Dương Lâm nhìn qua chỗ ngồi ở tay lái phụ, trong nháy mắt hiểu ra.
Một giây sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng lên.
Dương Lâm vội vàng nhận lấy áo khoác của Trình Thiên Cát, thắt ở bên hông, ấp úng mà nói: "Thật sự là xin lỗi, em không biết hôm nay em..."
Trình Thiên Cát cười lấy lắc đầu, vẫy vẫy tay.
Hắn chuẩn bị đi đến tiệm xe hơi 4s, một lần nữa mua một bộ ghế đệm.
Không chờ Trình Thiên Cát rời đi, chỉ thấy một người dì có đầu tóc hoa râm từ phía xa nhanh bước đi tới, vừa nhìn thấy Dương Lâm lập tức thở phào một hơi, nói: "Lâm Lâm trở về rồi.
Áo khoác ở trên người là..."
Dương Lâm lập tức nhìn thoáng qua Trình Thiên Cát ở trong xe, ngại ngùng nói với bà ấy: "Mẹ, áo khoác này là của quý ngài này đấy.
Quý ngài này đã cứu con hai lần rồi."
Người dì kia lập tức nhìn về phía Trình Thiên Cát ở trong xe.
Trình Thiên Cát vốn đã có một gương mặt vô cùng lấy lòng người khác, hơn nữa hắn luôn luôn mang theo mỉm cười, một anh trai nhà hàng xóm đẹp trai ấm áp, vô cùng lấy lòng được những người đàn bà già nua.
Hơn nữa Trình Thiên Cát tuy rằng lấy một chiếc xe đua, nhìn qua thì là một bộ dạng như là con em của nhà giàu, bởi vậy thì càng thêm lấy lòng rồi.
Người dì kia lập tức đối với Trình Thiên Cát nói: "Quý ngài này, thật sự là quá áy náy rồi.
Nếu như ngài không bận, mời đến trong nhà uống ly trà.
Tôi sẽ đem đệm ngồi của ngài rửa sạch sẽ đấy."
Người dì này đã mắt sắc nhìn thấy sự bừa bộn ở trên chỗ ngồi tay lái phụ rồi.
Làm mẹ đấy, còn có cái gì không hiểu?
Trình Thiên Cát vốn là muốn từ chối đấy, thế nhưng là vừa nhìn thấy bà thím trung niên chỉ khoảng chừng bốn mươi mấy tuổi, vậy mà đã là tóc bạc trắng xóa rồi, có thể thấy được tổn thương của năm tháng mang đến cho bà ấy, không chỉ có thể dăm ba câu là nói rõ ràng hết đấy.
Nhưng mà mặc dù đã là như thế, bà ấy vẫn còn có thể lạc quan kiên cường như vậy, điểm này khiến hắn trong nháy mắt nhớ tới Thẩm Thất.
Lời cự tuyệt của Trình Thiên Cát đến bên miệng, lại trở thành: "Vậy từ chối thì bất kính rồi."
Nói xong, Trình Thiên Cát liền xuống xe, cười tủm tỉm mà đứng ở bên người Dương Lâm.
Dương Lâm lúc này mới thấy rõ tướng mạo của Trình Thiên Cát.
Sạch sẽ gọn gàng, nhẹ nhàng khoan khoái, đẹp trai ấm áp, nụ cười tuấn tú.
Dương Lâm cũng chỉ mới mười chín tuổi, đúng là lúc mới biết yêu, nhìn thấy người đã cứu cô, lại là một chàng đẹp trai như anh trai hàng xóm vậy, nhịn không được lãi đỏ cả gương mặt.
Mẹ của Dương Lâm đầy nhiệt tình dẫn theo Trình Thiên Cát đi vào trong nhà của mình, vừa vào cửa thì đã nói: "Trong nhà thì nhỏ, vẫn xin đừng chê bai."
Trình Thiên Cát cười tủm tỉm mà trả lời: "Không có không có, dì rất cần mẫn, trong nhà thu dọn được rất sạnh sẽ."
Hoàn toàn chính xác, cái nhà này tuy rằng vừa cũ lại vừa nhỏ, thế nhưng là sạch sạch sẽ sẽ.
Khăn trải bàn được rửa tới trắng xóa, còn cắm một cây bông hồng có lẽ là nhặt được của người khác không cần mà quăng đi.
Tuy rằng cuộc sống trải qua kham khổ, nhưng mà cũng không mất hy vọng.
Trình Thiên Cát rất thích người lạc quan kiên cường như vậy, bởi vì Thẩm Thất cũng chính là như vậy đấy.
Dương Lâm thẹn thùng cho Trình Thiên Cát rót một ly nước, nói: "Thật có lỗi, trong nhà của chúng tôi không có gì có thể uống, chỉ có nước lọc có được không?"
Trình Thiên Cát cười tủm tỉm mà nhận lấy: "Không sao, nước lọc cũng rất tốt."
Dương Lâm nhìn lấy mẹ rất bận rộn mà rửa sạch đệm ngồi, lúc này mới nhớ tới bản thân mình còn chưa có thay quần áo, sau đó đỏ mặt đi thay quần áo rồi.
Trong chốc lát, Dương Lâm liền mặc một bộ quần jean cùng áo sơ mi trắng đi ra.
Mười chín tuổi đúng là tuổi của các bông hoa nở rộ, áo sơ mi trắng quần jean vô cùng đơn giản, đều không nén được đầy thanh xuân của cô ấy.
Dương Lâm ngại ngùng đối với Trình Thiên Cát nói: "Mẹ của em chính là như vậy, chỉ sợ thiếu tình người của người ta.
Một lát mẹ của em có lẽ sẽ mời anh ở trong nhà ăn cơm trưa, nếu như anh không bận, vẫn còn xin đừng chối từ.
Mặc dù chỉ là cơm thường ngày ở trong nhà, nhưng mà tay nghề của mẹ em rất tốt đấy."
Trình Thiên Cát mỉm cười mà gật gật đầu: "Tốt.
Đúng rồi, cha của em đâu?"
Sắc mặt của Dương Lâm buồn bã, ánh sáng rực rỡ ở trên mặt trong nháy mắt tối sẫm lại rất nhiều, cúi đầu bất an mà trả lời; "Ba của em bị bệnh rồi, cần có rất nhiều tiền, vì cho ba chữa bệnh, tiền ở trong nhà đều..."
Nói đến đây, Dương Lâm nhịn không được cắn lấy môi, hai tay bất an cầm lấy vạt áo của áo sơ mi, có chút thẹn thùng mà nói: "Ba của em làm việc ở trong nhà xưởng, mẹ của em là ở trong phòng ăn.
Bọn họ đều ở trong công ty của Thái tổng làm công.
Vì vậy..."
Trình Thiên Cát trong nháy mắt hiểu rõ rồi.
Hèn chi Thái tổng kia lại lấy công việc uy hiếp cô bé đáng thương này, thì ra là như vậy.
Thì ra cha của cô ấy là bởi vì bị bệnh phải cần tiền để xài, nếu như lại mất đi công việc...
Cuộc sống này quả thực là không có cách nào trải qua.
Nhưng mà, cái thế giới này chính là như vậy.
Người đáng thương, có rất nhiều, có người bùn chừng hãm sâu, có người có thể ngăn cơn sóng dữ.
Đều có các duyên pháp của mỗi người, đều có các vận mệnh của mỗi người.
Dương Lâm khẽ giọng nói: "Anh có thể đừng nói cho mẹ của em biết chuyện của em cùng Thái tổng được không? Em không muốn cho bà ấy vì chuyện của em mà lo lắng..."
Trình Thiên Cát tỏ vẻ lý giải mà gật đầu: "Được."
Dương Lâm như trút được gánh nặng mà cười cười, sau đó lập tức ngại ngùng.
Vừa lúc đó, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng phá cửa, ngay sau đó có người ở ngoài cửa điên cuồng mà gào thét: "Dương gia đấy, các ngươi nếu như không nộp tiền thuê nhà, thì tranh thủ thời gian cho tôi chuyển ra ngoàiđi! Đừng chậm trễ tôi đem nhà thuê ra ngoài!"
Dương Lâm nghe xong lập tức sốt ruột rồi, chạy tới cửa la: "Chúng tôi còn có nửa tháng mới hết hạn đây! Ông cũng không phải không biết tình trạng của nhà chúng tôi, tại sao có thể làm như vậy?"
Chủ thuê nhà ở ngoài cửa quái gở mà nói: "Tôi đã thay ngươi nghĩ cách rồi a! là chính bản thân ngươi không quý trọng! Thái tổng là người tốt đến cỡ nào, chỉ cần cô theo ông ấy..."
Lúc này, mẹ của Dương Lâm từ trong nhà vệ sinh đi ra, vừa đúng lúc nghe được những lời này, sắc mặt trong nháy mắt trắng xanh, lập tức mở cửa nhà, dùng cây chổi đuổi người ra ngoài: "Cút cút cút, nhà tôi không bán con gái! Tôi chính là ăn mày, cũng không cho con gái của tôi, cho người khác làm tiểu tam!"
Chủ thuê nhà biến sắc, chỉ vào mẹ của Dương Lâm liền mắng: "Cho thể diện thì không lấy! Đến lúc đó nộp không được tiền thuê nhà, tôi xem các ngươi còn cút hay không! Hừ!"
Nói xong, chủ thuê nhà xoay người rời đi rồi.
Chủ thuê nhà vừa đi, đòi nợ thì lại tới nữa.
Bọn họ trực tiếp chặn ở cửa nhà, nói: "Mẹ của Dương Lâm, tiền của bà thiếu nợ chúng tôi, có phải nên trả không! Nếu như vẫn là không có tiền, vậy dùng Dương Lâm gán nợ là được rồi! Con gái của bà như hoa như ngọc đấy, kẻ có tiền nhất định sẽ ưa thích!"
Nói xong, bọn họ lại đưa tay thì định đi kéo lấy Dương Lâm.
Dương Lâm bị giật mình, hét lên một tiếng, theo bản năng thì hướng về phía sau lưng của Trình Thiên Cát núp vào.
Trình Thiên Cát thở dài một tiếng, xem ra hôm nay lại phải xen vào việc của người khác rồi.
Trình Thiên Cát đưa tay, một phát tóm lấy cổ tay của đối phương, nhẹ nhàng xoay chuyển một cái, đối phương lập tức A một tiếng quỳ xuống trên mặt đất.
"Đối với cô gái thô bạo như vậy, có phải quá không đàn ông rồi đấy?" Trình Thiên Cát thản nhiên mà nói: "Các cô ấy thiếu nợ ngươi bao nhiêu tiền?"
Đối phương nhìn xem Trình Thiên Cát, tròng mắt đảo một vòng, nói: "Sao? Mày muốn cho các cô ấy ra tiền? Được a! 13 tỷ, mày lấy ra! Tao sẽ không cùng các người ấy đòi nợ nữa!" Dương Lâm nghe xong, lập tức tức giận đến nổi điên, kêu lớn lên: "Các người nói dối! Chúng tôi mới mượn 200 triệu của các người, ông lại muốn lấy 13 tỷ! Vay nặng lãi cũng không có nhiều tiền như vậy!"