Vẻ mặt của Thẩm Lục tràn đầy tội lỗi, Thẩm Thất chỉ có thể lắc đầu cười đau khổ: Năm đó anh mới 8 tuổi mà, hơn nữa lại còn ở trong một tình huống đặc biệt như thế, anh không nhớ cũng là bình thường thôi.”
Thẩm Lục đưa tay vuốt nhẹ đầu Thẩm Thất rồi nói: Tiểu Thất, rồi sẽ có ngày mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi. Cho dù em lựa chọn thế nào thì anh cũng sẽ luôn ủng hộ em đến cùng.”
Thẩm Thất gật đầu
Thẩm lão phu nhân nhìn về phía con gái mình: “Tử Dao, con thấy chuyện này thế nào? “
Thẩm Tử Dao do dự một chút rồi trả lời: “Con chỉ hy vọng Tiểu Thất sẽ không đi vào vết xe đổ của con, bi kịch năm đó xảy ra với con, chỉ mong là sẽ không xảy ra với Tiểu Thất nữa.”
Thẩm lão phu nhân cũng gật đầu nói: “Nếu con đã nghĩ như vậy, vậy chuyện này để ta quyết định là được rồi.”
Thẩm Thất nhìn Thẩm lão phu nhân một cách khó hiểu: “Bà ngoại bà định đưa ra quyết định gì ạ?”
Đang nói chuyện thì Thẩm Nhất gõ cửa đi vào vào: “Bà nội, Hạ Nhật Ninh đã đến, anh ấy muốn vào chúc tết bà ạ.”
Lúc này Thẩm Thất thực sự bối rối, tay chân cô luống cuống chỉ muốn tìm một chỗ trốn đi.
Thẩm Lục đã nhanh tay lẹ mắt tóm ngay Thẩm Thất lại: Tiểu Thất em định đi đâu?”
“Em, em. Em đi sang phòng khác trốn một lát.” Thẩm Thất không dám ngẩng đầu trả lời
Thấy Thẩm Thất cứ như một con đà điểu khiến cả ba người ở đây đều thở dài.
Rõ ràng rất để ý, mà còn giả bộ không thèm quan tâm.
Bây giờ mới nghe Hạ Nhật Ninh tới thôi mà đã hoảng loạn đến vậy.
Tiểu Thất, để xem lần sau con còn dám cứng miệng nữa không.
“Thẩm thất, dù trong lòng con vẫn còn hoài nghi nhưng con cũng nên mượn cơ hội này để hỏi cho rõ ràng” Thẩm Tử Dao nói: Đừng giống như mẹ năm xưa ngay cả cơ hội để tranh luận với ba con cũng không có."
Thẩm Thất dần bình tĩnh trở lại, trong lòng cô cũng đang bùng cháy một ngọn lửa tên “hi vọng”.
Trong lòng vẫn không cam tâm tình nguyện.
Nghe mẹ nói vậy, không hiểu vì sao cô lại gật đầu đồng ý.
Nhưng dù kết quả có thế nào, thì tình cảm này của cô còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Khi Tiểu Thất đang miên man suy nghĩ thì Hạ Nhật Ninh đã nhanh chóng đi vào.
“Chúc bà ngoại năm mới vui vẻ! Chúc mẹ năm mới vui vẻ! Chúc anh năm mới vui vẻ! Tiểu Thất, năm mới vui vẻ nhé.” Ánh mắt của Hạ Nhật Ninh dừng ngay trên người Thẩm Thất, ánh mắt hiện lên tình ý, ngay cả kẻ mù cũng có thể nhìn rõ.
Thẩm lão phu nhân gật đầu cười tủm tỉm.
Thẩm Tử Dao và Thẩm Lục cũng gật đầu hỏi: “Nhật Ninh, gia đình con vẫn khỏe chứ?”
Hạ Nhật Ninh mỉm cười trả lời: “Dạ, mọi người đều khỏe ạ, bà nội rất nhớ Tiểu Thất. Cô ấy đi nhiều ngày như vậy rồi nên bà lo lắng cho cô ấy lắm ạ.”
Hạ Nhật Ninh quay đầu nói với Thẩm lão phu nhân: “Bà ngoại, quà mừng thọ bà tặng, bà nội con rất thích. Vì vậy lần này bà nội bảo con đến đây để gửi quà cảm ơn, mong bà ngoại không trách sự chậm trễ này của con.”
Thẩm lão phu nhân mỉm cười gật đầu: “Bà thông gia thật có lòng."
“Tiểu Lục dìu ta đứng dậy, chúng ta đi xem bữa trưa đã chuẩn bị đến đâu rồi. Tử Dao con cũng đi đi.” Thẩm lão phu nhân rõ ràng đang tạo không gian riêng cho Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất.
Bà thực sự rất vừa ý đứa cháu rể này.
Bà không hy vọng có bất kỳ chuyện gì phá vỡ đi hạnh phúc của Tiểu Thất.
Từ sáng đến giờ, dù ngoài miệng không nói nhưng chỉ cần nhắc đến Hạ Nhật Ninh là mắt của Tiểu Thất lại sáng lên.
Con tiểu nha đầu ngốc này, chỉ là không dám nói ra mà thôi.
Tiểu Thất ngơ ngác nhìn bà ngoại, anh và mẹ đã rời khỏi phòng, nên cũng định kiếm cớ để đi theo.
Nhưng còn chưa kịp hành động, thì cổ đã bị Hạ Nhật Ninh bắt lại ngay tức khắc.
Cảm xúc quen thuộc từ cổ tay lan ra toàn than
Mới vài ngày không gặp thôi mà khát vọng của cơ thể lại mãnh liệt tới mức đó rồi ư?
Thẩm Thất xấu hổ một hồi, muốn thoát khỏi bàn tay của Hạ Nhật Ninh theo phản xạ.
Không ngờ Hạ Nhật Ninh lại càng nắm chặt, không cho Tiểu Thất cơ hội thoát khỏi.
“Tiểu Thất.” Mới chia tay ở sân bay có mấy ngày mà Hạ Nhật Ninh đã cảm thấy như rất lâu rồi. Thời khắc gặp Tiểu Thất, trái tim trôi nổi của hắn dường như mới có bến dừng.
Nghe Hạ Nhật Ninh thốt ra cái tên này, trái tim Tiểu Thất khẽ run.
Mái tóc đen kia thì có thể dứt khoát cắt đứt, vậy mà trong thời khắc này không hiểu sao hắn lại thấy vướng mắc như thế.
Trái tim của Thẩm Thất bối rối vô cùng.
Rõ ràng là muốn cự tuyệt, nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời. Vậy nên cô để mặc cho hắn nắm lấy cổ tay mình không từ kháng cự nữa.
“Tiểu Thất sao em đối xử với anh tàn nhẫn như vậy.” Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nói: “Em từng đồng ý với anh là tin anh mà.”
Thẩm Thất nghe thấy câu đó của Hạ Nhật Ninh thì đột nhiên tức giận lật tay đẩy Hạ Nhật Ninh ra.
Hạ Nhật Ninh lo sẽ làm Thẩm Thất bị thương nên hắn buông nhẹ cổ tay cô ra.
Khoảnh khắc cổ tay Thẩm Thất được buông ra, tim cô lại trở nên trống rỗng.
Trái tim cô ngừng đập vài giây, cô ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh đã nói gì với bà mà có thể thuyết phục bà để anh gặp tôi ở đây vậy?”
Hạ Nhật Ninh thở dài một tiếng.
Đúng là trước đó hắn có liên lạc với Thẩm lão phu nhân và cũng đã nói chuyện với bà rất nhiều.
Nếu không hôm nay hắn sẽ không dễ dàng bước vào Thẩm gia như thế.
Sở dĩ hắn có thể xuất hiện ở đây, chắc chắn là do sự cho phép và kế sách của Thẩm lão phu nhân.
Từ đêm ba mươi, sau khi biết Thôi Nguyệt Lam lợi dụng hắn, hắn cũng đã đoán được Thôi Nguyệt Lam nhất định sẽ nói gì đó với Thẩm Thất, nên mới khiến Thẩm Thất có phản ứng kịch liệt như vậy.
Vì vậy hắn đã đến đây để giải thích tất cả.
Hắn không dám vào trong nhà Thẩm Tử Dao, nên chỉ có thể nhờ Thẩm gia giúp.
“Tiểu Thất, có phải giữa chúng ta đã có hiểu lầm gì không? Hiểu lầm gì mà khiến em hận anh như vậy?” Hạ Nhật Ninh lại thở dài một hơi: Nếu chỉ vì chuyện của mẹ anh thì phản ứng của em sẽ không kịch liệt như vậy.”
Hắn còn dám hỏi như vậy à!
Những việc bản thân hắn làm lẽ nào cần phải để cô nhắc lại sao?
Thẩm Thất sắp tức đến phát khóc rồi.
Hạ Nhật Ninh vừa thấy Thẩm Thất tức giận thì bèn nói: Tiểu Thất, đừng khóc, đừng khóc. Nếu em muốn trút giận thì em cứ đánh anh, đánh chỗ nào cũng được. Anh là đàn ông, anh không sợ đau. Nhưng em đừng tự làm đau mình.”
Thẩm Thất vốn định giơ tay lên đánh cho Hạ Nhật Ninh một cái nhưng nghe thấy những lời hắn nói thì đột nhiên cô lại mềm lòng.
Khóe mắt đỏ lên, nước mắt cứ lăn dài hai bên khóe mắt.
Hạ Nhật Ninh ơi là Hạ Nhật Ninh! Sao vở kịch của anh hạ màn rồi, mà anh còn giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra như vậy?
Gạt tôi, anh vui lắm sao?
Hạ Nhật Ninh nhìn nước mắt của Thẩm Thất rơi xuống thì bỗng cảm thấy lúng túng, hắn tiến lên một bước, nắm tay cô áp vào lồng ngực mình: Em đánh anh đi, giận thì cứ đánh anh, đừng trút giận lên bản thân."
Thấy động tác ngốc nghếch của Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất chợt mỉm cười, nước mắt vẫn chưa khô nhưng cô cũng không còn giận hắn được nữa.
“Sao anh không ở cạnh Thôi Nguyệt Lam của anh đi? Chạy đến đây làm gì? Những điều anh muốn đều đạt được rồi. Bố mẹ của anh cũng đã quay lại Hạ gia và anh cũng đã có đứa con của mình rồi.” Thẩm Thất tức giận nói: “Anh còn đến tìm tôi làm gì?”
Hạ Nhật Ninh thấy cuối cùng Thẩm Thất cũng chịu mở miệng nói chuyện với với mình, hắn thuận thế ôm lấy cô rồi hạ giọng trả lời: “Con trai anh ở đây, anh không đến đây thì đi đâu. Thôi Nguyệt Lam sống hay chết cũng không liên qua đến anh.”
Thẩm Thất muốn thoát ra nhưng không sao thoát khỏi cánh tay rắn chắc của hắn.
“Anh nói gì vậy! Thôi Nguyệt Lam đang mang thai, hơn nữa còn là con của anh, vậy mà anh nói không liên quan gì đến anh sao?” Thẩm Thất thốt lên.
Đầu óc Hạ Nhật Ninh quay cuồng, hắn vẫn chưa thể hiểu nổi nguyên nhân vì sao lại liên quan đến mình.
Đôi mắt phượng trầm xuống.
Sự bất mãn của Hạ Nhật Ninh với Thôi Nguyệt Lam ngày càng tăng lên.
“Cô ta đã từng giả mang thai, nhưng ai nói đứa bé đó là huyết thống của nhà họ Hạ, lại còn là con của Hạ Nhật Ninh anh chứ?” Hạ Nhật Ninh cắn nhẹ vào mũi Thẩm Thất như trừng phạt: “Đồ ngốc, những lời trước đây anh từng nói với em, em quên hết rồi phải không? Tại sao lại không tin anh chứ? Anh đã từng nói với em, đời này anh quyết không phụ em! Em cho rằng anh chỉ nói lấy lệ thôi ư?”
Thẩm Thất thẳng thắn trả lời: “Lời của đàn ông tuyệt đối không thể tin!”
Hạ Nhật Ninh bị chọc cười: “Thật không? Vậy lời của phụ nữ thì đáng tin à? Vậy Thôi Nguyệt Lam đã nói gì với em? Tại sao em không hỏi lại anh?”
Thẩm Thất nghẹn họng không thốt lên lời.
“Thôi Nguyệt Lam nói với em, đứa con trong bụng của cô ta là con của anh à? Và em đã tin ư?” Hạ Nhật Ninh nghiến răng, hắn muốn trừng phạt Thẩm Thất một chút nhưng lại không lỡ, chỉ có thể xoa xoa chóp mũi của cô và coi đó là sự trừng phạt.
Thẩm Thất vẫn mạnh miệng: “Chẳng lẽ không phải à? Anh cùng cô ta đến bệnh viện khám thai. Anh bận như vậy vẫn dành thời gian đưa cô ta đi khám thai. Trừ khi đứa con đó là của anh nếu không anh sẽ đích thân đi ư? Nếu như là của người khác thì bảo trợ lý đi cùng là được rồi! Chỉ khi là của mình thì mới quan tâm như vậy thôi!”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Câu nói đó theo logic thì đúng là không sai chút nào."
Trái tim của Thẩm Thất chợt như xe lao xuống vực thẳm.
Hắn nói theo logic là đúng? Vậy đứa con nhất định là con của hắn rồi đúng không?
Thôi Nguyệt Lam đúng là đang mang thai ư?
Vậy sao hắn phải đến đây nói với mình những lời này chứ?
Một giây sau, Hạ Nhật Ninh lại nói thêm: “Nhưng đó chỉ là logic giả. Em chỉ nghĩ đến anh mà không nghĩ đến anh trai anh là Hạ Nhật Kỳ. Em đừng quên. Anh ấy cũng họ Hạ và con anh ấy cũng là huyết thống của Hạ gia!”
Thẩm Thất ngẩn ra một chút: “Hả? Là ý gì vậy?"
Hạ Nhật Ninh lại thở dài một tiếng: “Hôm nay anh đến đây chính là để nói rõ ràng chuyện này với em. Anh không thể cứ bị em hiểu lầm một cách vô lý như vậy mãi được."
“Làm gì có.” Thẩm Thất than thở, đôi mắt tròn xoe nghĩ đến những lời bà ngoại vừa nói.
Ắt hẳn trong chuyện này thật sự có hiểu lầm gì đấy?
“Thôi Nguyệt Lam quả thật có mang thai.” Hạ Nhật Ninh mở lời giải thích: “Nhưng đứa bé đó không phải con anh.”
Trái tim Thẩm Thất bỗng nhiên được khơi thông.
Nếu không phải con của hắn thì là con của ai chứ?
Nếu không phải con trai hắn, hắn có thể bỏ cả công ty mà đưa Thôi Nguyệt Lam đi khám thai à?
Lúc đó, Thôi Nguyệt Lam đã bị Hạ gia gạch tên rồi mà.
Dù xét trên phương diện tình cảm thì cũng không cần đích thân đi cùng cô ta chứ?
Hạ Nhật Ninh thấy sự hoài nghi trong ánh mắt Thẩm Thất, bèn than nhẹ một tiếng nói: “Thôi Nguyệt Lam cũng lừa anh. Bởi vì cô ta nói với anh, đứa bé đó là con của anh trai anh.”
Thẩm Thất lập tức ngẩng đầu, lời nói đầy sự khó tin: “Sao có thể chứ!”