Phía sau trò gây rối
“Mẹ, thôi đi. Đừng hỏi nữa.” Hạ Nhật Ninh mệt mỏi trả lời: “Năm xưa bố vì muốn lấy mẹ, đã lựa chọn làm trái lại ý của ông bà nội. Đàn ông họ Hạ nhà ta đều là nhất mạch tương truyền, đó chính là lòng xi tình. Mẹ, mẹ đã hiểu bố cần mẹ biết bao, phải cản đảm biết bao để đến với mẹ. Vậy, mẹ cũng sẽ hiểu con thật lòng với Thẩm Thẩm như thế nào. Mẹ, không phải con đang uy hiếp mẹ, nếu thật sự mẹ còn tiếp tục nhúng tay vào như vậy nữa, con sẽ không ngại học theo bố con, đưa Tiểu Thất cao chạy xa bay đâu!” Đêm nay Hạ Nhật Ninh thật sự rất mệt, anh đã chịu đựng quá đủ cảnh bị kẹp giữa mọi người lắm rồi.”
Một bên là bà nội, một bên là mẹ, một bên là Thẩm Thất.
Mấy ngày nay anh đã nhịn quá đủ rồi.
“Con đang uy hiếp ta sao?” Hạ phu nhân quanh năm như liếm máu trước lưỡi dao, tính cách cực kỳ nóng nảy.
“Mẹ, không phải mẹ cũng đang uy hiếp con sao?’ Hạ Nhật Ninh bình tĩnh trả lời: “mẹ, năm nay con 26 tuổi rồi, không phải là 6 tuổi. Mẹ đang kiểm soát cuộc sống của con, có khác gì việc năm xưa ông bà kiểm soát cuộc sống của bố đâu?”
Hạ phu nhật lập tức im de không nói lên lời.
“Con và Thôi Nguyệt Lam không thể có cơ hội đâu, mẹ và bố hãy ngừng hy vọng đi.” Hạ Nhật Ninh sau khi nói xong câu này, liền nói tiếp: “nếu mẹ còn tiếp tục mê muội không chịu hiểu, đừng trách con đưa Thôi Nguyệt Lam đi. Trừ khi mẹ sử dụng đến lực lượng và lưới tình báo của họ Hạ, nếu không, mẹ sẽ không thể tìm thấy Thôi Nguyệt Lam đâu!”
Lập tức giọng của Hạ phu nhân trầm âm xuống: “con trai tốt của ta đúng là lớn thật rồi, đã bắt đầu học được cách uy hiếp ta rồi đấy.”
“Mẹ, con mệt rồi.” Giọng của Hạ Nhật Ninh xen lẫn chút mệt mỏi: “thôi nhé.”
Điện thoạt cạch một cái ngắt luôn rồi.
Đã đến nỗi Hạ Nhật Ninh không muốn giải thích gì nữa.
Trong lúc này ở đầu bên kia nước Mỹ, Phùng Khả Hân đang rất nóng lòng chờ tin tức.
Khi Phùng Khả Hân nghe tin Thôi Nguyệt Lam không đánh thắng Thẩm Thất, nét mặt lập tức tối sầm xị hẳn xuống。
“Con Thôi Nguyệt Lam ngu ngốc này.” Nét mặt Phùng Khả Hân hơi biến dạng, vứt mạnh chiếc điện thoại trong tay đi: “Thẩm Thất ngày càng khó đối phó rồi đấy! Không được, ta không thể ngồi đây chờ chết! Nhất định ta phải nghĩ cách.”
Người đứng bên cạnh Phùng Khả Hân lên tiếng: “đại tiểu thư, trong lúc này cô hãy nghe lời đại thiếu gia đi, án binh bất động trước, chờ họ phân thắng bại đã rồi tính.”
Phùng Khả Hân cắn chặt răng nói: “Sao ta có thể coi như không có chuyện gì được? Dù ta có hiểu là như vậy, Thôi Nguyệt Lam thì không đáng ngại, Thẩm Thất mới là khó đối phó! Thôi Nguyệt Lam và ta giống nhau, đều là đại tiểu thư bị gia đình chiều quá hóa hư, chỉ cần tính cách kiêu ngạo, là sẽ có khuyết điểm. Nhưng Thẩm Thất kia khác, cô ta dầu muối đều không vào, mềm cứng đều không ăn! Thật không hiểu anh trai đang nghĩ gì! Một người đàn bà như vậy để bên cạnh Hạ Nhật Ninh, chỉ có khiến Hạ Nhật Ninh càng tiếp cận cô ta mà thôi.
“Chính vì tính cách của Thôi Nguyệt Lam và cô rất giống nhau, nên cô càng phải trầm tính lại.” Người đó tiếp tục nói: “hãy nhìn rõ xem Thẩm Thất sẽ đối phó với Thôi Nguyệt Lam như thế nào, chờ sau khi cô về nước, là cô có thể tránh được những nguy hiểm này rồi.”
Cảm xúc của Phùng Khả Hân đột nhiên trở lại bình tĩnh, mắt nhìn qua người đó: “nói không sai tý nào! Chỉ cần ta không phạm sai lầm giống Thôi Nguyệt Lam, là được rồi!”
Thôi Nguyệt Lam là cái thứ gì!
Chỉ là con tiểu tạp chủng mà nhà họ Hạ nhận nuôi thôi.
Là con điếm đến cái họ cũng không được thừa kế.
Ta là đại tiểu thư đường đường chính chính nhà họ Phùng, là con nhà tiểu thư danh giá có quyền thừa kế nhà họ Phùng.
Để Thôi Tần Lam đi dò đường cũng là một điều tốt.
Nếu có thể để cho Thôi Nguyệt Lam và Thẩm Thất đấu nhau thương vong bại trận, vậy thì càng tốt chứ sao!
“Hạ Nhật Ninh là của ta! Hai người đừng hòng nghĩ cướp được anh từ tay ta!” Phùng Khả Hân tức giận mở mồm, nụ cười trong đôi mắt càng lúc trở nên ngông cuồng.
Trong lúc này, một người hầu nữ chạy nhanh từ ngoài vào: “đại tiểu thư, điện thoại của thiếu gia.”
“Lại vứt điện thoại rồi sao? “Phùng Mạn Luân hỏi một cách tùy ý.
“Được rồi, chuyện này em đừng có nhúng tay vào nữa.” Phùng Mạn Luân nói nhẹ nhàng: “Không phải anh đã nói rồi sao? Anh bảo em tọa sơn quan hổ đấu là được rồi!”
“Anh ơi.....” Phùng Khả Hân không cam lòng gào lên: “Nhưng em phải chờ đến lúc nào đây?”
“Lúc nào cần em về, tất nhiên anh sẽ báo cho em.” Phùng Mạn Luân trả lời hời hợt: “thôi được rồi chuyện này dừng tại đây, chuyện cuộc thi lần này, không được nhúng tay vào nữa!” Nếu a biết em còn dở trò, thì xác định suốt cuộc đời ở lại Mỹ đi!”
Sự uy hiếp này có tác dụng hơn bất cứ điều gì.
Phùng gia sớm muộn gì cũng sẽ vào tay Phùng Mạn Luân.
Phùng Khả Hân dù có được quyền thừa kế, cũng vẫn phải nhìn sắc mặt Phùng Mạn Luân.
Sau khi cúp điện thoại, Phùng Khả Hân lại suyết nổi cáu thêm lần nữa.
Sau khi gọi điện cho Phùng Khả Hân, anh gọi ngay vào số của Hạ Nhật Ninh: “Anh thắng rồi.”
Khóe miệng Hạ Nhật Ninh nhếc nhẹ lên: “Vậy, sự lựa chọn của Mạn huynh sao đây?”
“Được, tôi đồng ý với anh, cổ phần anh cần, tôi tăng lên 3%.” Giọng Phùng Mạn Luân nghe không hề có một chút cảm xúc vui bực nào: “cảm ơn anh đã nương tay với Khả Hân.”
“Hợp tác vui vẻ.” Hạ Nhật Ninh cười nhẹ lên: “dự án bên này của tôi, cũng đã chuẩn bị xong rồi, không biết Mạn Luân huynh muốn mối nào đay? Mấy mối này đều rất mầu mỡ, Mạn Luân huynh chọn đại một mối, cũng đủ cho nhà họ Phùng đứng vững chân ở bộ Thương Vụ rồi.”
“Vậy tôi xin cảm ơn trước sự hào phóng của giám đốc Hạ.” Phùng Mạn Luân trả lời từ tốn: “nói đến đây, tôi thật sự khâm phục giám đốc Hạ. Giữa chủ tịch lão HĐQT và mẹ anh, anh đã diễn một vở kịch rất đep, anh không chỉ đứng trên đỉnh cao của đạo đức, còn được lòng cả trên lẫn dưới, nhận được lợi ích lớn như vậy, Mạn Luân thật là khâm phục, khâm phục!”
“Ô, có thể sao?” Hạ Nhật Ninh cười rất sảng khoái: “tôi đâu có đứng trên đỉnh cao của đạo đức? Tôi chỉ cảm thấy, thật ra đại tiểu thư Phùng cũng rất quan tâm đến tình hình trong nước, nên tôi tiện tay tha cho cô ta một lần thôi. Hơn nữa, tôi và Mạn Luân huynh ngày càng nhiều hợp tác, dù sao cũng phải nển mặt bạn bè, tôi càng không thể ép đến cùng được!”
“Vậy cảm ơn anh.” Phùng Mạn Luân trả lời: “chỉ là, anh không đi giải thích với Tiểu Thất sao? Hình như cô ấy vẫn luôn hiểu lầm rất sâu về anh.”
“Cảm ơn Mạn Luân huynh đã nhắc nhở, tôi tự biệt tính toán.” Hạ Nhật Ninh trả lời hời hợt.
Sau khi nói xong điện thoại với Phùng Mạn Luân, Hạ Nhật Ninh thở một hơi thật sâu.
Hôm đó khi Thôi Nguyệt Lam lỡ mồm nói ra những lời nói đó, Hạ Nhật Ninh đã cảm thấy có điều gì đó không bình thường rồi.
Thật sự, thái độ của bố mẹ rất lạ.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, hình như từ trước đến giờ bố mẹ luôn ghép đôi cho anh và Thôi Nguyệt Lam.
Nhưng mình luôn coi Thôi Nguyệt Lam như em gái, nên cũng không nghĩ đến chuyện đó.
Bảo sao Tiểu Thất lại phản ứng dữ dội đến vậy.
Xem ra linh tính của phụ nữ rất là chuẩn đấy.
Vậy ý định của bố mẹ là đẩy Thẩm Thất ra, để Thôi Nguyệt Lam lên ngôi, như vậy sớm muộn gì thì anh và bố mẹ sẽ bùng nổ mâu thuẫn thôi.
Vậy để chọn thời điểm bùng nổ thích hợp, chính là mấu chốt rất quan trọng.
Anh không thể chiến đấu cô độc, nếu không, anh sẽ không thể là đối thủ của bố mẹ.
Giờ này người có thể chống lại được bố mẹ, chỉ có bà nội thôi.
Vì muốn khuấy đục vũng nước này, anh còn lôi cả Phùng Mạn Luân vào nữa, đã lôi Phùng Mạn Luân vào, thì kiểu gì Phùng Khả Hân cũng sẻ nhảy vào.
Như vậy, vũng nước này sẽ thực sự là vũng nước đục rồi.
Mâu thuẫn cuối cùng cũng diễn ra theo kịch bản của anh, nó đã đột nhiên bùng nổ vào thời khắc này.
Cuối cùng anh cũng nói ra suy nghĩ của mình với Hạ phu nhân.
Cũng lôi kéo được Hạ lão phu nhân làm hậu phương và chỗ dựa vững chắc cho Thẩm Thất một cách thuận lợi.
Chỉ là đi đến nước cờ này, chắc chắn sẽ làm mâu thuẫn của Hạ phu nhân và Hạ lão phu nhân càng tăng lên.
Tuy nhiên, trong lúc này Hạ Nhật Ninh không thể quan tâm nhiều đến vấn đề khác nữa.
Bắt buộc anh phải giải thích rồi!
Thẩm Thất không phải là người dễ dàng tin một người khác đâu.
Vậy, anh chỉ có cách dùng những thủ đoạn đặc biệt, để chứng minh quyết tâm của anh!
Vì thủ đoạn đặc biệt này, là phải thật sự bung Thôi Nguyệt Lam ra.
Chỉ cần Thôi Nguyệt Lam càng phạm nhiều sai lầm, thì anh càng nhiều lý do để đẩy Thôi Nguyệt Lam đi.
Như vậy, khi bố mẹ muốn anh chấp nhận Thôi Nguyệt Lam, thì điều đó sẽ không thẻ xảy ra.
Không chỉ cá nhân anh không đồng ý, Hạ lão phu nhân cũng sẽ kịch liệt phản đối.
Hạ Quốc Tường tuy sợ vợ, nhưng ông cũng là người con hiếu thảo.
Nếu Hạ lão phu nhân kịch liệt phản đối Thôi Nguyệt Lam, Hạ Quốc Tường cũng sẽ không tiếp tục kiên trì nữa.
Dù sao thì Thôi Nguyệt Lam cũng chỉ là đứa con gái nuôi mà thôi. Giữa mẹ đẻ và con gái nuôi, chắc chắn là sẽ chọn mẹ đẻ rồi.
Hạ Nhật Ninh đang đánh cược sự yêu mến và lòng tin của Hạ lão phu nhân đối với Thâm Thất.
Và biểu hiện của Thẩm Thất đêm nay, khiến Hạ lão phu nhân rất hài lòng.
Chỉ cần Hạ lão phu nhân ngày càng yêu quý Thẩm Thất, địa vị của cô sẽ ngày càng vững chắc, bà cũng sẽ ngày càng ghét Thôi Nguyệt Lam, chỉ cần sự ghét bỏ lên dần đến một điểm nào đó, thì Thôi Nguyệt Lam sẽ thật sự không bao giờ có cơ hội phản đòn nữa.
Tuy cách này hơi vòng vo, nhưng cũng là cách duy nhất có hiệu quả trong thời điểm này.
Vì cách này, không gây tổn thương đến tình cảm nhất.
Anh muốn Hạ phu nhân không còn gì để nói.
Và trong trò gây rối này, còn thu hoạch được một bất ngờ, đó chính là Phùng Mạn Luân.
Dường như Hạ Nhật Ninh đã đoán được Phùng Mạn Luân sẽ rơi vào bẫy, nhưng anh không ngờ Phùng Mạn Luân lại rơi vào bẫy nhanh đến thế.
Tốc độ phát triển của sự việc nhanh ngoài dự kiến của anh.
Nhưng Hạ Nhật Ninh nghĩ đi nghĩ lại, thấy việc này không có gì bất lợi với mình, nên đã tạm thời quyết định không truy cứu nữa.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa sau khi trở về phòng, đột nhiên thấy đói cồn cào.
Vừa rồi tranh luật một trận ở nhà hàng, đã tiêu hao hết tất cả năng lượng của họ.
Giờ xong xuôi nghỉ ngơi, tự nhiên lại thấy đói.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa quyết định đi ăn đêm.
Rất may là khách sạn có nhà hàng phục vụ 24/24h.
Khi Thẩm Thất và Lưu Nghĩa vừa bước vào nhà hàng, nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng đối thoại giọng nghe rất quen.
“Cô Thôi, tôi làm như vậy là nghe theo lời chỉ thị của cô, cô thấy chết mà không cứu thật sao?” Giọng của Khương Tiểu Khương vang sang: “tôi bị tước đoạn quyền thi suốt đời, cô đưa cho tôi mười vạn sao?
Thôi Nguyệt Lam hời hợt trả lời: “mười vạn mà còn chê ít, thế thì đừng lấy nữa. Cô vừa ăn cắp chiếc túi sách LV bản giới hạn của tôi, tôi còn chưa báo cảnh sát bắt cô đi tù, đã là quá nhân từ rồi đấy.”
“Cô Thôi, nói chuyện thì cũng phải có chút lương tâm chứ! Chiếc túi đó rõ ràng là cô tặng cho tôi! Mà cô bảo tôi ăn cắp lúc nào?” Khương Tiểu Khương không phục liền đáp lại.
“Tôi tặng cho cô ư? Có bằng chứng gì không? Có ai nhìn thấy không?” Thôi Nguyệt Lam trở mặt ngay lập tức: “cô đừng nói là trước đây cô tặng cho tôi thỏi son, và tôi đã tặng cho cô chiếc tui chứ? Khương Tiểu Khương, làm người đừng có tham quá!”
Khương Tiểu Khương thấy thật sự tuyệt vọng.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đã nghe rất rõ những lời này.
Và dường như họ đã hiểu được điều gì đó.