Thẩm Viễn cảm thấy một làn gió thổi về phía mình, ngay tức khắc Thẩm Viễn nhấc tay, vững vàng nắm lấy cổ tay đối phương.
Thẩm Viễn ngước mắt, chỉ thấy một người đàn ông có khuôn mặt hung ác, cơ thể gầy gò, khoảng ba mươi tuổi, cầm trong tay một con dao nhọn định đâm vào ngực mình.
Dường như đối phương cũng không ngờ, phản ứng của Thẩm Viễn lại nhanh đến vậy, có thể bắt lấy cổ tay của đối phương trong nháy mắt, đồng thời khống chế kinh mạch của đối phương.
Chỉ cần Thẩm Viễn khẽ dừng sức thì chắc hẳn cổ tay của đối phương sẽ tàn phế.
“Có chút thú vị.” Thẩm Viễn khẽ cười nhìn đối phương, không một chút giận dữ với sự tấn công của đối phương.
Cái thủ đoạn đánh lén trong lúc ngủ này, từ lúc cậu ba tuổi đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn rồi.
Ba ruột của cậu rất thích làm như vậy.
Người đàn ông này muốn sánh với Sùng Minh sao?
Đi chết đi!
Thẩm Viễn không cho đối phương cơ hội phản ứng nào, ngón tay hung hăng bóp mạnh, bẻ ngược tay đối phương ra ngoài.
Người đàn ông lập tức kêu lên thảm thiết, cả người mắc trên thành giường, đến sức trèo lên cũng không có.
Một giây sau, ba người bên ngoài cửa lập tức xông vào.
Ba người đó chính là người cùng một phòng với Thẩm Viễn, bọn họ cầm súng chĩa vào Thẩm Viễn và người đàn ông gầy gò kia.
Thấy động tác của Thẩm Viễn và phản ứng của người đàn ông kia, ba người lập tức sững người.
Bọn họ còn cho rằng Thẩm Viễn đã bị đối phương bắt làm con tin rồi, định nổ súng ứng cứu, nhưng không ngờ một thanh niên trẻ tuổi như Thẩm Viễn lại có thân thủ dũng mãnh như vậy.
Thẩm Viễn liếc mắt nhìn, bình thản nói: “Các người có thể bỏ súng xuống được chưa? Tôi rất không thích bị người khác chĩa súng vào người.”
Lúc này ba người mới phản ứng lại, cất súng đi, nhìn Thẩm Viễn với ánh mắt nghi hoặc.
Thẩm Viễn thả lòng tay, người đàn ông gầy gò lập tức rơi xuống đất.
Ba người kia nhanh chóng lao đến, đè nghiến đối phương xuống đất, nhanh chóng còng tay hắn lại.
“Chàng trai, thân thủ khá đấy.” Đội trưởng Lý mỉm cười nhìn Thẩm Viễn: “Từng làm lính à?”
Thẩm Viễn lắc đầu, bình tĩnh trả lời: “Con nhà nòi.”
Đội trưởng Lý gật đầu.
Bây giờ võ học sa sút, nhiều gia tộc quyết định ở ẩn, vì thế rất ít người biết đến, những gia tộc võ học trước kia huy hoàng biết bao.
Xem ra chàng trai này cũng giống như vậy, nếu không thì, một thanh niên trẻ tuổi sao có thể giỏi như vậy?
Lý đội trưởng gật đầu với Thẩm Viễn, nói: “Hôm nay cảm ơn cậu.
Có điều, một thân một mình ở bên ngoài, cũng cần phải chú ý an toàn hơn.”
Thẩm Viễn lơ đễnh gật đầu: “Không có gì.”
Đội trưởng Lý cũng không dè chừng Thẩm Viễn nữa, ông còn phải nhanh chóng đưa hung thủ rời khỏi đây.
Mấy người bọn họ vửa đi khỏi, buồng xe lập tức trở nên tĩnh lặng trở lại, chỉ còn một mình Thẩm Viễn.
Thẩm Viễn tiếp tục nghe nhạc, cảm thấy hơi nhàm chán, cũng không định đi thành phố D nữa.
Cậu quyết định xuống xe ở trạm tiếp theo, định tùy tiện đi dạo đó đây một chút, cảm nhận không khí cuộc sống ở nơi đây, nhân tiện suy nghĩ rõ ràng tương lai của mình.
Đây là thành phố nhỏ trực thuộc tỉnh A.
Dân cư không nhiều, khoảng mấy trăm nghìn dân cư thường trú.
Bởi vì không có khu công nghiệp trọng yếu nên người đến đây rất ít.
Phần lớn những người bản địa đều làm việc ở doanh nghiệp địa phương, sống ở vùng lân cận, nên bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Không sầm uất hối hả như những thành phố lớn.
Người dân nơi đây luôn nở nụ cười hiền hậu bình thản, mang theo một cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Thẩm Viễn kéo va li đến khách sạn để thuê phòng.
Lễ tân của khách sạn là một cô gái xinh đẹp có hai má lúm đồng tiền.
Trông cô gái đó cũng mười bảy mười tám giống Thẩm Viễn, rõ ràng là tốt nghiệp trung học là đi làm luôn.
Cô gái có đôi mắt trong veo, vẫn chưa bị nhuốm những sự nhơ nhuốc của xã hội, Thẩm Viễn cảm thấy rất thích.
Thẩm Viễn nói với cô gái thêm mấy câu: “Tôi thấy nơi này có không nhiều khách sạn! Tôi đã đi một lúc lâu mới nhìn thấy khách sạn của các cô, nơi này đến khách sạn năm sao cũng không có sao?”
Cô gái lễ tân cười khúc khích trả lời: “Chỗ chúng tôi không có người nơi khác đến, nên cũng chẳng có khách sạn năm sao, nhưng bốn sao thì có vài cái.”
“Vì sao không có người nơi khác đến?” Thẩm Viễn nổi hứng trò chuyện, hỏi thẳng: “Tôi thấy môi trường ở đây cũng không tệ mà.”
Cô gái tiếp tân vẫn cười ngọt ngào: “Vì chỗ chúng tôi nhỏ chứ sao.
Đâu có phải thành phố lớn, cũng không có nhiều dân cư, lại chẳng có tài nguyên du lịch, người đến nhiều thì đi cũng nhiều.
Huống hồ, chỗ chúng tôi cách trung tâm thành phố không xa, những người lắm tiền thực sự đều đến trung tâm tiêu sài rồi, ai còn ở chỗ chúng tôi chứ! Thành phố cấp tỉnh và thành phố cấp trung ương khác biệt lớn như vậy đấy.
Đây là thẻ phòng của anh, phòng 408 ạ.
Nếu anh có yêu cầu thì gọi điện cho bộ phận lễ tân ạ.”
Nhận lấy thẻ phòng, Thẩm Viễn mỉm cười với cô gái, cô gái lập tức đỏ mặt.
Sau khi Thẩm Viễn đi khỏi, cô gái vẫn ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng của cậu.
Anh chàng này đẹp trai quá!
Cô chưa từng nhìn thấy ai đẹp trai như vậy.
Cũng không biết anh chàng này đến đây làm gì nhỉ.
Thẩm Viễn vào phòng, lập tức vứt hết đồ xuống, nằm thằng lên giường, duỗi người thư giãn.
Thẩm Viễn lấy điện thoại tra xem gần đây có nơi nào có thể chơi được không, nhưng đúng là không có nơi nào thật.
Thành phố nhỏ này chỉ đơn giản là một thành phố công nghiệp.
Rất lâu về trước, nơi này là khu vực khai thác mỏ của nhà nước, chủ yếu khai thác một số kim loại thông thường.
Về sau hình thức doanh nghiệp thay đổi, trở thành doanh nghiệp có hình thức đầu tư cổ phần.
Bởi vì nguyên nhân bảo vệ môi trường nên dần chuyển sang hình thức phức hợp giữa sản xuất và bảo vệ môi trường.
Sáu mươi phần trăm những người sống ở đây đều làm việc ở doanh nghiệp này.
Hoặc là chủ khu sản xuất, hoặc là trực thuộc khu sản xuất, hoặc là trực thuộc doanh nghiệp.
Những người còn lại thì làm những công việc đơn giản như ngành bán lẻ, ngành giao thông vận tải v.v, đương nhiên bọn họ cũng phục vụ cho doanh nghiệp này.
Nói tóm lại, thay vì nói đây là thành phố nhỏ, chi bằng nói đây là một khu vực khai thác mỏ quy mô lớn.
Còn lãnh đạo của doanh nghiệp này lại không sống ở nơi này, mà sống trong khu vực nội thành cách nơi này khoảng năm mươi cây số.
Thảo nào ở đây ít khách sạn như vậy, có lẽ những người ở trong khách sạn đều là những nhân viên đi công tác.
Phí công tác của bọn họ đều có tiêu chuẩn, ở đâu, tiêu bao nhiêu.
Dù có khách sạn năm sao thì bọn họ cũng không ở nổi!
Mà người lãnh đạo có cần sống trong khách sạn ở nơi này đâu, trực tiếp sống ở nội thành cho rồi.
Thẩm Viễn ném điện thoại qua một bên, quyết định ở lại đây hai ngày rồi đổi sang nơi khác.
Có điều Thẩm Viễn vẫn chưa kịp rời khỏi, cô gái lễ tân đã đỏ mặt gõ cửa: “Anh gì ơi, không phải anh nói muốn tìm việc sao? Chỗ chúng tôi có công việc giao hàng, anh có muốn làm không?”