Đối với Trình Thiên Cát mà nói, giữ mạng sinh tồn mới là quan trọng nhất.Những người như vậy, thật sự không thể có thời gian đi yêu đương.
Vì vậy, lúc đó họ sẽ không thể nghĩ đến chuyện này.
Đó chính là kim tự tháp nhu cầu của con người.
Maslow đã đưa ra rất rõ kim tự tháp nhu cầu của con người, thứ ở tầng thấp nhất cũng là thứ cơ bản nhất đó chính là nhu cầu sinh học.
Tầng thứ hai là nhu cầu an toàn.
Tầng thứ ba là nhu cầu xã hội về tình yêu và bạn đời.
Tầng thứ tư là nhu cầu được quý trọng.
Tầng thứ năm là nhu cầu nhận thức.
Tầng thứ bảy là nhu cầu thẩm mỹ.
Tầng thứ tám là nhu cầu được thể hiện bản thân.
Lúc nhỏ Trình Thiên Cát trong giai đoạn nhu cầu thấp nhất đó là sinh học sinh tồn, sau khi lớn lên là trong giai đoạn tầng thứ hai nhu cầu an toàn.
Cho nên một con người như vậy, sao lại cần đến tình yêu chứ?
Anh ta không dám có nhu cầu!
Tình yêu sẽ chôn vùi mạng sống của anh.
Vì vậy, anh ta mới không coi trọng tình yêu, từ chối tình yêu.
Nhưng sau khi anh ta rời khỏi tổ chức, mới bắt đâu dám mơ tưởng đến nhu cầu ở tầng thứ ba, đó chính là bạn đời và tình yêu.
Nhưng, anh ta quá xa lạ với tình yêu, đến nỗi anh không biết yêu như thế nào.
Sau khi Dương Lâm hiểu được điều này, đột nhiên cảm thấy thương xót.
Con người mà cô yêu, hóa ra lại vất vả đến thế.
So với sự bất hạnh của Trình Thiên Cát, cô thật sự rất may mắn rồi!
Lúc cô vất vả nhất, cũng chỉ là lúc bố nằm viện, Thái Đứa Phát không coi mình là người yêu.
Những chuyện này, đối với Trình Thiên Cát mà nói, không thể được coi là khó khăn.
Quả thật, giữa con người với nhau đúng là không thể so sánh, thật sự là không thể so sánh được.
Con người luôn không ngừng đổi mới điểm giới hạn thấp nhất, cũng không ngừng nâng cao điểm giới hạn cao nhất.
Khi con người đứng giữa kim tự tháp này, mới có thể cảm nhận sâu sắc, tầng mình đang đứng và đường hướng tương lai của mình.
Vì vậy, đây chính là nhận thức của bản thân.
Sau khi hiểu được điểm này, Dương Lâm quyết định không tức Trình Thiên Cát nữa, cô quyết định mở lòng, một lần nữa ôm lấy Trình Thiên Cát.
Lần này, cô sẽ không dễ dàng lùi bước!
Nhất định cô sẽ cứu dỗi lấy Trình Thiên Cát!
Trình Thiên Cát cởi chiếc áo ngoài cùng, anh khởi động tại chỗ, rồi lao ngay xuống dưới nước.
Dương Lâm ngồi trên bờ, cứ thế nhìn Trình Thiên Cát tự do bơi lội dưới nước như một con cá.
Thấy Trình Thiên Cát tự do tự tại, Dương Lâm cảm thấy rất vui, cô thấy mừng cho anh, cuối cùng cũng thoát khỏi nơi đáng sợ kia.
Trình Thiên Cát sau khi bơi thỏa mãn dưới nước một lúc, rồi mới bắt đầu tận dụng những công cụ anh tự làm để bắt cá.
Không thể không thừa nhận, việc bắt cá này, quả thật cũng phải có năng khiếu và sự may mắn.
Vì lý do ngày hôm qua mưa bão, nên hôm nay cá đều ngoi ra khỏi mặt nước lấy không khí, một lúc sau Trình Thiên Cát đã bắt được rất nhiều cá.
Trình Thiên Cát bắt được từng rổ từng rổ, Dương Lâm phụ trách mang những con cá bắt được đi giết mổ và rửa sạch sẽ.
Chỉ mất có nửa ngày thôi, không ngờ hai người lại bắt được một đống to cá tươi.
Ngoài cá ra, Trình Thiên Cát còn nhặt được không ít con trai con sao biển và những thứ hải sản khác.
Lúc trưa khi quay về, hai người đã thu hoặc được đầy rổ.
Có lẽ là vì nhìn thấy thực phẩm nên cảm thấy vui vẻ hơn, tâm trạng của Dương Lâm rất tốt, cô không ngừng hát, rồi phơi hết những chiếc rỏ dưới mái nhà.
Những thứ không thể phơi khô được thì ăn trước.
Vì trưa hôm nay có thêm không ít món ăn, bữa cơm này, hai người cảm thấy ăn rất mãn nguyện.
Sau khi ăn no, hai người đều nằm luôn xuống giường, không nói một lời nào.
Rất lâu sau, lúc này Dương Lâm mới nhớ ra hỏi Trình Thiên Cát: “Anh Thiên Cát, chúng ta sẽ không ở lại luôn trên hòn đảo này chứ?”
Trình Thiên Cát cố tình hỏi cô: “Nếu mà, không có người đến đón chúng ta, em sẽ tính sao?”
Dương Lâm cười, rồi nói: “Còn tính sao được nữa? Thì cứ ở lại đây thôi vậy! Dù sao thì bố mẹ em ở trên đảo của anh, đang sống rất tốt, cũng không cần em lo lắng tới.
Ở ngoài kia em cũng không có người nào phải chăm lo, cho dù em ở chân trời góc bể, cũng có gì khác biệt đâu?”
Trình Thiên Cát quay sang hỏi Dương Lâm: “vậy sao? Anh tưởng em sẽ nói, chỉ cần có anh ở đây, cho dù là ở lại suốt đời, cũng không sao cả.”
Nhịp tim của Dương Lâm đột nhiên tăng nhanh!
Câu nói này của anh, rốt cuộc là có ý gì vậy!
Đúng là muốn lấy mạng sao!
Rốt cuộc anh có biết không, câu nói này của anh, có thể khiến cô suy nghĩ rất lâu đấy?
Dường như Trình Thiên Cát cũng cảm nhận thấy uy lực của câu nói này, vì vậy anh chuyển chủ đề rất nhanh, rồi nói: “Yên tâm đi, có lẽ Tiểu Thất họ muốn chúng ta nghỉ ngơi ở đây mấy ngày, sẽ không để chúng ta ở lại luôn đây đâu.
Chúng ta đâu có thù oán gì với em ý.”
Câu nói cuối cùng của anh là đang nói đùa.
Anh đã thành công gây cười cho Dương Lâm: “ừ, em biết rồi.”
Tiếp theo sau đó hai người đều rơi vào vòng suy tư.
Rất lâu rất lâu sau, cuối cùng Dương Lâm cũng phá vỡ sự im lặng này: “Anh thật sự có khả năng rời khỏi mà, tại sao anh lại không đi chứ? Với khả năng của anh, nơi này không nhốt được anh đâu, đúng không?”
Trình Thiên Cát không phủ nhận, anh trả lời: “Bởi vì, anh cũng muốn nghỉ ngơi một chút, anh cũng muốn biết xem, anh có thể thích nghi với cuộc sống yên tĩnh bình yên này không.
Dù sao trải qua quá nhiều ngày tháng đao kiếm rồi, sẽ rất khó có thể yên tĩnh trở lại.
Nhưng mà, rất may, có em bên cạnh, tự nhiên anh cảm thấy cuộc sống như vậy, thật sự cũng không tồi đâu.”
Trái tim của Dương Lâm, lại một lần nữa đập nhanh hơn.
Thật sự là muốn chết thôi!
Tên Trình Thiên Cát này rốt cuộc có biết được, khi anh nói ra những lời nói này, người khác thật sự không có khả năng chống cự nổi không?
Đột nhiên Trình Thiên Cát từ từ quay đầu lại, anh cứ thế nhìn Dương Lâm đang nằm bên cạnh, rồi từ từ đưa tay lên sờ vào má cô: “Dương Lâm...”
Giọng nói của Trình Thiên Cát rất trầm rất trầm, hay đến nỗi người khác không thể nào từ chối nổi.
Mắt Dương Lâm đột nhiên mở thật to, cô cứ thế nằm im không động đậy nhìn thẳng Trình Thiên Cát: “Hả?”
Giọng nói của Dương Lâm hơi run.
“Em thích anh, đúng không?” Trình Thiên Cát mở lời hỏi.
Dương Lâm đờ người lại.
Cô hoàn toàn không thể ngờ được Trình Thiên Cát lại hỏi thẳng như vậy, nhưng cô không muốn lùi bước, không muốn trốn tránh, vì vậy cô đã gật đầu thật mạnh.
“Vẫn còn thích anh như trước đây không?” Trình Thiên Cát cười nhẹ lên: “Cho dù biết được quá khứ của anh, em vẫn thích anh như thế sao?”
“Vẫn thích.” Dương Lâm trả lời rất chắc chắn, ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt của Trình Thiên Cát, cô nói hết những tâm sự trong lòng mình, cô không hề né tránh, thông qua ánh mắt truyền cho Trình Thiên Cát: “Cho dù anh là sát thủ cho dù biết anh có một quá khứ tồi tệ, thế thì sao chứ? Những chuyện đó, không phải điều anh muốn làm.
Bây giờ, anh đã thoát khỏi nơi đó rồi, anh tự do rồi.
Vì vậy, em thích con người của anh bây giờ, thích con người tự do của anh.
Anh Thiên Cát, em sẽ không làm anh thất vọng đâu, em sẽ không gây áp lực cho anh đâu.
Cũng giống như anh đã từng nói, con gái thông minh, chắc chắn sẽ sống vất vả hơn con gái ngu dốt.
Nhưng mà, em thích.”.