Thẩm Lục không hề do dự, xoay người đi ra ngoài.
Cái tên tổng giám đốc đó không biết tìm kiếm được từ đâu lỗ hổng tài chính năm triệu, lại để người tình moi được tiền từ trong tay mình.
Như vậy, rõ ràng rằng cho dù bản thân có ký thỏa thuận thuê phục vụ ngoài với đối phương, đối phương cũng không bỏ tiền ra.
Kết quả là làm ăn vô ích rồi.
Ha ha, thật là thú vị mà.
Thẩm Lục đi nhanh ra ngoài, vừa mới đi đến cửa chỗ lúc nãy vừa bàn chuyện, liền nhìn thấy Tiểu Khả cười ha ha đón tiếp, còn chưa nói gì, Thẩm Lục liền hỏi: “Tài liệu của tôi còn đó không?”
Tay Tiểu Khả đang cầm tài liệu: “Còn còn còn, tổng giám đốc của chúng tôi hiện tại có chút việc không về được...”
Thẩm Lục cười mỉa mai, nhận lấy cặp tài liệu của mình từ tay của Tiểu Khả, ý tứ sâu xa, nói: “Không cần nữa, tôi không định hợp tác với các người nữa.
Phiền chuyển lời đến tổng giám đốc của các người, tiếng động trong nhà vệ sinh, đừng làm quá lớn.”
Nói xong câu đó, Thẩm Lục xoay người rời khỏi.
Tiểu Khả ngây người đứng tại chỗ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vừa rồi không phải đang tốt đẹp sao?
Sao lại nói đi là đi rồi?
Thẩm Lục đi xuống lầu với sắc mặt u ám, vừa đi vừa gọi điện cho tổ quảng cáo: “Các cậu làm ăn kiểu gì thế hả? Cái loại minh tinh như thế mà cũng muốn làm người phát ngôn cho trò chơi của chúng ta? Loại nhân phẩm này, hoàn toàn không xứng.”
Thẩm Lục bla bla giáo huấn cho cấp dưới của mình qua điện thoại một trận, sau khi mắng cho bọn họ một trận đến nỗi không nói được gì, mới giải thích chuyện hôm nay gặp phải.
Hiện tại nếu đã biết minh tinh này có vết nhơ, vốn đã không muốn dùng cô ta, hiện tại càng có thể trực tiếp hủy việc hợp tác rồi.
Thẩm Lục cúp máy, trở lại xe, nhìn thấy Sở Nhã Quân vậy mà lại tựa vào ghế xe mà ngủ.
Thẩm Lục nghĩ một chút, thắt dây an toàn cho cô, tự mình lái xe ra ngoài.
Cái nơi quỷ quái này, anh không muốn ở lại đây nữa.
Sở Nhã Quân ngủ mơ mơ màng màng, bị xe vụt qua một cái làm cho tỉnh.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói của Thẩm Lục từ vị trí người lái truyền đến.
Sở Nhã Quân lúc này mới phục hồi lại tinh thần: “Việc của anh bàn bạc xong rồi sao?”
“Ừ.” Giọng nói của Thẩm Lục rất bình thường, không mang vẻ vui mừng hay phẫn nộ gì, nhưng Sở Nhã Quân lại rất nhạy cảm, quay đầu qua nhìn: “Anh không vui?”
Loại chuyện này, sao có thể vui được chứ?
Thẩm Lục thở dài một tiếng, nói: “Đừng hỏi nữa, không buồn lắm đâu.”
Sở Nhã Quân lại nhẹ nhàng nở nụ cười: “Xem xem, anh cũng có thể nói những câu như thế.
Người này a, lúc nào cũng sẽ có phiền muộn.
Đủ các loại phiền muộn.”
Thẩm Lục gật gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Đúng vậy, từ trước đến nay chưa từng nghĩ rằng làm người lại khó như vậy.”
Sở Nhã Quân bật cười một tiếng: “Xem, lời nói này của anh cứ như kiểu lúc trước chưa từng làm người vậy.”
Ánh mắt Thẩm Lục lóe lên một cái, nhưng không giải thích gì.
Lỗ hổng của cuộc đời hắn nhiều như vậy, hiện tại nỗ lực như thế là muốn bù đắp lại sự nuông chiều em gái hơn hai mươi năm nay.
Chỉ cần vì em gái, có khổ đến đâu cũng không gọi là khổ.
Lúc này, cấp dưới của Thẩm Lục gửi tin nhắn qua, kể khổ các kiểu, giá cả để mời minh tinh đại diện phát ngôn hiện tại càng ngày càng cao, chút ngân sách như vậy căn bản không thể mời được những minh tinh phù hợp, sau đó để Thẩm Lục nghĩ biện pháp đối phó với chuyện này.
Thẩm Lục vuốt nhẹ màn hình điện thoại, bỗng nhiên mở miệng nói: “Cô dạo này bận gì không?”
“Vẫn ổn, không có việc gì, còn sớm để nhập đoàn phim.” Sở Nhã Quân khó hiểu, hỏi: “Sao thế?”
“Vậy nếu cô hiện tại nhận việc làm riêng, công ty các cô không có yêu cầu gì?” Thẩm Lục lại mở miệng hỏi.
“Không có yêu cầu cụ thể gì.
Hiện tại tôi chỉ là một diễn viên nhỏ chưa có vị trí chắc chắn, hợp đồng chính thức còn chưa ký, nói cách khác, công ty cũng không phát cho tôi một đồng lương nào cả, tôi muốn ăn cơm phải tự tìm công việc mà làm, tự tìm cơm mà ăn.
Chờ tôi có chút danh tiếng, công ty mới chính thức ký hợp đồng với tôi, đến lúc đó, mới có người quản lý riêng, thu nhập của tôi cũng phải chia cho công ty.
Anh hỏi chuyện này làm gì?”
Thẩm Lục liền dẫm phanh lại, nhìn chăm chú vào Sở Nhã Quân: “Vậy cô có hứng thú làm hình ảnh người phát ngôn cho tôi không?”
Sở Nhã Quân sững sờ: “Anh nói chi?”
Vừa kích động, tiếng địa của Sở Nhã Quân cứ thế mà tuôn ra.
Làm người đại diện phát ngôn?
Nhưng đại minh tinh mới có đãi ngộ này a.
Cô chỉ là một diễn viên nhỏ không có tiếng tăm gì mà.
Có phẩm chất, có năng lực gì mà làm đại diện phát ngôn cho người khác?
Thẩm Lục có phải điên rồi không?
Vậy mà lại nghĩ đến việc để cô làm đại diện phát ngôn? Thẩm Lục nhìn Sở Nhã Quân một cách đầy kiên nhẫn, nói: “Tôi nói thật đấy, ngân sách quảng cáo của tôi rất ít.
Người nổi tiếng trước sư tử đại khai khẩu (*), tôi không định sử dụng cô ấy.
Tôi thấy điều kiện ngoại hình của cô cũng được, vì thế định mời cô thử xem sao.
Dù sao cô hiện tại cũng chưa có hợp đồng chính thức với công ty, tiền kiếm được đều là của cô.
Như vậy, cô cũng có thể giải quyết khủng hoảng về kinh tế được một chút.”
Lời nói của Thẩm Lục khiến mặt của Sở Nhã Quân đỏ lên.
Thẩm Lục đã nhìn ra hoàn cảnh khó khăn về kinh tế của Sở Nhã Quân rồi.
Cũng phải, cô cũng không có mấy bộ quần áo, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có mấy bộ đồ, còn đều là đồ mua lúc giảm giá.
Nghèo a.
“Nhưng tôi có thể sao?” Sở Nhã Quân liền khẩn trương: “Tôi thật sự không nổi tiếng, thực ra tôi nói là đã quay mấy bộ phim đều là lừa anh đấy.
Tôi cũng đã thử mấy vai diễn rồi, đến vai phụ còn không được...”
Sở Nhã Quân nói lắp bắp: “Anh dù sao cũng là một công ty, dù sao cũng là một game, đừng để tôi làm thất bại.”
Thẩm Lục mỉm cười: “Sẽ không đâu, tôi tin cô.
Cô không phải là dân chính quy về diễn xuất sao? Kỹ năng diễn xuất chắc là có chứ?”
“Cái này, tùy người đánh giá a.” Sở Nhã Quân vẫn còn đang rối rắm: “Vậy anh trả cho tôi bao nhiều tiền.”
Thẩm Lục giơ lên năm ngón tay: “Năm mươi nghìn.”
Năm mươi nghìn, đối với một đại minh tinh mà nói, không đủ để nhét kẽ răng.
Đối với minh tinh hạng ba hạng bốn mà nói, khoản tiền này đủ để bọn họ ăn uống trong vòng một tháng.
Nhưng đối với Sở Nhã Quân – một diễn viên đang ở hạng thấp nhất mà nói, đây là một món tiền cực lớn.
Thẩm Lục nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Sau khi trừ thuế.”
Sở Nhã Quân cuối cùng cũng động tâm, giơ tay lên high five với Thẩm Lục: “Thành giao.
Tôi cũng nói với anh trước.
Nếu không kiếm được tiền, đừng trách tôi đấy.
Tôi sẽ làm đại diện cho các anh một khoảng thời gian, chờ các anh có tiền rồi thì mời đại minh tinh làm đại diện nhé.”
“Được.” Thẩm Lục cong cong khóe miệng: “Cảm ơn cô, Nhã Quân.”
“Ôi dào, nói với tôi câu này làm gì, chúng ta là bạn bè mà.
Tôi còn phải cảm ơn anh đã cứu lấy cuộc sống của tôi.
Không gạt anh chứ tôi quả thực đang thiếu tiền, nếu không kiếm được tiền, thì đến tiền thuê phòng cũng trả không nổi.” Sở Nhã Quân nói trắng ra: “Tuy tôi xuất thân là dân chính quy về diễn xuất nhưng trong giới giải trí này phụ nữ đẹp thật sự là quá nhiều, diễn viên không có kinh nghiệm không có người chống lưng như tôi, cả Trung Quốc chắc phải có trên triệu người.
Nếu không nhận được bộ phim đó, tôi chắc phải đổi nghề rồi.
Cảm ơn anh, Thẩm Lục, là anh khiến tôi tìm lại được dũng khí.”
“Như nhau thôi.” Thẩm Lục mỉm cười, tiếp tục mở máy khởi động: “Đi, đến công ty casting, tôi tin cô nhất định có thể.”
Nói xong, hai người nhìn nhau một cái, cùng nhau cười lên.
Đúng là “Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ.
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (**)
***
(*): Sư tử đại khai khẩu: (Sư tử há rộng mồm) Hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao.
(**): Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ.
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: (Dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối.
Qua liễu thấy hoa lại gặp làng) Chỉ có hi vọng, trong khó khăn tìm được lối thoát.
Vốn lấy từ bài thơ Du sơn Tây thôn của Lục Du.