Thẩm Thất từ sau khi sinh Hạ Thẩm Châu, cả nhà trên dưới ai nấy đều tập trung giúp cô hồi phục sức khỏe, ngày nào cũng sắp xếp đầy đủ mọi thứ.
Từ mấy giờ đến mấy giờ làm gì, mấy giờ ăn cơm, ăn bao nhiêu, ăn cái gì, mấy giờ ngủ, ngủ bao lâu.
Vân vân và vân vân.
Có hẳn một thời gian biểu nghiêm khắc.
Thẩm Thất như vậy gọi là khốn khổ đến không tả nổi đó!
Nhưng đành phải chịu thôi, ai biểu ngày xưa khi cô sinh Thẩm Duệ và Thẩm Hà không chăm sóc tốt cho bản thân mình chứ?
Đã nói bệnh trong tháng thì phải trị luôn trong tháng.
Cả nhà trên dưới ai nấy đều trông chừng cô!
Nhất là Thẩm gia, nghiêm khắc yêu cầu Thẩm Thất phải chấp hành theo danh sách bài tập hồi phục này.
Thẩm Thất quay đầu nhìn Lưu Nghĩa, người sinh con cùng ngày với mình, nhưng giờ đây đã khỏe khoắn và có thể nhảy nhót khắp nơi, mà cảm thấy cuộc đời tối tăm quá.
Tại sao đều là sinh con, mình thì phải bận rộn với lịch hồi phục, còn Lưu Nghĩa đã có thể đi lòng vòng trong nhà mà không có áp lực gì chứ?
Cuộc đời quả nhiên nếu không có so sánh thì sẽ không có tổn thương!
Tuy trong lòng rất bực dọc, nhưng Thẩm Thất vẫn ngoan ngoãn chấp hành, đâu thể để cho gia đình phải lo lắng cho mình, đúng không?
Thẩm Thất đành phải cắn răng tiến hành làm theo các bài tập luyện.
Nhưng, sau khi bài tập luyện kết thúc, bảo mẫu trong nhà sẽ ẵm Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh qua cho bọn họ ngắm, về điểu này, Thẩm Thất còn biểu thị khá hài lòng.
Chịu đựng từ ngày này qua ngày khác, cuối cùng cũng hết tháng rồi.
Lưu Nghĩa thở phào: “A a a cuối cùng cũng tự do rồi, tớ phải đi hóng gió thôi!”
Thẩm Thất nước mắt rưng rưng nói: “Cậu có thể đi hóng gió, tớ còn phải tiếp tục luyện tập thêm!”
Lưu Nghĩa cũng đồng cảm nhìn vào cô ấy: “Cậu cứ từ từ tập đi! Tớ thật sự chịu hết nổi rồi, tớ phải ra ngoài đi lòng vòng đây! Tớ sắp mọc rễ rồi!”
Thẩm Thất chưa kịp mở miệng gọi lại Lưu Nghĩa, Lưu Nghĩa đã vèo một cái đi mất bóng.
Thẩm Thất đang buồn thì thấy Hạ Nhật Ninh đi từ ngoài vào, Thẩm Thất không kiềm được than với Hạ Nhật Ninh: “Em đã ở trong nhà cả tháng rồi, mà vẫn chưa cho em ra ngoài nữa!”
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy vợ yêu của mình nhõng nhẽo, ôi lòng anh ấy, trong chốc lát đã mềm nhũn ra, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Thất, hôn nhẹ vào tai cô ấy: “Rồi rồi rồi, anh đưa em ra ngoài, hóng gió chút nhé, vậy chắc được rồi há? Đừng giận nữa được không?”
Nghe Hạ Nhật Ninh nói thế, Thẩm Thất mới chịu nở một nụ cười, và nghĩ ngay đến các con, cô hỏi: “Chúng ta đi rồi, còn các con thì sao!”
“Trong nhà nhiều người như thế, không lẽ không lo được cho chúng sao?” Hạ Nhật Ninh lên tiếng trả lời ngay: “Anh đã thu xếp xong rồi! Chúng ta cứ tận hưởng thế giới hai người nhé, chịu không?”
Từ khi Thẩm Thất mang thai lần nữa, cả nhà đều căng thẳng đến điên lên được, cứ sợ rằng Thẩm Thất sẽ gặp nguy hiểm.
Cho dù đi đâu, trước sau đều có một nhóm người đi cùng.
Sau khi sinh càng phải làm thế, lúc nào cũng có người trước người sau, Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh muốn nói chuyện tình tứ một chút cũng phải tranh thủ thời gian.
Bây giờ cuối cùng cũng ngồi hết tháng rồi, cuối cùng cũng có thể tận hưởng thế giới hai người rồi!
Sau khi hai người quyết định xong, đã nhanh chóng thu xếp đồ, lái xe ra ngoài thư giãn.
Ở trong nhà lâu như thế, giờ được ra ngoài, Thẩm Thất cảm thấy cây cối hai bên, cũng có chút tươi mới và xinh đẹp hơn.
Hai người vừa lái xe nhìn phong cảnh vừa trò chuyện, đang trò chuyện thì Thẩm Thất nói: “Nhật Ninh, sao em cứ cảm giác hình như mình bị mất đi một phần trí nhớ.”
Hạ Nhật Ninh nhướng mày: “Sao nói thế?”
“Em cứ cảm giác, hình như em là một người khác.
Em và anh đã từng cùng nhau đến một nơi, ở nơi đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng em lại không nhớ ra gì hết.” Thẩm Thất vẻ mặt hoang mang và nghi ngờ: “Phần trí nhớ đó giống như đã được khóa lại vậy.”
Hạ Nhật Ninh liền đạp thắng xe, chớp chớp mắt rồi trả lời: “Hình như anh cũng có cảm giác này.”
Nói xong, hai người không nhịn được quay qua nhìn nhau, hay tay nhẹ nhàng nắm lấy nhau.
“Hạnh phúc hiện giờ của chúng ta, đến thật không dễ dàng.
Em rất sợ đây chỉ là một giấc mơ.” Thẩm Thất nghiêm túc nhìn Hạ Nhật Ninh rồi nói: “Em rất lo trong giấc mơ sẽ có lúc phải thức tỉnh, khi tỉnh lại, anh sẽ không còn ở bên cạnh em.” Nhìn cặp mày lo lắng của Thẩm Thất, trái tim Hạ Nhật Ninh nhói lên, anh ôm lấy Thẩm Thất vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, và nói với giọng kiên định: “Tiểu Thất, tin anh đi! Anh tuyệt đối không để ai cướp em đi, anh không cho phép! Nhất định không cho phép! Chỉ cần một ngày anh còn sống, anh sẽ không rời xa em!”
Thẩm Thất liền bật cười, dịu dàng dựa vào lòng Hạ Nhật Ninh, nói giọng ngọt ngào: “Em cũng thế.
Một khi vẫn còn sống, sẽ mãi không xa nhau.”
Hạ Nhật Ninh lúc này mới yên tâm, hạ giọng nói: “Giữa hai chúng ta đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh không còn chập nhận nổi sự chia ly.
Tiểu Thất, kiếp sau, anh nhất định sẽ tìm em sớm hơn, sau đó sẽ cùng em trải qua thêm một đời nữa.”
“Được đó.” Thẩm Thất ngước đầu nhìn anh, đôi mắt quen thuộc này, chính là hình ảnh mà cô ấy thích nhất, không biết đã xuất hiện trong giấc mơ cô ấy bao nhiêu lần, e là kiếp sau, cũng không thể quên được.
Hai người bước xuống xe, Hạ Nhật Ninh cẩn thận khoác cho Thẩm Thất một khăn choàng, để cô tránh bị cảm lạnh.
Hai người tình tứ đứng dựa vào nhau trên cây cầu gỗ, nhìn về khu rừng rậm rạp trước mắt.
Gió núi thoảng qua, lá cây chạm vào nhau xào xạt, giống như đang chúc mừng cho niềm hạnh phúc không dễ có được của bọn họ.
Hai người không nói gì nữa, chỉ nắm chặt tay nhau, truyền hơi ấm cho nhau và trao nhau sự quyết tâm trong tương lai.
Gió núi dẩn dần mạnh hơn, Hạ Nhật Ninh sợ Thẩm Thất cảm lạnh, liền cởi áo khoác của mình ra, đưa cho Thẩm Thất khoác lên vai.
Thẩm Thất cảm kích thốt lên: “Sắp đến hè rồi, chỗ này còn mát như thế, sau này đợi Thẩm Châu lớn rồi, chúng ta dẫn nó đến chơi nhé.”
“Được.” Hạ Nhật Ninh bình thản trả lời.
“Đợi Thẩm Duệ Thẩm Hà lớn lên rồi, chúng ta phải tính toán cho tương lai chúng nó thật tốt.”
“Được.” Vẫn bình thản trả lời.
“Bây giờ mẹ đã có bạn trai mới, chúng ta cũng phải tác hợp cho bọn họ.”
“Được.” Trả lời không hề có chút do dự.
Thẩm Thất không nhịn được liền hỏi: “Em nói cái gì anh cũng nói tốt, anh không có ý kiến hay cách nhìn khác à?”
“Những gì em nói, anh đều hứa với em.” Hạ Nhật Ninh mỉm cười nhìn Thẩm Thất, ánh mặt trời đã chiếu xuống gương mặt điển trai của Hạ Nhật Ninh, nhìn vào cặp đó, phải nói là phong lưu chết đi được, làm cho Thẩm Thất nhìn đến không thèm chớp mắt.
“Anh chiều em như thế, không sợ sẽ chiều hư em à?” Thẩm Thất cố tình hỏi anh: “Lỡ như sau này tính cách của em trở nên rất xấu thì sao?”
“Thì anh sẽ cho em ức hiếp anh thoải mái.” Hạ Nhật Ninh vẫn cười thật tươi và rất bao dung: “Suốt đời này, anh cam tâm tình nguyện cho em ức hiếp, ức hiếp cả đời, đời sau nữa, đời sau sau sau nữa, anh cũng đồng ý như bây giớ!”
Tuy Thẩm Thất đã sinh ba đứa con, nhưng vẫn không chịu được đỏ hết cả mặt: “Lúc nào cũng dẻo mồm dẻo miệng thế.”
“Này, anh chỉ nói lời mật ngọt với mình em thôi đấy.” Hạ Nhật Ninh bình tĩnh trả lời.
Thẩm Thất không kiềm được đã bật cười.
Nhiệt độ của hai người dần dần tăng lên, Hạ Nhật Ninh liền ôm chầm lấy Thẩm Thất, cuối đầu hôn cô.
Chiếc bóng phía sau hai người, từ từ biến thành một đốm lớn.
Có vẻ như đã hòa nhập làm một, mãi không tách ra nữa.
Ừ, mãi không tách ra nữa.
Cứ như thế mãi mãi ở bên nhau đi.