Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này, Phạm Đinh Đinh đã quay người ôm lấy cô, cậu còn chưa tỉnh ngủ, trong miệng vẫn khẽ gọi tên Võ Vạn Kỳ: “Vạn Kỳ...”
Võ Vạn Kỳ quay đầu sang, nhìn gương mặt đẹp trai của Phạm Đinh Đinh, trong lòng cô chợt thấy bình yên.
Mặc kệ!
Dù sao cô ngủ với người đàn ông đẹp trai như vậy cũng không thiệt.
Vì vậy, Võ Vạn Kỳ lớn mật, hoàn toàn vứt bỏ chuyện này.
Cô đẩy cánh tay của Phạm Đinh Đinh ra, đi thay quần áo rồi vào trong bếp làm bữa sáng.
Nghe động tĩnh trong phòng bếp, khóe miệng Phạm Đinh Đinh nở nụ cười.
A, hình như cuộc sống này cũng rất tốt!
Thảo nào anh Thẩm Duệ và chị Thẩm Hà lại sớm xác định người yêu của mình như vậy.
Hóa ra ăn cơm ở nhà lại ấm áp như thế.
Võ Vạn Kỳ làm bữa sáng xong thì bê lên, cô nói với Phạm Đinh Đinh: “Anh nhanh đánh răng rửa mặt rồi ăn cơm, lát nữa tôi còn phải đi làm.”
“Anh biết rồi.” Phạm Đinh Đinh kéo dài giọng và bò dậy.
Khi đi tới bên cạnh Võ Vạn Kỳ, cậu cúi đầu hôn vào má của Võ Vạn Kỳ một cái: “Em yêu, em vất vả rồi.”
Võ Vạn Kỳ đang ăn gì đó, bỗng nhiên dừng lại.
Cô quay đầu nhìn theo bóng lưng đầy lười biếng của Phạm Đinh Đinh, nhìn thấy ánh mặt trời nhuốm lên người cậu, đẹp hệt như một bức tranh vậy.
Võ Vạn Kỳ cũng mỉm cười.
Được rồi, cô cũng không ghét cảm giác này, không ghét khi ở chung với Phạm Đinh Đinh.
Võ Vạn Kỳ ăn cơm xong thì chào một tiếng rồi chạy vội đi làm.
Phạm Đinh Đinh ăn sáng xong, cậu thu dọn lại gian phòng rồi mới rời khỏi đó.
Vừa về tới công ty, Phạm Đậu Đậu đã bắt được cậu: “Đinh Đinh, mấy ngày nay em xuất quỷ nhập thần như vậy, rốt cuộc là đi làm gì hả? Thím gọi điện thoại cho anh nói là đã lâu rồi không thấy em về nhà đấy.”
Ánh mắt Phạm Đinh Đinh dao động một hồi: “À, không có gì đâu.
Em ở bên ngoài thôi.”
“Em có người yêu rồi đúng không?” Phạm Đậu Đậu cười lộ vẻ xấu xa nhìn cậu: “Em mau thành thật khai báo đi, có phải đã có bạn gái rồi đúng không?”
Phạm Đinh Đinh đẩy Phạm Đậu Đậu ra, ánh mắt cậu có phần không tự nhiên: “Anh đừng nói linh tinh, chuyện của anh và Tiểu Đào thế nào rồi? Đã xác định ngày đính hôn chưa vậy?”
Phạm Đậu Đậu lập tức tươi cười trả lời: “Đã quyết định rồi.
Hai bên đều sốt ruột nên đã quyết định vào hai tháng sau.
Ôi, em nói xem, chúng ta mới bao nhiêu tuổi chứ, quyết định sớm như vậy có phải là quá nóng vội hay không?”
Phạm Đinh Đinh tức giận trừng mắt nhìn Phạm Đậu Đậu: “Rõ ràng là vui mừng như vậy, lại còn cố giả vờ bị ép buộc! Rõ ràng anh chờ mong sớm được đính hôn còn gì!”
Phạm Đậu Đậu bị em trai vạch trần suy nghĩ nhưng không hề giận, chỉ cười hì hì.
Những ngày tiếp theo, Phạm Đinh Đinh rảnh rỗi là lại đi tìm Võ Vạn Kỳ.
Hai người không phải là người yêu, lại giống như người yêu.
Hai người cùng nấu cơm, cùng ăn cơm, cùng ở nhà xem phim, cùng ngủ chung.
Bọn họ chỉ không nói ra chữ kia thôi.
Hai người hình như đều đang cố ý tránh né điều gì đó.
Võ Vạn Kỳ có thể cảm giác được, Phạm Đinh Đinh dường như càng lúc càng tốt với cô.
Nhưng Võ Vạn Kỳ cũng biết, một vài chuyện mà người đàn ông này làm, chứng minh cậu còn phức tạp hơn tưởng tượng của cô.
Đúng vậy, anh chàng trai bao có thân phận bối cảnh phức tạp...
À, có lẽ cậu ấy không thể tùy tiện nói chuyện yêu đương chăng?
Thoáng cái đã hai tháng trôi qua, chớp mắt là đến ngày đính hôn của Phạm Đậu Đậu và Mạc Tiểu Đào.
Mạc Tiểu Đào mời Võ Vạn Kỳ đến tham dự lễ đính hôn của cô.
Từ sáng sớm, Võ Vạn Kỳ đã thay đồ và tới tham dự.
Bạn tốt đính hôn, Võ Vạn Kỳ cũng hưng phấn và kích động hơn bất kỳ ai khác.
Nhất là nghe nói điều kiện của gia đình nhà chú rể rất tốt, đặc biệt xứng đôi với gia đình của Mạc Tiểu Đào, Võ Vạn Kỳ lại cảm thấy vui mừng thay cho Mạc Tiểu Đào.
Chỉ có chàng trai môn đăng hộ đối mới xứng đôi với Mạc Tiểu Đào tốt bụng thôi!
Võ Vạn Kỳ kéo Mạc Tiểu Đào và ngắm nhìn trên dưới một lượt, cô hết lời khen ngợi: “Trông cậu thật đẹp! Đúng là những người giàu có các cậu biết cách chơi, cái váy này hẳn rất đắt đúng không?”
Mạc Tiểu Đào cười hì hì gật đầu: “Ừ, quả thật không rẻ đâu.
Cái váy này do chị cùng trường thiết kế cho tớ đấy! Cậu thấy nó rất đẹp đúng không? Trên thế giới cũng chỉ có một chiếc này thôi! Chị ấy rất giỏi, mình rất thích chị ấy, mình rất sùng bái chị ấy, chị ấy thiết kế trang phục nào cũng đẹp như vậy cả!”
Mạc Tiểu Đào khen ngợi người chị kia đến mức mặt sắp nở hoa rồi.
Võ Vạn Kỳ cũng không nhịn được nói; “Chị ấy thật sự rất tốt với bạn! Cái váy đẹp như vậy mà nói gửi là gửi tới cho bạn à?”
“Đúng vậy!” Mạc Tiểu Đào ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Chị ấy còn nói, chờ tới khi mình cưới, chị ấy sẽ thiết kế và tự tay may các trang phục cho mình nữa đấy!”
Võ Vạn Kỳ càng hâm mộ cô hơn.
Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của Thẩm Hà: “Cô bé à, chưa gì em đã sốt ruột muốn cưới rồi sao?”
Mạc Tiểu Đào nghe được giọng nói kia thì vui mừng nói với Võ Vạn Kỳ: “Chị ấy tới rồi!”
Một giây tiếp theo, cửa phòng mở ra, một cô gái có gương mặt xinh đẹp và dáng người tiêu chuẩn đang mỉm cười bước vào.
Khi Võ Vạn Kỳ nhìn thấy Thẩm Hà, cô chợt tự ti theo phản xạ.
Chị ấy thật sự quá xinh đẹp!
Mình thật sự quá bình thường!
Thảo nào Tiểu Đào sùng bái chị ấy như vậy, chị ấy thật sự đáng để sùng bái mà.
Chị ấy vừa đẹp vừa gầy, có khí chất, lại học giỏi như vậy...!Công chúa xinh đẹp như vậy, thật khiến người ta ghen tị mà!
Hạ Thẩm Hà nhìn thấy Võ Vạn Kỳ thì lập tức cười dịu dàng nói: “Cô bé, lại gặp mặt rồi.”
“Chào chị! Chị còn nhớ em à!” Võ Vạn Kỳ ngượng ngùng nói: “Em lại cho rằng chị...”
“Đương nhiên nhớ rồi!” Thẩm Hà cười rất rạng rỡ: “Con chim khách nhỏ này ngày nào cũng luyên thuyên với chị về chuyện của em, chị không muốn nhớ cũng khó đấy!”
Gương mặt Mạc Tiểu Đào chợt ửng đỏ: “Chị à!”
“Ngoan quá! Đã là cô gái mười tám tuổi rồi mà vẫn đáng yêu như vậy.” Thẩm Hà giơ tay lên xoa đầu Mạc Tiểu Đào, Mạc Tiểu Đào hạnh phúc tới mức muốn ngất đi!
A a a a, mình có thể được chị ấy cưng chiều như vậy, đây là chuyện hạnh phúc tới mức nào chứ!
“Tiểu Đào rất may mắn mới có thể quen một người bạn như em đấy.
Sau này, em nhớ thường xuyên đến chơi nhé.” Thẩm Hà mỉm cười nói với Võ Vạn Kỳ.
“Dạ, cảm ơn chị!” Võ Vạn Kỳ không hề dây dưa, cô sảng khoái nói: “Chị Hạ, cảm ơn chị!”
“Được rồi, chị tới xem em đã chuẩn bị thế nào rồi.” Thẩm Hà cười híp mắt nói: “Hôm nay là lễ đính hôn của em, lát nữa không được để xảy ra sự cố nhé, nếu không sẽ mất mặt lắm, biết không?”
“Em biết rồi mà!” Mạc Tiểu Đào hài lòng trả lời: “Em sẽ khiến chị mất mặt đâu!”
“Được, vậy hai em nói chuyện đi, chị đi trước đây.” Thẩm Hà mỉm cười gật đầu với Võ Vạn Kỳ rồi xoay người rời khỏi đó.
Võ Vạn Kỳ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Thẩm Hà, cô buột miệng nói: “Đây mới là phong cách nên có của một công chúa! Chị ấy thật đẹp!”
Mạc Tiểu Đào cùng cảm thấy vinh quang: “Đúng vậy đó! Chị ấy là công chúa cao quý nhất trên thế giới này!”
Võ Vạn Kỳ theo gật đầu phụ họa: “Thảo nào cậu lại sùng bái chị ấy như vậy, tớ gặp còn thấy thích chứ đừng nói đến người khác.” Cô nói xong, hai người nhìn nhau cười.