“Có những chuyện, con cháu không giải quyết được, phận làm gia trưởng, có thể giúp thì cứ giúp.” Hạ lão phu nhân cười rất hiền từ nói: “Nha đầu đó cần trưởng thành trước khi nó trở về, nếu không thì nó sao mà cạnh tranh được với mẹ chồng? Đứa con dâu này của tôi, không phải dạng vừa.”
“Đã hiểu ý của người.” Hòa quản gia cúi đầu trả lời.
Đêm nay nhiều thế lực đàn áp lẫn nhau, ngay trong khi đó Thẩm Thất ngủ một cách ngon lành.
Cô ấy hoàn toàn không biết, cô ấy đã trở thành mục tiêu đáng chú ý của bao người.
Sự được mất của cô ấy, giờ đã không còn là vấn đề cá nhân cô ấy nữa.
Mà là ván cược của nhiều thế lực.
Đêm nay, cuối cùng cũng qua đi.
“Cúc áo tuy quan trọng, nhưng nó nhỏ quá, cậu làm sao phô bày được thiết kế của mình?” Lưu Nghĩa lắc đầu bảo: “Tiểu Thất, rủi ro quá lớn!”
Thẩm Thất kiên định nhìn Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, đối với thi đấu mà nói, đi theo lối an toàn rất dễ bị chèn ra ngoài. Có lẽ đi theo hướng nguy hiểm, có thể lại có thu hoạch bất ngờ. 60 người đấy, mỗi người đều đem ra tác phẩm nặng ký nhất của mình, trong số họ không thiếu nhà thiết kế trang phục túi xách chuyên nghiệp. Cậu cảm thấy tớ dựa vào kiến thức lý luận học được trong mấy tháng nay, thật sự có thể thi đấu với họ sao?
Lưu Nghĩa lắc đầu.
Thẩm Thất tiếp tục nói: “cho nên, tớ tại sao lại phải nhất định phải dùng điểm yếu của mình để tấn công điểm mạnh của người khác? Cúc áo món đồ nhỏ bé này, họ chắc không thèm đi thiết kế làm gì? Nên tớ thử đi theo hướng đầy rủi ro này! Nếu có thể thuận lợi bước vào vòng chung kết, thì chứng tỏ lựa chọn của tớ là đúng. Thế, Tiểu Nghĩa, cậu tính làm như thế nào?”
Lưu Nghĩa bứt lấy tóc một cách tự nhiên, vẻ mặt ngơ ngác trả lời: “tớ cũng không biết nữa!”
Thẩm Thất than nhẹ: “lần này thời gian của chúng ta quá ngắn, mọi thứ cần chuẩn bị thì quá nhiều. Nếu cậu cũng không nắm chắc thế thì.......”
Lời của Thẩm Thất chưa dứt, Lưu Nghĩa với vẻ không quan tâm nói rằng: “Cậu cứ thiết kế cúc áo, tớ thiết kế đai lưng! Cậu muốn làm vật trang trí, tớ cũng thế!”
Thẩm Thất thở nhẹ nói: “cúc áo trang phục nữ muôn màu muôn vẻ, nhưng đai lưng......”
“Không sao cả, đai lưng thời trang cũng muôn màu muôn vẻ đó thôi.” Lưu Nghĩa xua tay với vẻ không quan tâm nói: “tớ khác cậu. Cho dù tớ không trở thành nhà thiết kế thì tớ có thể làm võ sĩ, còn cậu là lập chí trở thành nhà thiết kế đỉnh cao đấy! Tiểu Thất, cố lên!”
Thẩm Thất nở nụ cười với Lưu Nghĩa: “Ừm, chúng ta cùng cố gắng!”
Thôi Nguyệt Lam sau khi về đến phòng, liền chi tiền thuê người đi báo tin, hơn nữa tìm người đi nghe ngóng thiết kế của Thẩm Thất và Lưu Nghĩa.
Một lát sau, người nghe ngóng quay lại, nói rõ Thẩm Thất và Lưu Nghĩa tại trốn đông người không mở miệng nói nhắc gì về việc thiết kế.
Hơn thế trong phòng cũng không có giấy nháp và bản thảo, tất cả giấy nháp đều bỏ vào máy cắt giấy.
Thôi Nguyệt Lam thấy Thẩm Thất cảnh giác như vậy, cũng chỉ đành thôi.
Khương Tiểu Khương con cờ này xem như là phế rồi, cô ấy đúng là không tiện ra tay làm một số việc.
Trong ngôi biệt thự của Phạm Thành Phạm Ly, Phùng Mạn Luân nâng ly cạn ly cùng với Hạ Nhật Ninh: “Hạ tổng cuối cùng cũng được như ước muốn.’
“Như nhau cả.” Hạ Nhật Ninh cười híp mắt trả lời: “Anh Mạn Luân cũng xem như là người thắng cuộc đấy thôi.”
Phùng Mạn Luân chỉ cười chứ không nói gì thêm.
Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Đái Duy là người của anh, tiếp theo trong cuộc thi này, mong rằng hạ thủ lưu tình!”
Phùng Mạn Luân cười nhẹ: “Đái Duy là người thẳng thắn, anh ấy làm bất cứ quyết định gì tôi đều không nhúng tay vào.”
“Thế nhưng, tính cách có thẳng thắn tới mức nào, cũng có nhược điểm cả.” Hạ Nhật Ninh vẫn cười một cách vui vẻ: “Với tính khí của anh Mạn Luân đây, làm sao có thể để một người tài giỏi nằm ngoài sự khống chế của mình, đúng không?”