Phùng Mạn Luân nhẹ nhàng cười lên: “Sao em lại biết anh có một cô gái?”
“Em đoán đó.” Dương Lâm vô cùng thành thật mà trả lời: “Ánh mắt khi thích một người là không thể giấu đi được.”
Phùng Mạn Luân lập tức thấy có hứng thú: “Hở, nói thử xem.” Dương Lâm đặt ly trà xuống, và cứ thế mà nghiêm túc nhìn Phùng Mạn Luân, nói: “Trước kia em cũng nghĩ rằng, thích một người, yêu một người, là có thể giấu trong lòng không nói ra.
Nhưng sau này em mới hiểu ra, điều đó là hoàn toàn không thể làm được.
Bởi vì, người mà giấu trong tim, nhớ nhung trong lòng ấy, sẽ có những lúc ánh mắt vô tình biểu lộ ra cảm xúc của mình.
Ví dụ là, khi cô ta không nhìn thấy, ví dụ là, khi cô ta không có mặt ở đây.
Bởi vì lúc đó, không có sự nguy hiểm bị phát hiện, thì càng dễ bộc lộ tâm tư của mình hơn.”
Phùng Mạn Luân suy nghĩ một hồi, càng cảm thấy thích thú: “Ừ, tiếp tục nói đi.”
“Hôm đó lúc anh nói chuyện với em, ánh mắt của anh không hề che giấu gì cả mà nói cho em biết, là anh đang nghĩ về một người, anh đang nhớ nhung một người, anh không buông bỏ được một người.
Nhưng em không đoán ra được người mà anh đang nghĩ lại là ai.
Nhưng, với sự từng trải của em có thể thấy được, người đó ở trong lòng anh nhất định đã chiếm một vị trí rất quan trọng rất quan trọng rồi.
Vì vậy, em mới hỏi anh, anh đang đi gặp cô gái trong lòng anh sao?” Dương Lâm nói.
“Em quả thật là một cô gái rất thông minh.” Phùng Mạn Luân nhìn Dương Lâm khen ngợi: “Nhưng mà, anh sẽ không đi gặp cô ta đâu.”
“Tại sao vậy?”Dương Lâm nhìn Phùng Mạn Luân với vẻ mặt khó hiểu: “Thích một người, mà lại không chịu đi gặp, đây không phải là việc rất giày vò bản thân mình sao?”
“Đúng vậy, rất giày vò, nhưng không có cách nào không giày vò được.” Phùng Mạn Luân nhẹ nhàng nói: “Gặp với không gặp, thật ra đã không còn ý nghĩa gì cả.
Chỉ cần biết được cô ấy đang sống rất tốt, vậy là đã đủ rồi.”
“Vậy, cô ta là một người như thế nào?mà có thể khiến cho anh không thể buông bỏ được?”Dương Lâm tò mò hỏi: “Em có thể biết cô ta là ai không?”
“Cô ấy sao?” Phùng Mạn Luân nhẹ nhàng cười lên và nói: “Em muốn biết sao?”
Dương Lâm gật gật đầu.
“Cũng được, dường như anh cũng đã lâu rồi không nhắc đến cô ấy.” Phùng Mạn Luân suy nghĩ một hồi, và mở miệng nói: “Lần đầu tiên khi anh gặp được cô ấy, là trong một vũ hội.
Cô ấy giống như em vậy, vừa ngây thơ vừa buồn cười, cô ấy rất gan dạ, nhưng lại rất cẩn thận, cô ấy luôn rất lương thiện, vì vậy luôn rất dễ bị tổn thương.
Lúc ban đầu, anh chỉ muốn lợi dụng cô ta thôi, lợi dụng cô ta để đả kích kẻ địch của anh.
Nhưng mà, anh lại không ngờ đến, trong quá trình lợi dụng cô ta, anh lại yêu phải cô ta.
Nhưng lúc đó, dường như anh vẫn chưa nhận ra điều này, anh nghĩ rằng anh chỉ muốn làm tổn thương cô ta, nhưng đến khi nhìn thấy cô ta thật sự bị tổn thương, thì trái tim của anh, đau hơn bất cứ người nào khác.”
“Cũng chính lúc ấy, anh bỗng nhận ra, công tử vô tâm, cuối cùng cũng đã có tâm rồi, thế nhưng, trái tim này xuất hiện đã quá trễ rồi.
Khi anh biết được anh đã thích cô ấy, thì cô ấy đã là vợ người ta rồi, cô ấy đã yêu người khác rồi.
Ta cũng không phải chưa từng nghĩ đến, chuyện cướp cô ấy về từ tay người khác.
Nhưng, số phận không đứng về phía anh, anh đã thất bại, hoàn toàn thất bại rồi, thậm chí còn tổn thương đến cô ấy, khiến cho cô ấy không còn tin anh nữa, và khiến cho cô ấy xa cách anh.”
“Sau này anh có nghĩ đến, rời khỏi cô ấy, và quên đi cô ấy một cách triệt để.
Nhưng, cũng giống như em nói vậy, không thể nào làm được.
Thật sự yêu một người, đúng là rất khó quên đi, nhưng mà, anh vẫn tốt hơn em một chút.
Ít ra ngoài mặt anh có thể làm ra vẻ thờ ơ.”
Lời của Phùng Mạn Luân, khiến cho Dương Lâm trở nên thất thần.
Tại sao lời đánh giá của Phùng Mạn Luân về cô ấy, lại giống như Trình Thiên Cát đánh giá người đó vậy?
Chẳng lẽ, người mà họ thích, lại là cùng một người?
Không thể không nói, Dương Lâm quả là một cô gái vô cùng thông minh.
Trong phút chốc cô ấy đã nghĩ ta điểm mấu chốt.
Dương Lâm dè dặt hỏi: “Em có thể biết tên cô ta không?”
“Đương nhiên, điều này cũng chẳng phải là bí mật gì cả.
Cô ta tên Thẩm Thất, bây giờ là vợ của tổng tài của tập đoàn Hạ Thị.” Phùng Mạn Luân mỉm cười trả lời.
Đôi mắt Dương Lâm lập tức trợn to: “Là cô ta sao? Chẳng trách!”
“Em cũng biết cô ta sao?” Phùng Mạn Luân mỉm cười hỏi.
“Dạ.” Dương Lâm gật đầu thật mạnh.
“Đương nhiên là biết rồi! Cô ấy chính là nữ thần, là thần tượng trong lòng của những cô gái chúng em mà! Cả đời này của cô ấy, đã quá chăm chỉ rồi! Tuyệt đối là người thắng cuộc trong cuộc đời này rồi! Sinh ra ba đứa con, cả ba đều rất lợi hại!”
“Vậy sao?”Ánh mắt Phùng Mạn Luân hiện lên vẻ thất vọng: “Đúng vậy, đã ba đứa con rồi.
Không thể quay trở lại nữa rồi.”
“Vậy, người mà Trình Thiên Cát thích, có phải cũng là cô ấy không?” Dương Lâm lo sợ bất an hỏi, các ngón tay không ngừng ma sát nhau, vẻ mặt băn khoăn.
“Đúng vậy.” Phùng Mạn Luân cũng không hề gạt cô ta.
Dương Lâm từ từ cuối đầu xuống, quả nhiên là như vậy.
Cũng đúng, người có thể khiến cho Trình Thiên Cát và Phùng Mạn Luân đều cầu xin mà cũng không thể có được, thì sao lại là người bình thường được?
Có lẽ cũng chỉ có người phụ nữ như Thẩm Thất mới có sức quyến rủ như vậy!
“Tuy rằng cô ta đã lấy người khác rồi, tuy rằng cô ta đã sinh nhiều đứa con như vậy rồi.
Nhưng nếu như có người muốn làm hại cô ấy, thì chúng tôi vẫn là người đầu tiên không đồng ý.” Phùng Mạn Luân nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nói với Dương Lâm.
Dương Lâm liền nói: “Anh nghĩ nhiều rồi đấy, em không hề có suy nghĩ muốn làm hại cô ta cả, em thua cho cô ta, vốn đã không còn gì để nói cả.
Hơn nữa, là Trình Thiên Cát đã gặp cô ta trước, vì vậy, Trình Thiên Cát thích cô ta, cũng là một chuyện hợp tình hợp lý thôi.
Em chỉ là cảm thấy, bây giờ em vẫn còn trẻ, tương lai của em vẫn còn rất nhiều khả năng.
Nói không chừng, sẽ có một ngày em sẽ trở nên rất xuất sắc, rất xuất sắc giống như Thẩm Thất vậy, đến lúc đó, nói không chừng Trình Thiên Cát sẽ thích em thì sao?”
Phùng Mạn Luân rót một ly trà cho Dương Lâm: “Rất tốt, rất có chí khí, cố lên!”
“Dạ! Em sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu! Em nhất định sẽ trở thành cô gái khiến cho anh ấy thích!” Dương Lâm bưng ly trà lên, nói với Phùng Mạn Luân: “Phùng thiếu gia, cám ơn anh đã nói cho em biết nhiều chuyện như vậy, và cũng cám ơn anh đã khiến cho em nhận ra khoảng cách giữa em và Thẩm Thất, em sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy đâu!”
“Tốt.” Phùng Mạn Luân gật đầu mỉm cười.
Nếu như có thể, anh ấy cũng hy vọng Trình Thiên Cát có thể chạy ra khỏi góc tối của mình, và bắt đầu lại một cuộc sống hoàn toàn mới.
Còn về bản thân anh ta?
Hơ hơ, một mình cũng rất tốt.
Sau khi Phùng Mạn Luân và Dương Lâm đã cập bến, sau đó liền có người đến đón họ đi đến trường học.
Có Phùng Mạn Luân ra mặt, nên thủ tục nhập học đã nhanh chóng được hoàn thành.
Dương Lâm đã nhanh chóng ở lại trường học, đồng thời đã khẩn trương tập trung vào ôn luyện lại những bài học cũ.
Không còn cách nào khác, điều đầu tiên mà cô ấy cần phải khắc phục trước đó chính là ngôn ngữ, sau đó tiếp tục bổ sung những khoá học mà mình chưa học đến.
Những chương trình học của quốc nội quốc ngoài, đều hoàn toàn khác nhau.
Sau khi Phùng Mạn Luân xử lý xong việc học của Dương Lâm, thì liền báo cho Trình Thiên Cát biết một tiếng rồi sau đó rời khỏi.
Khi Phùng Mạn Luân đang đi trên đường, thì anh ta nhớ lại cuộc đối thoại với Dương Lâm lúc ấy, bỗng nhiên cảm thấy rất muốn nói chuyện với Thẩm Thất.
Nhưng anh ta lại không thể mở miệng nói, thế là anh ta đi kiếm Trình Thiên Cát, bảo Trình Thiên Cát hãy kiếm Thẩm Thất nói chuyện.
Trình Thiên Cát không chịu được sự xúi giục của Phùng Mạn Luân, nên đã đi kiếm Thẩm Thất nói chuyện.