Dương Lâm bỗng nhiên ôm lấy Trình Thiên Cát, và cứ thế mà ôm lấy rất chặt rất chặt, cũng chẳng nói gì cả, chỉ là ôm chặt lấy không buông.
Trình Thiên Cát cũng không đẩy cô ấy ra, cứ để mặc cô ấy ôm lấy mình như vậy, nhưng lại không đưa tay ra an ủi cô ấy, Dương Lâm nghẹn ngào nói: “Em sẽ không hận anh, và cũng sẽ không quên anh đi đâu.
Trình Thiên Cát, anh hãy nhớ lấy, trên đời này, từng có một cô gái tên Dương Lâm thích anh! Đã từng có một cô gái, can tâm tình nguyện vì anh mà từ bỏ mọi thứ, bất chấp tất cả, chỉ cần một nụ cười một cái ôm của anh thôi!
Giờ đây em đã có được nụ cười và cái ôm của anh rồi, vì vậy, anh đã không còn thiếu nợ em nữa, giữa chúng ta đã không còn ai nợ ai cả.” Nói xong, Dương Lâm liền đẩy Trình Thiên Cát ra, nước mắt lập tức tuôn trào, nhưng trên gương mặt cô ấy lại hiện lên nụ cười cay đắng: “Em mặc kệ anh là ai, người mà em thích, cũng chỉ có mình anh thôi.
Cám ơn anh đã sắp xếp ổn thoả cho cả nhà em, em sẽ chấp nhận ý tốt của anh.
Em sẽ ra nước ngoài du học, em sẽ trở nên xuất sắc và xuất sắc hơn nữa, thậm chí vượt qua cả người con gái trong lòng anh, em sẽ cho anh thấy được em! Em sẽ khiến cho anh thích em! Em vẫn còn trẻ, em chỉ mới 19 tuổi thôi mà! Em nhất định sẽ trở thành người con gái mà anh thích!”
Nói xong, Dương Lâm liền quay lưng, và khóc lóc chạy đi.
Nhìn theo bóng dáng của Dương Lâm, gương mặt Trình Thiên Cát hiện lên nụ cười gượng gạo.
Chao ôi, nợ tình, thật là phiền phức mà!
Phùng Mạn Luân từ một hướng khác đi đến, vừa đi vừa nói, “Mỗi lần nhìn thấy anh làm tổn thương trái tim của người con gái như vậy, thì cảm giác như là một chuyện rất bình thường vậy.”
Trình Thiên Cát xoay người lại nhìn Phùng Mạn Luân: “Anh cũng không phải như vậy sao? Công tử vô tâm, anh cũng không tốt hơn chỗ nào đâu!”
Phùng Mạn Luân cười nhẹ nhàng: “Cũng như nhau thôi?”
“Không sai” Trình Thiên Cát tỏ vẻ đắc ý.
“Không, chúng ta không giống nhau.” Phùng Mạn Luân nhẹ nhành lắc đầu: “Tôi vốn là vô tâm mà, còn anh thì vẫn luôn có tâm.”
“Nhưng mà kết cục vẫn như nhau thôi?” Trình Thiên Cát hỏi ngược lại anh ta: “Bây giờ anh có thể quên được cô ta chưa?”
Phùng Mạn Luân gượng cười một tiếng.
“Được rồi, tôi cũng không khuyên anh nữa.”Phùng Mạn Luân nói: “Có lẽ như vậy cũng rất tốt đấy.”
“Hà tất phải khuyên tôi chứ, nếu như có thể khuyên được, thì chúng ta sẽ không đến nông nỗi này rồi.”Trình Thiên Cát nói.
“Cũng đúng.” Phùng Mạn Luân gật gật đầu, nói: “Vậy anh định làm thế nào với cô Dương Lâm này? Cô ấy dường như rất thích anh đó.”
“Cứ mặc kệ vậy.” Trình Thiên Cát không còn hơi sức để trả lời: “Cô ấy đã đồng ý chuẩn bị đi du học rồi.
Đưa cô ấy đến trường rồi, thì sau này trên cơ bản đã không còn cơ hội gì để gặp nhau nữa.
Được rồi, tôi không nói những chuyện vô bổ này với anh nữa.
Bây giờ đã đến lúc đến phiên anh ra ngoài rồi đó!”
Phùng Mạn Luân liền xuôi tay, “Anh thích chạy đi khắp nơi mà, vậy thì anh đi là được rồi.
Tôi ở đâu cũng không sao cả.”
Trình Thiên Cát hứ một tiếng, nói: “Tin anh mới lạ à, vũ trang đã được đưa đến nơi rồi, anh có việc khác phải làm thì anh cứ đi làm đi.”
Phùng Mạn Luân cười lên, nói: “Cũng được, vậy tôi đưa Dương Lâm đến trường, nhân tiện đi xử lý một chút chuyện của tôi.”
“Được.” Trình Thiên Cát gật gật đầu, và ngay sau đó đổi chủ đề khác, cùng Phùng Mạn Luân thảo luận về phương hướng phát triển tương lai của cái đảo nhỏ này.
Một tuần sau.
Dương Lâm bắt đầu bước lên lại trên con đường khởi hành, lần này cô ấy ra ngoài, là đi đến một trường học mới để học tập.
Dương Lâm đã chọn ra một trường đại học hạng vừa từ trong danh sách mà Phùng Mạn Luân cung cấp.
Sở dĩ cô ấy không chọn trường học danh tiếng, là bởi vì cô ấy biết rằng, trình độ của cô ấy, vẫn chưa đủ tư cách để đến trường danh tiếng học.
Cho dù là một trường đại học hạng trung, nhưng đối với cô ấy mà nói, thì cũng đã rất tốt rồi.
Trình Thiên Cát đối với sự lựa chọn của cô ấy, không hề có thêm sự can thiệp nào cả.
Sau ngày nói chuyện hôm đó, Trình Thiên Cát đã không còn thường xuyên gặp Dương Lâm nữa.
Dương Lâm cũng trở nên trầm lặng đi rất nhiều, ngoài ở nhà để chuẩn bị quà ra, thì rất ít khi ra ngoài.
Giờ đây Dương Lâm chuẩn bị rời khỏi, nhưng lại vẫn chưa thấy bóng dáng của Trình Thiên Cát xuất hiện, Dương Lâm cảm thấy có chút thất vọng.
Phùng Mạn Luân đi đến: “Anh ta không đến tiễn cô sao?”
Dương Lâm lắc lắc đầu.
Phùng Mạn Luân gật đầu, cũng không hỏi nhiều: “Lên tàu thôi.”
Dương Lâm nhìn thấy Phùng Mạn Luân lên tàu, liền hỏi: “Anh cũng phải đi sao?”
“Ừ, anh phụ trách đưa em qua đó.”Phùng Mạn Luân quay đầu về nhìn Dương Lâm trả lời: “Yên tâm đi, sự an toàn của em bây giờ sẽ do anh phụ trách.”
Gương mặt Dương Lâm liền đỏ lên: “Em không phải là ý này.”
“Không sao đâu.” Phùng Mạn Luân tiếp tục đi về phía trước, Dương Lâm liền vội vàng đi theo.
Sau khi lên tàu, tìm được phòng của mình, và để hành lý của mình vào trong đó xong, Dương Lâm liền chạy đến bông tàu vẫy tay chào tạm biệt ba mẹ mình.
Ba mẹ Dương Lâm tỏ vẻ rất vui mừng, không ngừng vẫy tay, và bảo Dương Lâm bảo trọng sức khoẻ.
Dương Lâm chỉ có thể gượng cười vui mừng, mà chào tạm biệt với ba mẹ.
Người trên bến tàu không ít, nhưng lại không thấy bóng dáng Trình Thiên Cát đâu cả.
Có lẽ, anh ta không muốn gặp mình.
Có lẽ, anh ta không muốn khiến mình lại có hiểu lầm gì.
Thôi đi, cứ như vậy thôi.
Dương Lâm xoay người lại với ánh mắt u ám, lưng hướng ra ngoài bến tàu, và đem tất cả tâm trạng không thể giấu đi được của mình, đều thổ lộ hết cho biển cả.
Thế nhưng, Dương Lâm lại không biết được, trong khoảnh khắc mà cô ấy xoay người đi, thì hình bóng của Trình Thiên Cát đã từ từ xuất hiện từ đằng sau cột nhà.
Trình Thiên Cát nhìn theo hình bóng của Dương Lâm, mà nhẹ nhàng mỉm cười.
Đúng là một đứa trẻ mà.
Những hành động của hai người này Phùng Mạn Luân đều đã nhìn thấy hết, và cũng chỉ mỉm cười, sau đó liền quay lưng rời khỏi.
Chiếc tàu bắt đầu khỏi hành.
Những cảnh sắc và con người trên bờ, càng ngày càng xa.
Dương Lâm hít thở một hơi thật sâu, luôn cảm thấy mình dường như đang nằm mơ vậy.
Suy cho cùng thì tất cả mọi chuyện đều không phải là thật.
Trên boong tàu bắt đầu có gió lớn, nên Dương Lâm đã đi vào bên trong.
Vừa vào trong, thì nhìn thấy Phùng Mạn Luân đang pha trà.
“Có muốn một ly không?” Phùng Mạn Luân hỏi mà không thèm ngẩng đầu lên.
“Có thể sao?” Dương Lâm không chắc chắn mà đứng ngay đó hỏi.
“Đương Nhiên.” Phùng Mạn Luân rót một ly trà, và đặt ở đối diện.
Dương Lâm ngồi xuống, bưng ly trà lên, và đưa lên mũi ngửi lấy, trà rất thơm, rất ngon!
Dương Lâm từ từ thưởng thức một ngụm, môi và răng đều còn giữ lại mùi hương của trà.
“Tại sao các anh lại trồng cây ở đây vậy?”Dương Lâm không nhịn được hỏi: “Các anh đều là người Trung Hoa, tại sao lại chạy đến một nơi xa như vậy?”
“Bởi vì ở đây yên tĩnh.”Phùng Mạn Luân trả lời nhỏ nhẹ: “Bởi vì, ở đây cách xa nơi đó, cách xa người đó.”
Ánh mắt Dương Lâm liền ngưng tụ lại, người đó, là chỉ người mà Trình Thiên Cát thích sao?
Thật là ngưỡng mộ cô ta, có thể có được tình yêu của Trình Thiên Cát.
Rất tiếc, cô ta lại không biết được điều đó.
“Vậy các anh định ở đây cả đời sao?” Dương Lâm tiếp tục hỏi.
“Không biết nữa, có lẽ là vậy.
Cả đời thì dài quá rồi, ai mà biết được tương lại sau này sẽ có chuyện gì xảy ra? Giống như em vậy, năm rồi của em, có nghĩ đến, năm nay sẽ đến đây không, sẽ quen biết được Trình Thiên Cát, và yêu phải anh ta không, và có vì anh ta mà ra nước ngoài du học không?” Phùng Mạn Luân hỏi ngược lại.
Dương Lâm liền cảm thấy mũi của mình xót lên.
Đúng vây, ai mà biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Nếu như cô ấy sớm biết được yêu Trình Thiên Cát sẽ có kết quả như thế này, thì cô ấy còn lựa chọn yêu anh ta không?
Có lẽ là có, và có lẽ là không.
Chỉ là, cuộc đời không có nếu như.
Cuộc đời không thể nào bắt đầu lại từ đầu.
“Vậy, lần này anh đi, cũng là vì muốn đi gặp cô gái trong lòng anh sao?” Dương Lâm không nhịn được mở miệng hỏi.