mười tuổi đã chết rồi.
Ở cái thời khắc Hạ Nhật Ninh yêu Thẩm Thất, cái cô gái vốn hồn nhiên kia cũng đã chết đi rồi.
Cho nên, không ai có thể thuyết phục ta được, ngươi đi đi.”
Thôi Nguyệt Lam gắt gao nắm lấy cái bóng mười tuổi kia.
Cho dù cô biết đó chỉ là một cái bóng, nhưng vẫn cứ tiếp tục nắm lấy.
Cắt đứt quá khứ, cắt đứt hy vọng.
Cô - Thôi Nguyệt Lam, không thể quay đầu.
Yêu vô cùng, hận cũng vô cùng.
Bởi vì cô yêu quá sâu đậm, cho nên, không có đường rút lui rồi.
Cái bóng mười tuổi lóe lên một chút, trong nháy mắt liền biến mất.
Cả người Thôi Nguyệt Lam giống như bị hạ đường huyết, lập tức ngã xuống trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Vưu Tâm Nguyệt trong khoảnh khắc bị chuyển đi, có phản ứng giống với Hạ Nhật Ninh, rất nhanh liền nhảy ra khỏi chỗ cũ.
Có điều, cho dù bà ta có trốn như thế nào, nơi này yên ắng, cái gì cũng không có.
Sau khi Vưu Tâm Nguyệt xác định không có gì nguy hiểm, lúc này mới quan sát cảnh vật xung quanh.
Bà ta phát hiện mình giống như đang ở trong một thế giới bị một lớp màng mỏng che phủ.
Không trung đều bị một tầng mỏng che lại.
Giống như là lớp bảo quản đồ tươi.
Có thể nhìn thấy rõ thế giới bên ngoài, có điều lại không đi ra được.
Tại sao lại như vậy?
Đây là đâu?
Vưu Tâm Nguyệt xoay mấy vòng, nhưng cho dù xoay thế nào thì từ đầu đến cuối đều không thể đi ra khỏi cái màng ngăn cách ấy.
Vưu Tâm Nguyệt thử tấn công, nhưng cho dù có đánh thế nào thì đều giống như là đánh vào không khí, không hề có tác dụng.
“Nơi này quả nhiên cổ quái.” Vưu Tâm Nguyệt lầm bầm lầu bầu nói: “Cũng không biết những người khác thế nào rồi.”
Sau khi Vưu Tâm Nguyệt phát hiện không thể ra ngoài liền trở nên bình tĩnh, khoanh chân ngồi trên mặt đất, nghĩ xem mình đã vào bằng cách nào.
Có phải tìm được nơi đó sẽ có thể trở về?
Chính ngay lúc này, một âm thanh lành lạnh từ phía sau bà ta vang lên: “Nếu đã đến đây rồi, sao lại vội vàng muốn rời đi thế?”
Vưu Tâm Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, lúc nhìn thấy đối phương, cả người đều kinh hãi đến nỗi nhảy dựng lên.
Một Vưu Tâm Nguyệt đang mặc bộ quần áo sát thủ, cứ bình tĩnh như thế tiến lại.
Vưu Tâm Nguyệt sờ sờ mặt mình, lại nhìn xem đối phương, trong nháy mắt liền phản ứng lại.
Đó là một người khác giống y hệt mình.
Nơi này quả nhiên cổ quái!
Có điều, Vưu Tâm Nguyệt dù sao cũng là một tên sát thủ thành thục.
Bà ta không vì thế mà kinh hoảng mà vẫn bình tĩnh như cũ nhìn đối phương.
Đối phương giống như là đang phủ một tầng hơi nước, nhìn không rõ ràng, nhưng lại có thể cảm nhận được sự tồn tại.
“Ngươi là ta.” Vưu Tâm Nguyệt không phải đang dùng câu nghi vấn, mà là dùng câu khẳng định.
Cái bóng gật gật đầu: “Đúng, ta là ngươi.”
Vưu Tâm Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười: “Lúc ta làm sát thủ, đã trải qua huấn luyện đặc biệt.
Đó chính là phân tách bản thân ra làm mấy nhân cách.
Như vậy, ngươi là cái nhân cách nào của ta vậy?”
“Ta là một mặt khác mà ngươi giấu ở tận sâu trong linh hồn.
Nếu ở hiện thực ngươi là người lương thiện, vậy thì mặt khác của ngươi nhất định là gian ác.
Ngược lại, ở hiện thực ngươi là người gian ác, vậy mặt khác của ngươi nhất định là hào phóng lương thiện.
Ngươi nghĩ ta là người gian ác hay lương thiện?” Cái bóng nhẹ nhàng trả lời.
Vưu Tâm Nguyệt bật cười ha ha: “Thật là thú vị! Chính mình nói chuyện cùng một mặt khác của mình, quả thực là một chuyện cười trước nay chưa từng thấy.”
Cái bóng thở dài một tiếng, nói: “Ngươi ở trong thực tại chính là kẻ cố chấp bảo thủ như thế.
Lúc nào cũng không nghe lời khuyên giải của người khác, nhiều năm như vậy ngươi gây ra bao nhiêu chuyện, ngươi thật sự không nhớ sao?”
Vưu Tâm Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Ta không sai.
Ta vốn dĩ là một sát thủ.
Ngươi muốn cùng ta nói về chuyện lễ nghĩa liêm sỉ?"
“Ta không phải muốn cùng ngươi nói về những chuyện này, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút.
Ngươi thật sự yêu Hạ Quốc Tường sao?” Cái bóng than nhẹ một tiếng, hỏi: “Nếu ngươi thương hắn, vì sao lại đồng ý hợp tác với Thôi Nguyệt Lam và Charley, lừa bọn họ vào nghĩa địa? Ngươi thật sự đã từng yêu chồng và con trai của ngươi sao? Cho dù ngươi không thích Thẩm Thất, chẳng lẽ ngươi cũng muốn đặt chồng và con trai ngươi vào chỗ nguy hiểm ư?”
Sắc mặt Vưu Tâm Nguyệt chợt thay đổi: “Ngươi có ý gì? Ta đương nhiên là yêu chồng và con trai ta rồi.
Đây là điều không thể nghi ngờ.
Nếu không, sao ta lại tự mình chịu ủy khuất, theo ông ấy về nước, về nhà họ Hạ?”
“Đúng, người của ngươi đã trở về rồi.
Nhưng tâm của ngươi không về.” Cái bóng nhẹ nhàng nói.
“Ngươi nói dối.” Vưu Tâm Nguyệt như con mèo bị người ta dẫm phải đuôi, trong nháy mắt liền xù lông nổi giận.
“Ta không nói dối, thực ra trong lòng ngươi rất rõ, không phải sao?” Cái bóng hỏi lại: “Rất lâu về trước, ngươi đã biết phép tắc của nhà họ Hạ.
Nhưng ngươi đã làm thế nào? Ngươi lựa chọn sự kháng cự, lựa chọn sự coi thường.
Ngươi biết rõ chồng của ngươi vẫn mong muốn về nhà, nhưng ngươi lại giả câm giả điếc.
Đến khi con trai ngươi cũng nghĩ biện pháp khiến các ngươi về nhà, ngươi mới không tình nguyện mà về nước.
Nhưng sau khi ngươi trở về, ngươi lại làm thế nào?”
Cái bóng tiếp tục nói: “Còn chưa chính thức bước vào cửa nhà họ Hạ, ngươi liền bắt đầu bày mưu tính kế chống lại mẹ chồng.
Ra sức đả kích tất cả những gì mà mẹ chồng ngươi yêu thích.
Đây là thái độ ngươi muốn về nhà sao? Chẳng lẽ từ trước đến nay ngươi chưa từng nghe qua câu thành ngữ “yêu ai yêu cả đường đi” sao? Nếu ngươi yêu chồng và con trai ngươi, thì sao ngươi lại trở mặt thành thù với mẹ chồng và con dâu ngươi chứ?”
Vưu Tâm Nguyệt ngây người, hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải.
“Ngươi vì đả kích mà đả kích, vì trả thù mà trả thù.
Vưu Tâm Nguyệt, cho dù ngươi là sát thủ, nhưng chí ít ngươi cũng là người.
Ngay cả lương tâm làm người thấp nhất ngươi cũng không có sao? Ngươi ỷ vào sự yêu thương và nuông chiều của Hạ Quốc Tường dành cho ngươi, làm những việc ngươi muốn làm một cách không kiêng nể gì.
Thế nhưng ngươi đã từng suy nghĩ về cảm nhận của ông ấy chưa? Ông ấy đã chiều theo ý ngươi mấy chục năm, còn ngươi đã nhân nhượng ông ấy được mấy lần? Bởi vì ông ấy yêu nhiều hơn ngươi, cho nên ngươi cứ mặc ý chà đạp lên tình yêu ông ấy dành cho ngươi như vậy sao?”
“Bởi vì năm đó lúc đang còn trẻ, Hạ Quốc Tường theo đuổi ngươi khắp nơi.
Vì thế ngươi liền làm kiêu mấy chục năm, nhưng lại chưa từng hỏi qua tâm tình của Hạ Quốc Tường? Vưu Tâm Nguyệt ơi, cái thái độ tự tin mê muội này, ngươi còn muốn tiếp tục bao lâu nữa? Ngươi biết rõ Hạ Quốc Tường là một người con có hiếu, ngươi lại trăm phương ngàn kế muốn đả kích mẹ chồng.
Ngươi biết rõ nhà họ Hạ coi trọng nhất là cốt nhục kế thừa, ngươi biết rõ Thẩm Thất vừa mới mang thai, đang là thời kỳ nguy hiểm.
Ngươi biết rõ Thẩm Thất thân là con dâu rõ ràng có thể không đến cứu ngươi, nhưng vì một chữ hiếu đạo mà lấy ra đồ vật của mình, tự mình chạy tới cứu ngươi.
Ngươi lại cảnh cáo với chồng và con trai ngoảnh mặt làm ngơ, nhất định đẩy cô ấy vào bước đường cùng.”
“Ngươi càng biết giết chết Thẩm Thất sẽ gây ra hậu quả như thế nào.
Mẹ chồng ngươi chết rồi, chồng ngươi vẫn sẽ đối xử với ngươi như trước sao? Con dâu ngươi chết rồi, con trai ngươi vẫn sẽ đối xử với ngươi như trước sao? Vì sao ngươi không nhìn ra những hậu quả đó? Vì sao lại muốn khư khư cố chấp?” Cái bóng lên tiếng chất vấn, khiến cho Vưu Tâm Nguyệt không ngừng lui về phía sau.
Mồ hôi từng giọt từng giọt từ trên trán lăn xuống, rơi xuống lớp bụi, biến mất không nhìn thấy.
Vưu Tâm Nguyệt từ trước đến nay chưa từng bối rối như vậy.
Cũng chưa từng có người nào dám chất vấn bà ta như vậy.
“Ngươi cũng đã năm mươi rồi, ngươi không phải hai mươi tuổi nữa.” Cái bóng tiếp tục từng bước áp sát, nói: “Ngày xưa, năm mươi tuổi đã hiểu rõ thiên mệnh.
Chính bởi vì ngươi sống ở hiện đại, cho nên ngươi vẫn xem mình là kẻ mới hai mươi tuổi, lỗ mãng không biết gì sao? Dừng tay lại đi.
Bằng không sẽ thật sự không kịp nữa đâu.”
Vưu Tâm Nguyệt sợ hãi: “Ta”
Những lời này, từ trước đến nay chưa có ai nói với bà ta.
Không ngờ rằng, người đầu tiên chất vấn thẳng bà ta lại là một mặt khác ẩn giấu trong linh hồn bà ta.
“Không phải ngươi muốn biết Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh, có quan hệ như thế nào với chủ nhân của nghĩa địa này sao? Cái bóng tiếp tục nói: “Chẳng lẽ ngươi quên kiếp trước kiếp này rồi?”
“Ngươi nói cái gì? Đùa cái gì thế.
Thế giới này làm gì có những chuyện vô lý như vậy?” Vưu Tâm Nguyệt tỏ vẻ không tin.
“Cho nên, chính vì ngươi không tin, bởi vậy liền phủ nhận tình cảm của bọn họ sao?” Cái bóng tiếp tục nói: "Hạ Nhật Ninh đã nói qua với ngươi, Thẩm Thất chính là cô gái mà hắn muốn tìm mười tám năm về trước.
Cho dù bọn họ gặp lại nhau bằng cách nào thì sự gặp nhau của họ là do số mệnh đã định.
Bởi vì đây là kiếp nạn của họ, cũng là cơ hội để bọn họ phá kén mà sống lại.
Vưu Tâm Nguyệt, dừng tay lại đi, buông tha Thẩm Thất cũng là buông tha chính ngươi.
Thôi Nguyệt Lam đã bị hủy hoại rồi, chẳng lẽ phải hủy hoại người mà ngươi quan tâm nhất, ngươi mới cam tâm sao?”
Mồ hôi của Vưu Tâm Nguyệt tiếp tục chảy: “Ta”
“Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.” Cái bóng tiếp tục nói: “Tội ác giết người của ngươi đã nhiều lắm rồi.
Ngươi nên quay đầu lại thôi.”.