Thẩm Lục nhận được tin nhắn của Sở Nhã Quân, trong lòng thực sự không muốn đi.
Nhưng sau đó lại nghĩ lại, hai người dù gì cũng là bạn bè, nếu không đi...!có làm tổn thương Sở Nhã Quân không?
Cô ấy vào ngành giải trí đã không dễ dàng rồi, gắng gượng chịu đựng, khó khăn lắm mới có được một kịch bản tốt như vậy.
Tạm thời không nói là làm cách nào có được, đối với Sở Nhã Quân mà nói thì đây là một chuyện rất hiếm có được?
Cô ấy liền nhắn tin ngay để chia niềm vui với mình, có lẽ cũng coi mình như một người bạn tốt?
Thẩm Lục sau khi suy nghĩ lại cũng có chút ngần ngại từ chối.
Thẩm Lục xem lại công việc trên tay của mình, thấy cũng đã bận gần xong, cho nên đã trả lời tin nhắn: “Được, mấy giờ?”
Sở Nhã Quân nhận được tin nhắn của Thẩm Lục, trái tim đập loạn xạ tới nỗi tiếng đập muốn vang lên cổ họng.
Sở Nhã Quân phấn khích tới toàn bộ ngón tay đều run rẩy: “Khách sạn Kinpa Miles, phòng 2015, bảy giờ đợi anh ở đó.”
Thẩm Lục nhắn lại một chữ được và không có nói thêm gì.
Đến buổi tối, Thẩm Lục đã xuống ca rất sớm, chuyện đầu tiên là đi thay áo, và sau đó cẩn thận lựa chọn món quà, cuối cùng lái xe đi thẳng đến Khách sạn Kinpa Miles.
Khách sạn Kinpa Miles là sản nghiệp của Trịnh thiếu gia.
Cho nên nhất cử nhất động của Sở Nhã Quân đều nằm lót trong tầm nhìn của Trịnh thiếu gia.
Đúng bảy giờ, Thẩm Lục đã lái xe tới Kinpa Miles.
Trịnh thiếu gia liền nhận được tin nhắn Thẩm Lục đã xuất hiện ở Kinpa Miles.
Trịnh thiếu gia rất hài lòng về cách làm nhanh của Sở Nhã Quân.
Người đàn bà biết điều, có thể giữ bên cạnh một thời gian dài, Trịnh thiếu gia cũng không ngại nâng đỡ người đàn bà này thêm một thời gian, miễn là mang lại lợi ích, chiều ai cũng là chiều thôi?
Thẩm Lục không biết gì về điều này, anh lên thẳng lầu 20, và tìm căn phòng đã hẹn trước đó.
Thẩm Lục gõ cửa phòng, Sở Nhã Quân liền mau chóng chạy ra mở cửa.
Sở Nhã Quân thấy trên tay Thẩm Lục xách theo một chai rượu vang, liền nở một nụ cười không tự nhiên: “Em bây giờ là minh tinh, cho nên không thể tự tiện ra bên ngoài ăn cơm được, chỉ có thể ở đây ăn mừng tí thôi, Thẩm Lục, anh không ngại chứ?” Thẩm Lục mỉm cười trừ, nói: “Anh là đàn ông, em là phụ nữ, em đã không ngại, thì sao anh phải ngại ngùng chứ? Thế nhưng, cũng phải chúc mừng em lấy được vai nữ chính mới, có một cơ hội tốt như vậy hãy cố gắng nắm giữ thật tốt.
Chai rượu này anh đã gìn giữ rất lâu, tặng cho em làm quà lễ.
Đợi em lấy được ghế ảnh hậu rồi, anh sẽ tặng cho món quà khác.” Sở Nhã Quân đưa tay đón nhận món quà Thẩm Lục tặng, đôi mắt thoáng hiện lóe sáng, cô mỉm cười một cách lịch sự: “Được thôi, em sẽ đợi món quà của anh! Mau vào đây, em đã kêu nhà hàng của khách sạn chuẩn bị một bàn đầy ắp món ăn ngon.
Lần này không có người ngoài nào, chỉ có hai chúng ta thôi, có thể nói chuyện từ từ.”
Thẩm Lục bỗng chốc nở một nụ cười chứa đầy hài lòng.
Anh thực sự không thích tên Trịnh thiếu gia đó, cứ cảm thấy ánh mắt Trịnh thiếu gia đó rất kỳ lạ.
Thẩm Lục biết rằng gương mặt của mình đẹp cỡ nào, ánh nhìn của tên Trịnh thiếu gia, giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy, khiến cho anh cực kỳ không thích.
Sùng Minh đôi lúc cũng có ánh nhìn như vậy, nhưng Sùng Minh sẽ không làm cho người ta phản cảm.
Sùng Minh sẽ tôn trọng anh, tuyệt đối sẽ không làm trái ý nguyện của anh.
Còn Trịnh thiếu gia này thì không.
Cho nên, Thẩm Lục không muốn có chút giao thiệp nào với tên Trịnh thiếu gia này.
Thẩm Lục nhìn đồng hồ, ăn mừng xong gần đúng mười giờ, vừa đúng lúc thời gian về nhà.
Cho nên, Thẩm Lục nói rằng: “Anh đúng lúc cũng có chút đói, không thì vừa ăn vừa nói chuyện?”
Sở Nhã Quân liền gượng cười nói: “Được ạ, đi nào đi nào, ngồi xuống ăn cơm, em đi kiếm hai ly rượu, chai rượu anh mang theo, cần phải từ từ nếm thử mới được chứ.”
Thẩm Lục gật đầu và ngồi ngay phía trước bàn ăn, nhìn cơm canh trước mặt, khẽ gật đầu, nói rằng: “Nhã Quân, em cũng chịu tốn tiền ghê, các món ăn trên bàn này đều không rẻ nha?” Sở Nhã Quân cầm hai ly rượu vừa mới rửa sạch đi tới, bảo: “Mời anh ăn cơm, đương nhiên phải ăn món ăn ngon nhất! Nếu không thì thật xin lỗi tình bạn của chúng ta, anh nói phải không? Lần trước mời anh đến nhà ăn cơm, anh ăn mà chẳng có tí vui vẻ gì, trong lòng em có chút áy náy.
Nhưng mà em cũng hết cách rồi, căn nhà đó là do Trịnh thiếu gia tặng cho em, em cũng chẳng thể nào chặn được ông ấy, phải không? Nhưng mà ở khách sạn lại khác, giờ không ai có thể làm phiền nhã hứng của chúng ta.
Hôm nay, chúng ta không say không về! Em tin tưởng Thẩm Lục anh, anh sẽ không có ý đồ gì với em cả!”
Thẩm Lục liền bật cười to lên: “Đúng, cám ơn lòng tin của em.”
Sở Nhã Quân híp mắt nhìn Thẩm Lục nói: “Thực sự nếu có chuyện xảy ra, người bị thiệt thòi nhất.
Nói về nhan sắc thì anh còn xinh đẹp hơn em nữa!”
Thẩm Lục lắc đầu nói: “Chuyện không nên nói như vậy.
Chúng ta là bạn bè, tình cảm này, anh không thể dễ dàng phụ lòng được.”
Sở Nhã Quân người đang rót rượu, ngón tay bỗng không kiểm soát mà run lên một cái.
Cô nghe được lời nói của Thẩm Lục, trái tim liền có chút đau nhói.
Thẩm Lục trước giờ đều coi cô là một người bạn tốt, mà cô lại mưu tính người bạn tốt nhất, đem người bạn tốt nhất vào trên giường người tình của mình.
Sở Nhã Quân khó tránh không khinh bỉ mình.
Cô không phải chưa hề đắn đo qua.
Tuy nhiên, tiền đồ đối với cô ấy, thực sự rất quan trọng.
Tình bạn và tiền đồ, trong cán cân giữa cả hai lay động, cô cuối cùng cũng chọn tiền đồ.
Bạn bè thì về sau có thể kết lại, nhưng tiền đồ thì không, nó không có cơ hội nào nữa!
Sở Nhã Quân bèn hạ quyết tâm, bác bỏ lòng ân hận cuối cùng trong đầu óc ra ngoài, giúp Thẩm Lục rót một ly rượu.
Ly rượu được rót này, trong lúc cô ta đang rửa ly, bên trong ly rượu đã thấm một lớp thuốc, chỉ cần sau khi dùng hòa với rượu cồn, hoàn toàn không thể phát giác ra được.
Chỉ cần Thẩm Lục uống lấy ly rượu này, thì anh sẽ chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Với lại phòng kế bên, Trịnh thiếu gia cũng đã ngồi đợi trong đó rất lâu.
Sở Nhã Quân nâng ly rượu lên, mỉm cười và nhìn Thẩm Lục, nói rằng: “Nào, chúng ta nâng ly! Thẩm Lục, cầu mong trò chơi của anh có thể sớm lên thị trường, mong anh sớm thực hiện được mục tiêu và và hoài bão!” Thẩm Lục không nghi ngờ gì, và cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm ly với Sở Nhã Quân, nở một nụ cười nghiêng nước, cởi mở vô cùng: “Nhã Quân, Ngành giải trí không dễ đi.
Anh không dám nói lớn, Anh chỉ có thể bảo, nếu như có một ngày em không đi tiếp nổi trong ngành giải trí, không sao, đừng sợ, còn có anh đây! Chỉ cần Thẩm Lục anh còn sống, anh giúp được thì sẽ giúp cho em! Bạn bè anh không nhiều, từ trước tới giờ anh luôn sống vì Tiểu Thất và hai đứa trẻ, nhưng bây giờ anh đã có người bạn, anh cũng muốn vì em mà làm một chuyện trong khả năng năng lực của anh.
Cố gắng xông pha, đừng sợ hãi!”
Câu nói của Thẩm Lục, liền đánh mạnh vào trái tim của Sở Nhã Quân.
Thẩm Lục rất hiếm khi nói chuyện dào dạt tình cảm như vậy, nhưng những lời nói lúc nãy của anh, nháy mắt chạm vào trái tim của Sở Nhã Quân.
Sở Nhã Quân nhìn Thẩm Lục cầm ly rượu, ánh mắt chứa đầy tin tưởng, Sở Nhã Quân có chút cầm lòng không đậu muốn báo cho Thẩm Lục biết, Đừng uống rượu đó.
Tuy nhiên lời nói từ mép miệng, Sở Nhã Quân không thể thốt ra được
Thẩm Lục đưa giọt rượu vào trong miệng mình, ngẩng mắt uống hết ly rượu.
Thẩm Lục làm động tác chỉ ly rượu, biểu thị anh đã uống hết ly này!
Sở Nhã Quân liền trợn tròn đôi mắt!
Chết rồi, Ảnh thực sự uống rồi! Có phải là đã không còn cách kéo lại nữa không?