Trình Thiên Cát liền nói: “Được thôi, thế thì để cô ấy tới gặp em vậy.”
Thẩm Thất liền cười: “Nói gì chứ? Em chỉ là hiếu kỳ một chút, làm gì mà phải để con gái người ta ngàn dặm xa xôi đến để gặp mặt chứ? Em lại không phải sếp muốn phỏng vấn cô ấy.”
Trình Thiên Cát nghiêm túc nói: “Nếu em thiếu người tài, em có thể suy nghĩ đến cô ấy.
Tuổi tác tuy rằng rất nhỏ, nhưng rất có trách nhiệm.
Nếu như em đồng ý, anh có thể giúp em, đào tạo cô ấy thành người tài mà em cần, không cần biết là phương diện nào đều có thể cả.”
Chỉ cần có thể giúp được Thẩm Thất, Trình Thiên Cát làm gì cũng đồng ý cả.
“Đừng đùa, cô ấy mới bao lớn? Người tài công ty không ít rồi, anh không cần nhọc lòng.” Thẩm Thất từ khối khéo.
Trình Thiên Cát lại âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải để Dương Lâm gặp mặt Thẩm Thất, nếu Thẩm Thất thừa nhận năng lực tài hoa và tiềm lực của Dương Lâm, thì cậu ta sẽ đào tạo Dương Lâm thật tốt.
Đây là chuyện duy nhất mà cậu ta có thể làm cho Thẩm Thất.
Sau khi ăn cơm xong, sau khi Trình Thiên Cát lưu luyến không nỡ mà đưa Thẩm Thất rời khỏi, liền quay người kết nối cới Dương Lâm.
Dương Lâm không ngờ Trình Thiên Cát sẽ chủ động tìm cô ấy, cho nên trái tim cô ấy, vốn dĩ đã bình tĩnh liền lại trở nên kích động vì được Trình Thiên Cát kết nối đến.
Video call vừa kết nối, Trình Thiên Cát liền nói với Dương Lâm: “Dạo này như thế nào? Vẫn quen chứ?”
Dương Lâm liền trả lời nói: “Rất tốt, cám ơn anh đã sắp xếp chỗ ở cho em, em rất thích.
Trước mắt em đang cố gắng khắc phục vấn đề ngôn ngữ, sau đó học bù lại các môn đã thiếu.”
Trình Thiên Cát gật đầu: “Rất tốt.
Dương Lâm, anh có chuyện muốn nói với em.”
Dương Lâm liền nói: “Được, anh nói đi.”
“Em có muốn gặp Tiểu Thất không?” Trình Thiên Cát hỏi: “Chính là tổng tài phu nhân của tập đoàn tài chính Hạ thị, Thẩm Thất.”
Đôi mắt Dương Lâm liền mở to, hầu như muốn lọt ra ngoài: “Anh nói gì cơ?”
Trình Thiên Cát vào thẳng vấn đề nói: “Dương Lâm, anh nói thật với em, anh muốn để em gặp gỡ Tiểu Thất, nếu như cô ấy chấp nhận em, anh sẽ dốc hết sức đào tạo em, đem những gì anh biết dạy cho em.
Sau này, anh cũng mong rằng em có thể giúp cô ấy, trở thành cánh tay đắc lực giúp cô ấy bày trừ khó khăn.
Anh biết, anh nói như vậy rất ích kỉ.
Em có thể oán anh trách anh, nhưng anh mongr ằng em sẽ không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.
Nếu em không đồng ý, cứ xem như anh chưa nói gì.
Nếu em đồng ý, sau này Tiểu Thất không cần em, hoặc là nếu em không muốn làm bên Tiểu Thất nữa, anh cũng có thể thu xếp đường khác cho em.
Anh chỉ là đưa quyền quyết định cho em.
Em xem...”
“Khi nào?” Dương Lâm liền cắt ngang lời của Trình Thiên Cát, trực tiếp ngẩng đầu ưỡng ngực mà nhìn Trình Thiên Cát: “Em lúc nào cũng có thể gặp cô ấy.”
Qua rất lâu sau Trình Thiên Cát mới chậm rãi nói một câu: “Xin lỗi.”
“Không có.
Anh không hề có lỗi với em.” Dương Lâm bình tĩnh trả lời nói: “Nếu như không gặp anh, có lẽ em đã bị tên Thái Đức Phát chà đạp, có lẽ cha em vì không có đủ tiền chữa trị mà bệnh tình trở nên xấu hơn, có lẽ mẹ em cũng sẽ bị ép đến đường cùng, tâm trạng u uất mà bệnh không khỏi nổi.
Là do em muốn yêu anh, không liên quan gì anh cả.
Anh không có sai, thế giới này cũng không sai, sai chỉ là thời gian.
Nếu như em quen biết anh sớm hơn cô ấy, có lẽ anh sẽ yêu em.
Nếu như đây là tâm nguyện của anh, em đồng ý giúp anh hoàn thành, anh cũng không cần áy náy với em.
Đây vốn dĩ là chuyện đôi bên cùng có lợi.”
“Dương Lâm...” giọng của Trình Thiên Cát có pha chút bi thương: “Em là người con gái tốt.
Anh không xứng với em.”
Khóe mắt Dương Lâm liền rưng rưng nước mắt, cô ấy khẽ lắc đầu: “Không có.”
“Thực ra, anh không có tốt như em tưởng thế kia.” Trình Thiên Cát thấp giọng nói: “Thậm chí anh còn dơ bẩn hơn cả em nghĩ.
Vì để hoàn thành nhiệm vụ anh đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện.”
“Không có.
Em chỉ tin vào phán đoán của mình.” Dương Lâm khẽ nói: “Trình Thiên Cát, nói đi, khi nào thì em có thể đi về?”
Trình Thiên Cát giờ mới nói: “Được, lát nữa anh thông báo với em.”
Sao khi ngắt kết nối, Trình Thiên Cát không kiềm được mà than một tiếng.
Người con gái này thật sự quá thông minh, thông minh đến khiến người ta thương sót!
Lúc trước Trình Thiên Cát vứ nghĩ cậu ta đối với người con gái khác không chút cảm xúc, nhưng khi thấy ánh mắt thông minh lại quật cường của Dương Lâm, trái Tiểu Mạch của cậu ta, vẫn không kiềm được mà rung động.
Dương Lâm thật sự quá giống Thẩm Thất.
Ây, cậu ta có chút không nỡ rồi.
Mấy hôm sau, Dương Lâm về nước, trực tiếp đến thành phố Vinh.
Khi Trình Thiên Cát gặp được Dương Lâm, cảm thấy cô gái này hình như ốm đi rất nhiều.
Dương Lâm thì lại với gương mặt đầy nụ cười hình như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy.
“Anh đưa em qua.” Trình Thiên Cát có chút không dám nhìn vào mắt của Dương Lâm, cứ cảm thấy mình phụ lòng người con gái này, là chuyện không nên.
“Được.” Dương Lâm cũng rất sảng khoái, không hỏi tiếp không hỏi bừa.
Trình Thiên Cát láy xe dẫn theo Dương Lâm, rất nhanh rời khỏi sân bay, trực tiếp chạy đến nơi gặp mặt.
Dương Lâm vừa xuống xe, từ xa liền nhìn thấy trong trang viên ở ngoại ô, một người con gái thân hình mảnh khảnh, đang dẫn hai đứa con gặt cỏ trồng hoa.
Dáng vẻ người con gái đó nở nụ cười, quả nhiên rất đẹp.
Trình Thiên Cát để lại Dương Lâm, bước nhanh đi qua: “Tiểu Thất, anh đưa người đến cho em đây.”
Thẩm Thất nghe tiếng mà ngẩng đầu, liền nhìn thấy cô gái đứng tại vị trí cũ không biết nên làm gì.
“Anh đó, đúng thật là dẫn sang.” Thẩm Thất nhẹ nhàng trừng Trình Thiên Cát một cái: “Điều này đối với cô gái có biết bao là không tôn trọng.”
“A, không có.” Trình Thiên Cát cười hơ hơ nói.
Thẩm Hà nhìn dì đứng ở xa, lại nhìn mami, không kiềm được mở miệng nói: “Mami, người có cảm thấy dì đó rất giống với người không?”
Thẩm Thất kinh ngạc nhìn Dương Lâm ở nơi xa.
Vừa nhìn, đúng là khỏi nói thật sự có chút giống.
Ánh mắt quật cường nhưng lại phải vờ như rất điềm tĩnh, so với cô ấy lúc trước đúng là có mấy phần giống.
Thẩm Hà liền chạy sang, liền kéo lấy tay của Dương Lâm, ngước đầu mà cứ lắc: “Chào dì, con tên Thẩm Hà.”
Dương Lâm cúi đầu nhìn, cô bé xinh xắn như thế dùng giọng nói ngọt ngào mà chào hỏi với mình, liền cảm thấy trái tim đều muốn Tần Trân ra, Dương Lâm liền không kiềm được mà ngồi xổm xuống, nhìn Thẩm Hà, mĩm cười trả lời: “Chào con, ta tên Dương Lâm.”
“Dì Lâm trông thật xinh đẹp!” miệng Thẩm Hà rất ngọt, như ăn mật vậy: “Khó trách chú Trình dẫn người qua gặp mặt mami con, thì ra dì Lâm và mami trông rất giống nhau.”
Dương Lâm ngại ngùng nói: “Làm gì có, ta làm gì mà so được với Hạ thiếu phu nhân.”
“Nhưng Tiểu Hà rất thích dì Lâm!” Thẩm Hà lắc tay Dương Lâm nói: “Dì Lâm sau này sẽ lấy chú Trình chứ?”
Dương Lâm bị câu hỏi của Thẩm Hà khiến cho mặt liền ửng đỏ.
Cô ấy đều ngại đến không dám ngẩng đầu.
Tâm sự bị một đứa con nít nói ra, thật sự rất mất mặt!