Thẩm Viễn nhìn thấy bọn họ đột nhiên biến sắc, lập tức mỉm cười nói:” Tôi có món đồ muốn cho các người xem.” Ba người bọn họ lập tức đề phòng, đồng thời tay đè lên vũ khí.
Thẩm Viễn lại không hề lo lắng, đưa tay lên cổ lấy ra một tấm lệnh bài có kích thước bằng đồng xu, trực tiếp ném cho đối phương.
Người đàn ông to con đưa tay ra lấy, tròng mắt liền trợn lên, hai chân mềm nhũn, suýt chút là quỳ trên mặt đất rồi.
Hai người kia tập hợp lại xem, mặt liền biến sắc, giọng nói lắp bắp:” Cái này, làm sao cậu có cái này? Cậu có quan hệ gì với ông chủ?”
Thẩm Viễn nhe răng cười, xem ra cậu đã đoán đúng.
Ba người này, là người người cha.
Thẩm Viễn rất bình tĩnh trả lời:” Tôi tên Thẩm Viễn, cha tôi là Sùng Minh, còn có một người ba tên là Thẩm Lục.”
Câu trả lời này, đã đủ để nói lên tất cả rồi.
Ba người đó lập tức lùi về sau một bước, đồng thời quỳ một chân xuống, cúi đầu hành lễ:” Thiếu gia!”
Thẩm Viễn giơ tay, người đàn ông to con lập tức đưa hai tay trả lại tấm lệnh bài cho Thẩm Viễn.
Cũng không thể trách bọn họ không nhận ra Thẩm Viễn, ngay từ đầu Sùng Minh và Thẩm Lục đã không muốn Thẩm Viễn tiếp quản việc này, cho nên thuộc hạ rất ít người gặp qua Thẩm Viễn.
Bọn họ cũng chỉ biết, sau khi ông chủ Sùng Minh và ông chủ Thẩm Lục kết hôn, thông qua phương pháp khoa học, sinh ra được một trai một gái, cũng chỉ biết nhiêu đó.
Không có sự cho phép của Sùng Minh, bọn họ cũng không dám thăm dò tướng mạo của Thẩm Viễn và Thẩm Mạch.
Bây giờ bọn họ vừa nhìn thấy Thẩm Viễn, không cầm nổi lòng muốn trung thành.
Thẩm Viễn gật đầu nói:” Bây giờ có thể nói cho tôi biết, các người là ai rồi chứ?”
Người đàn ông to con lên tiến:” Thuộc hạ tên Gấu.”
Người đàn ông gầy nói:” Thuộc hạ tên khỉ.”
Người phụ nữ nói:” Thuộc hạ tên Nhện Đen.”
Thẩm Viễn gật đầu, cậu biết, những người này thật ra không có tên, biệt danh chính là tên.
Những người này, căn bản là trẻ mồ côi, đều là những đứa trẻ được Sùng Minh từ các nơi đem về, từ nhỏ đã lớn lên trong trại huấn luyện.
Toàn bộ kí ức của bọn họ, chỉ có Sùng Minh.
Bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của Sùng Minh, sùng bái Sùng Minh, gần như sùng bái thần linh.
Thẩm Viễn cất lệnh bài đi, ánh mắt lười biếng nhìn bọn họ:” Mục đích các người đến đây làm gì?”
Ba người nhìn nhau, đều không ai dám lên tiếng.
Khóe môi Thẩm Viễn nhếch lên, nói:” Các người sợ cha tôi sao?”
Ba người không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận.
Thẩm Viễn cũng biết trong thâm tâm của bọn họ Sùng Minh rất có trọng lượng, cậu có truy hỏi như thế nào, e rằng cũng không có tác dụng gì.
Bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của cha mà thôi.
Thẩm Viễn thở dài, đành phải rút điện thoại ta, đứng gần bọn họ gọi điện thoại cho Sùng Minh:” Cha.”
Giọng nói của Sùng Minh từ trong điện thoại truyền ra:” Uhm? Đi chơi có vui không?”
Thẩm Viễn mỉm cười hihi.
Cậu biết, nhất cử nhất động của cậu đều không thể qua được mắt của cha, Thẩm Viễn trả lời:” Bây giờ con đã tìm ra ba người thuộc hạ của cha rồi, con hỏi mục đích họ đến đây là gì, họ không nói.”
Sùng Minh hừ một tiếng, lập tức không vui nói:” Ba người ngay cả con cũng không đánh lại được, quả nhiên là phế vật!”
Gấu, Khỉ và Nhện Đen nghe thấy lời của Sùng Minh, toàn thân đều không kìm được mà run lên, lại lần nữa một chân quỳ xuống, đầu cúi thấp xuống tới ngực rồi, gương mặt thể hiện sự xấu hổ, xin lỗi Sùng Minh.
Sùng Minh chậm rãi nói:” Nói với bọn họ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ quay về chịu phạt.”
Thẩm Viễn vẫn chưa nói gì, ba người đã kinh ngạc, vui mừng ngẩng đầu, Sùng Minh không bỏ rơi bọn họ! Chỉ là một chút hình phạt nhỏ thì không là gì hết? Bị ông chủ vứt bỏ mới là hình phạt lớn nhất!
Bởi vì một khi không có sự bảo hộ của Sùng Minh, ở bên ngoài không quá một tuần, sẽ bị chết không đất chôn!
Bao nhiêu năm nay, kẻ địch của họ thực sự là quá nhiều!
Sùng Minh lại nói:” Nếu như con đã phát hiện ra bọn họ, chắc đây chính là số mệnh của con rồi.
Tiểu Viễn, sự nghiệp sau này của ta, con có hứng thú không?”
Thẩm Viễn nhìn Gấu, Khỉ và Nhện Đen, khóe miệng cong lên:” Cha, con có quyền được từ chối không?”
Thẩm Viễn đột nhiên cảm thấy, đây là một cái hố.
Sùng Minh là đặc biệt đào cái hố này cho cậu.
Tại sao ba người này sớm không đến, muộn không đến, lại cứ là sau khi cậu tới đây, bọn họ mới tới chứ?
Nói đúng hơn là cố ý để Thẩm Viễn phát hiện ra, sau đó dụ Thẩm Viễn phát hiện ra.
Bởi vì trước đây Sùng Minh và Thẩm Viễn có cá cược, chỉ cần Thẩm Viễn chủ động phát hiện ra người của Sùng Minh đồng thời chế ngự được đối phương, thì phải kế thừa sự nghiệp của Sùng Minh.
Trước đây Thẩm Viễn còn nhỏ, cho nên Sùng Minh vẫn luôn không cho cậu tiếp quản.
Nhưng mà bây giờ, Thẩm Viễn đã lớn rồi, cũng đã đến lúc kế thừa sự nghiệp của Sùng Minh rồi.
Cho nên, lần này Thẩm Viễn ra ngoài, Sùng Minh cũng không ngăn cản, cứ để cậu đi chơi.
Dù gì thì thằng nhóc này sớm muộn cũng cắn câu thôi!
Chơi tâm nhãn với Sùng Minh, Thẩm Viễn vẫn không phải là đối thủ.
( nguyên văn 心眼: tâm nhãn, nghĩa là người có khả năng thấu hiểu người khác, tầm nhìn sau rộng.)
Lúc này Thẩm Viễn mới phản ứng lại, nhịn không được thở dài một tiếng:” Cha, người lại đào hố con rồi, con vẫn phải nhảy vào thôi.
Được rồi, con thua rồi!”
Điện thoại truyền đến giọng cười sảng khoái của Sùng Minh:” Nếu như con đã tìm được bọn họ, vậy thì hãy cũng bọn họ hoàn thành nhiệm vụ đi!”
Nói xong, Sùng Minh liền cúp điện thoại.
Vẫn thật sự là một chút cũng không dây dưa!
Thẩm Viễn cất điện thoại, quay đầu nhìn ba người đang quỳ một chân dưới đất nói:” Lời của Cha tôi, các người đều nghe cả rồi chứ?”
“Vâng, thiếu gia!” ba người đồng thanh trả lời.
“Vậy thì nói đi, người các người muốn giết, rốt cuộc là chuyện gì.” Thẩm Viễn đột nhiên cảm thấy chuyện này rất thú vị, cậu vốn dĩ đại diện cho cảnh sát đến điều tra vụ án, bây giờ lại giống như là giúp cho cha củng cố giang sơn vậy?
Uhm, cậu lại còn mang theo vũ khí đội trưởng Lý chuẩn bị cho, phải đi thanh lí môn phái sao?
Rất nhanh, ba người đã nói toàn bộ sự việc cho Thẩm Viễn nghe.
Thẩm Viễn và đội trưởng Lý đều đoán rất đúng.
Những người đó, đích thực là phản đồ.
Nhện đen thân là người con gái duy nhất, chủ động giải thích ngọn nguồn sự việc:” Những người này, mười mấy năm trước trong lúc thực hiện nhiệm vụ, đã mang đi một số tài sản rất quan trọng, đột nhiên im hơi lặng tiếng, cũng không tìm được tung tích của bọn họ.
Lô hàng này, là hàng mà ông chủ và một thương nhân buôn bán vũ khí lớn đã từng giao dịch.
Ông chủ rất tức giận, vì vậy đã hạ lệnh, nhất định phải kiếm được bọn họ.
Nhưng mà bọn họ không biết từ lúc nào đã tìm được con chip được cấy vào trong cơ thể, sau đó lấy toàn bộ con chip ra, mai danh ẩn tích ở đây.”
Thẩm Viễn chậm rãi nói:” Nếu như là như vậy, cha cũng không cần phải dùng thời gian lâu như vậy mới tìm ra bọn chúng chứ?”
“Phải.” Nhện đen trả lời:” ông chủ quả thật sớm đã tìm ra bọn chúng, chỉ là vẫn luôn không ra tay diệt trừ bọn chúng, mà để bọn chúng trở thành mục tiêu huấn luyện của chúng tôi.”
Thẩm Viễn đột nhiên có hứng thú, lên tiếng hỏi:” Oh, nói như thế nào?”
“Mỗi năm ông chủ đều đào tạo một nhóm người mới, để trở thành người bên cạnh ông chủ.” Nhện đen lên tiếng giải thích.
Thẩm Viễn gật đầu biểu thị đã hiểu.
Việc này không phải là bí mật gì hết.
Người bên cạnh Sùng Minh mỗi năm đều sẽ thay đổi.
Người già sẽ được phái đi thực hiện nhiệm vụ, bởi vì thương vong rất nhiều, vì vậy mỗi năm đều phải bổ sung lực lượng mới.