Lấy Nhầm Chồng Đại Gia

Chương 223






Tuy Từ Vân Khê đã nhận căn biệt thự của Lưu Vân, nhưng đêm hôm đó cô không ở lại qua đêm trong biệt thự.

Vượt qua bao mối nguy hiểm, cả ba người đã lái xe về đến nhà của Từ Vân Khê.

Vừa vào cửa, người làm đã nhận lấy hành lý của Lưu Nghĩa và Thẩm Thất.

Từ Vân Khê nói: “Phòng của các con đều ở tầng ba, các con muốn chơi thế nào thì chơi, mẹ lớn tuổi rồi, phải tập vài động tác thể dục và chăm sóc cho da dẻ.”

“Dạ.” Thẩm Thất gật đầu: “Dì à, dì đã đẹp lắm rồi.”

Từ Vân Khê mát lòng và véo nhẹ vào mặt Thẩm Thất: “Phòng của con đó, dì đã trang trí rất là đẹp, phòng thay đồ cũng đã có sẵn đồ con gái, hi vọng con sẽ thích. Nhà của dì cuối cùng cũng có người ở phòng công chúa rồi! Nghĩ thôi đã thấy vui.”

Thẩm Thất cười tủm tỉm rồi nói: “Cám ơn dì, chỉ cần là dì trang trí là con sẽ thích hết.”

“Ôi ôi ôi dẻo miệng quá đi, này, sao con không phải con gái của dì há? Nếu con là do dì sinh thì tốt biết mấy!” Từ Vân Khê nhìn Thẩm Thất một cách ngưỡng mộ: “Thật là ghen tị với mẹ con quá, sao mà có thể sinh ra đứa con gái ngoan hiền vậy chứ.”

Thẩm Thất có chút e dè, không biết nói sao cho phải.

Từ Vân Khê quay đầu nói với Lưu Nghĩa: “Tối nay ngủ sớm nhé, ngày mai qua nhà mẹ nuôi của con ăn cơm.”

“Dạ mẹ.” Lưu Nghĩa gật đầu rồi nói: “Con cũng lâu rồi không gặp mẹ nuôi!”

Nói xong câu đó, Lưu Nghĩa nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, cậu cũng đi chung với mẹ con tớ đi.”

“Tớ hả? Thôi đi.” Thẩm Thất lắc lắc tay: “Tớ không thích hợp đi đâu.”

“Không sao đâu, mẹ nuôi của tớ hiếu khách lắm.” Lưu Nghĩa cười khoái chí rồi nói: “Thật ra tớ cảm thấy hai người giống nhau thật đó. Mẹ, có phải mẹ cũng cảm thấy vậy không?”

Từ Vân Khê nhìn Thẩm Thất một cách nghiêm túc, gật gật đầu rồi nói: “Không nói thì thôi chứ, nhìn đúng là giống thật. Mà lại còn trùng hợp, hai người đều họ…….”


Lời nói của Từ Vân Khê vừa nói đến chữ Thẩm, điện thoại lại reo không đúng lúc.

Cú điện thoại do Lưu Vân gọi đến, để xác nhận xem bọn họ đã về đến nhà chưa.

Sau khi bị gián đoạn, mọi người cũng không ai nói lại vấn đề này nữa.

Thẩm Thất và Lưu Nghĩa chào Từ Vân Khê, rồi chạy lên tầng ba.

Tầng ba là thế giới của Lưu Nghĩa.

Có phòng ngủ, phòng khách, phòng sách, phòng thể hình và một phòng họp nhỏ.

Phòng ngủ của Thẩm Thất nằm đối diện phòng của Lưu Nghĩa.

Thẩm Thất vừa bước vào, là không nhịn được hét lên một tiếng.

Cô cứ nghĩ phòng công chúa thì chỉ đơn thuần là căn phòng màu hồng, có một số nội thất Kawaii thôi. Tại vì ngày xưa Thẩm Ân Ân là như vậy.

Nhưng sau khi Thẩm Thất bước vào phòng, cô mới biết mình thật sự quá ngây thơ.

Cả căn phòng không phải lấy chủ đạo màu hồng, mà là màu trắng gạo.

Vật dùng trên giường là màu trắng gạo, hoa văn giấy dán tường thì màu hồng nhạt, và thảm trải sàn màu trắng sữa.

Có thể nói, màu sắc cả căn phòng đều rất sạch sẽ tinh tươm.

Và rồi tất cả mọi thứ trong này đều rất sắc sảo hoa mỹ.

Tới nỗi nút thắt trên giường, cũng sắc sảo đến từng nếp gấp.

Thẩm Thất cũng có học về thiết kế, vừa nhìn đã biết được hàm lượng vàng trong căn nhà này là bao nhiêu rồi.

Căn phòng này chắc chắn đã được trang trí rất tỉ mỉ.

Lòng của Thẩm Thất cảm thấy thật ấm áp.

Một người chưa gặp mình bao giờ mà lại đối xử với mình hết lòng như thế.

Làm sao mà không ấm lòng, làm sao mà không biết ơn cho được chứ?

Lưu Nghĩa đứng bên ngoài gõ cửa: “Ôi, mẹ tớ thật sự đã biến cái phòng thành ra thế này à! Tiểu Thất, cậu chịu khó chút nhé.”

Thẩm Thất quay đầu lại cười: “Tớ đâu cảm thấy đây là điều không chịu đựng được? Ngược lại, tớ thật sự thích căn phòng này đó!”

Thẩm Thất mở tủ quần áo ra, quần áo của mình đã được xếp vào gọn gàng, vali cũng được xếp vào một góc.

Trong một tủ quần áo khác, đã để sẵn một bộ đầm ngủ mới toanh.

Tại vì hiện giờ trời cũng bắt đầu trở lạnh, cho nên toàn bộ là đồ mỏng của mùa thu.

“Được thôi, tớ vẫn cảm thấy kiểu phòng này không hợp với mình, có muốn qua xem phòng tớ không?” Lưu Nghĩa gợi mời Thẩm Thất.

“Được đó.” Thẩm Thất quay người đi theo Lưu Nghĩa sang phòng đối diện.

Vừa vào cửa, Thẩm Thất đã cảm nhận được mình đang bước vào ký túc xá của nam rồi!

Thật à!


Màu chủ đạo là trắng đen, tất cả nội thất đều là vật dụng thiết thực, không hề có chút gì đặc biệt!

À không, cũng có thứ gì đó thú vị.

Đó chính là cặp lọ sứ Cảnh Thái Lam được treo trên tường.

Ngoài cái đó ra thì căn phòng trống không.

Không có thêm một vật trang trí nào nữa.

Thẩm Thất trợn mắt: “Trời ơi, tiểu Nghĩa, trước giờ cậu sống như vậy đó hả?”

Lưu Nghĩa gật đầu, nói: “Đúng vậy, mấy thứ linh ta linh tinh không dùng được, để chỉ chiếm chỗ thôi. Cứ như vậy gọn gàng tốt hơn chứ!”

Thẩm Thất lắc đầu rồi nói: “Được rồi, hèn chi dì phải cứ phát điên lên với cậu.”

“Đầu óc mẹ tớ kỳ cục lắm, cứ muốn tớ phải giống như cậu vậy đó. Mẹ nuôi tớ thì khác, bà ấy thích gu thẩm mỹ của tớ.” Lưu Nghĩa rót ly nước cho Thẩm Thất, rồi nói: “Mẹ nuôi nói đúng lắm, mỗi một người là một cá thể riêng biệt. Con người là phải sống đúng theo tính cách của mình chứ đừng mù quáng đi theo hình bóng của người khác.”

“Ừm, mẹ nuôi của cậu lợi hại thệt.” Thẩm Thất cười mỉm và đưa ngón cái lên nói: “Phải rồi, nghe cậu nhắc đến dì ấy hoài, rốt cuộc dì ấy là nhà văn nào? Thật trùng hợp, mẹ tớ cũng là nhà văn, nói không chừng cả hai bọn họ quen biết nhau đó.”

“Ồ, đúng là trùng hợp thật.” Lưu Nghĩa trợn to mắt rồi nói: “Nói không chừng bọn họ biết nhau thật đó! Bút danh của mẹ nuôi tớ là Nước Mắt Thiên Sứ. Cậu nghe qua chưa?”

Thẩm Thất lắc đầu với vẻ đáng tiếc: “Hình như không có. Dạo gần đây tớ không xem gì mấy, cũng không để ý đến mấy nhà văn đó lắm.”

“Không sao, ngày mai gặp mẹ nuôi tớ, cậu có thể hỏi bà ấy mà.” Lưu Nghĩa đưa tay vỗ nhẹ vào vai Thẩm Thất: “Nếu đã ra đây để vui chơi thư giãn, thì phải chơi vui chút chứ. Với lại cậu và Hạ Nhật Ninh cũng đã giải quyết được sự hiểu lầm rồi, thì càng phải chơi vui vẻ hơn chứ.”

Thẩm Thất cười và gật đầu: “Tớ biết rồi.”

Tính từ bữa giờ thì chắc hôm nay là ngày có kết quả cuộc thi chung kết.

Không biết bên đó cuối cùng ai là người chiến thắng.

Nhưng mà mấy chuyện này không còn liên quan đến mình nữa.

Hai người ngồi chơi trong phòng của Lưu Nghĩa khá lâu, và đã lên một số kế hoạch đi chơi rất là thú vị.

Từ Vân Khê thì đang gọi điện thoại ở tầng một: “Tử Dao, Ngày mai tôi đưa một cô gái xinh đẹp qua gặp cô. Cô gái xinh đẹp đó trông rất là giống cô đó.”

Đối phương cười nhẹ: “Được thôi. Mà cô gái có thể khiến cô yêu thích, thì chắc hẳn là người có vẻ ngoài nữ tính và đáng yêu rồi.”

Mắt của Từ Vân Khê sáng hẳn ra và trả lời: “Đúng vậy đúng vậy. À Con bé đó nhìn rất là sắc sảo! Cô cũng biết, tôi là dân múa mà, thích nhất là những thứ sắc sảo. Tiếc là con gái ruột mà tôi sinh ra lại là một đứa con gái quá nam tính, cả đời này tôi thấy tiếc quá!Không ngờ ông trời có mắt, đứa con gái nam tính của tôi lại dẫn về một cô gái sắc sảo như vậy, thật sự khiến người khác không chịu được phải yêu thương nó.”

“Ha ha, nghe cô nói vậy, tôi thấy tò mò quá rồi đó. Cô gái đó tên là gì?” Đối phương cười hé lên: “Có thể khiến cô dùng từ sắc sảo để miêu tả, thì trừ tôi ra, thì chỉ có mỗi cô gái này thôi đúng không?”

Từ Vân Khê trả lời một cách kiên định: “Đúng vậy! Trên đời này, người nhận được lời khen sắc sảo, ngoài cô ra thì chỉ có cô bé này thôi. Nó tên Tiểu Thất, lần trước tôi có nói với cô rồi mà!”

Đối phương yên lặng suy nghỉ một lúc: “À, là cô gái mà cô từng nhắc trước đó! Tôi thật sự tò mò lắm rồi đó.”

“Ngày mai là được gặp rồi, thôi, không nói với cô nữa, tôi đi chăm sóc da đây.” Từ Vân Khê nói với giọng phàn nàn: “Dạo gần đây thời tiết khô khan quá, da tôi bị khô nứt hết rồi. Sao mà ghét thời tiết như vậy quá.”

Đối phương cất tiếng cười nhẹ: “Ừ, Tôi sẽ cho cô một số mỹ phẫm dưỡng da mới nhất mang từ nước ngoài về, ngày mai nhớ mang về nhé.”

Đêm nay có vẻ đặc biệt được mọi người yêu thích.

Có vẻ như không cần biết là ai, đêm nay họ đều đạt được nguyện vọng của mình.

Thẩm Thất và Lưu Nghĩa thì vui vẻ về đến nhà.

Từ Vân Khê thì nhận được căn biệt thự, mà còn là căn biệt thự được đạt tên Song Vân Sơn Trang.


Lưu Vân tặng được căn biệt thự, ông ta cũng rất vui.

Mẹ nuôi của Lưu Nghĩa cũng rất vui, vì ngày mai được gặp lại người bạn cũ.

Và Hạ Nhật Ninh ở thành phố M cũng rất vui vẻ, vì cuối cùng hôm nay cũng kết thúc trận chung kết cuộc thi rồi, cuối cùng anh ta cũng có thể qua đó gặp tiểu Thất.

Thôi Nguyệt Lam cũng rất vui, với sự giúp đỡ của Hạ phu nhân, một lần nữa cô lại giành được sự yêu thương của Hạ Nhật Ninh.

E rằng bây giờ không thể ra tay, nhưng có thể thành công hàn gắn lại tình cảm, cô đã vui lắm rồi.

Có vẻ như tất cả mọi người đều vui vẻ trong đêm nay, nhưng có một người, không được vui cho lắm.

Sắc mặt Phùng Mạn Luân trở nên bí xị sau khi nghe báo cáo, yên lặng trong một hồi lâu, qua một lúc rồi mới nói: “Vậy là Hạ Nhật Ninh lại giành được thêm một miếng đất à?”

“Dạ.” Cấp dưới nhìn Phùng Mạn Luân với vẻ e sợ.

Đợi đến khi trong phòng không còn ai, Phùng Mạn Luân mới lấy tập tình báo mà mình vừa nhận được quăng ngay xuống đất.

Anh ta vẫn luôn cố gắng để vượt mặt Hạ Nhật Ninh, nhưng tại sao, lần này đến lần khác đều bị anh ta hạ gục chứ?

Đột nhiên, Phùng Mạn Luân dừng bước chân của mình lại.

“Hạ Nhật Ninh, nếu như tôi thật sự đánh lén anh thì sao hả?” Phùng Mạn Luân nhìn vào bóng mình trên khoan cửa sổ, tự mình lầm bầm với bản thân: “Nếu như công ty của anh mạnh như thế thì tôi đành phải ra tay với Tiểu Thất rồi.”

Phùng Mạn Luân cười nhếch mép, rồi ngay lập tức gọi cho Thẩm Thất.

Điện thoại reo một lúc rồi mới có người bắt máy, bên kia điện thoại là giọng đang say ngủ của Thẩm Thất: “Sư huynh à? Khuya vậy rồi có chuyện gì không?”

“Tiểu Thất, có vẻ như anh đang gặp phải chút rắc rối.” Phùng Mạn Luân nói một cách nhỏ nhẹ: “Hiện giờ em đang ở đâu vậy?”

“Ơ, có rắc rối gì vậy anh? Có nghiêm trọng không? Hiện giờ em đang ở thành phố p.” Thẩm Thất trả lời trong cơn buồn ngủ.

“Nói nghiêm trọng thì cũng nghiêm trọng, nó chuyện nhỏ thì cũng chuyện nhỏ. Em đến thành phố p nghỉ dưỡng à?” Phùng Mạn Luân nói với giọng dịu dàng: “Đúng lúc anh cũng phải đến thành phố p một chuyến, ngày mai anh đến tìm em nhé.”

“Dạ, được ạ.” Thẩm Thất buồn ngủ quá nên trả lời trong cơn mê man.

Gác điện thoại, nụ cười của Phùng Mạn Luân ngay khóa miệng lại hé to hơn.

Thành phố p à?

Đó đúng là một nơi có phong cảnh đẹp như tranh đó.

Mùa này đi là đúng ngay mùa lá đỏ, ra đó đi dạo thư giãn, cũng là một sự lựa chọn hay.

Đồng hồ sinh học của Thẩm Thất có vẻ khá đúng giờ vào buổi sáng sớm, ánh nắng đầu tiên của buổi sớm mai vừa mới lên, Thẩm Thất đã thức dậy rồi.

Sau khi rửa mặt, Thẩm Thất quyết định đi dạo quanh đó, để thư giản gân cốt.