Cậu ta biết Sùng Minh nói là sự thật.
Chứ không phải muốn lừa gạt cậu ta.
Nhưng, loại chuyện như thế này sao có thể chứ?
Sùng Minh là đàn ông, cậu ta cũng là đàn ông!
Hai người đàn ông, sao mà ở bên nhau?
Thẩm Lục nhanh chóng lẫn tránh khỏi ánh mắt rạo rực của Sùng Minh, có phần nhếch nhác trả lời nói: “Biết rồi, cám ơn cậu!”
Nói xong, Thẩm Lục nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Nhìn theo bóng lưng nhếch nhác của Thẩm Lục, Sùng Minh liếm lấy môi, với vẻ thỏa mãn.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ta gặp một người không cần chinh phục đối phương, chỉ cần nhìn thấy đối phương, thì có thể thỏa mãn.
Cũng là người duy nhất khiến cậu ta không nỡ lòng mà cưỡng ép uy hiếp.
Cũng là người duy nhất khiến cho cậu ta hết mực kiên nhẫn và bất lực.
Thế nhưng, Thẩm Lục cậu nghe đây.
Sùng Minh tôi đây tuyệt đối không buông bỏ dễ dàng!
Người mà Sùng Minh tôi thích, ai cũng không chạy khỏi cả!
Ừm, Hạ Nhật Ninh ngoại lệ!
Thẩm Lục về đến công ty, quản lý lớn nhỏ của công ty đều vây quanh, vội vã nói: “Lục tổng, nếu như chúng ta vẫn không lấy được mã code...”
Thẩm Lục đưa tay lên, cắt ngang câu nói của đối phương, nói: “Được rồi, chuyện này giao cho tôi! Trễ nhất ngày mai, chuyện này nhất định có thể giải quyết!”
Nói xong câu này, Thẩm Lục liền về đến văn phòng của mình.
Trên bàn đặt chiếc USB, khiến cho Thẩm Lục do dự lại do dự, cuối cũng vẫn lấy được chủ ý, gọi điện thoại cho một số điện thoại.
Thẩm Lục biết, lần này chấp nhận sự giúp đỡ của Sùng Minh.
Sau này hai người sẽ muôn vàng dây mơ rễ má.
Nhưng hết cách.
Trước mắt, cậu ta thực sự không còn đường nào khác cả.
Gọi xong cuộc điện thoại đó, Thẩm Lục dựa vào trên ghế, cả người liền thả lỏng.
Cũng mong tất cả còn kịp.
Khi mà Thẩm Lục chuẩn bị đứng dậy, điện thoại Thẩm Lục liền reo lên, cầm lên xem khóe môi liền cong lên.
Điện thoại là Thẩm Thất gọi sang: “Anh, bên anh bận như thế nào? Vấn đề mã code đã giải quyết chưa?”
Thẩm Lục dịu dàng trả lời: “Đều đã giải quyết xong.”
Thẩm Thất thở phào, do dự một lúc, nói: “Anh, nếu anh rảnh có thể qua đây một chuyến không?”
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì? “Tinh thần Thẩm Lục liền bị kích động: “Có phải Tiểu Duệ và Tiểu Hà lại phá em?”
Thẩm Thất liền với vẻ nhức đầu: “Đúng thế đúng thế.
Con nhà người ta cũng không có khó chiều như vậy, hai nhóc này ngày ngày bám lấy đòi em đọc truyện cho chúng nó nghe, hơn nữa còn không nghe truyện thiếu nhi, cứ bắt em phải đọc sách khoa học sinh vật tự nhiên.’
Thẩm Lục buồn cười nói: “Biết rồi biết rồi, anh giải quyết xong chuyện trong tay liền qua ngay.
Đúng rồi, luận văn nghiên cứu của em chuẩn bị như thế nào?”
Tinh thần của Thẩm Thất liền giật mạnh, cười hớn hở trả lời: “Đã chuẩn bị gần xong, vừa mới nói chuyện với giáo viên hướng dẫn, giáo viên hướng dẫn thấy đề tài em rất tốt, khả năng được thông qua rất cao!”
Thẩm Lục thở phào: “Thế thì tốt.
Chờ anh giải quyết xong chuyện trên tay thì đi qua.
Rất nhanh, không cần lâu lắm.”
Đối với đứa em gái này, Thẩm Lục có sự dịu dàng và kiên nhẫn vô hạn.
Anh ta đều cảm thấy cả đời này, anh ta đều sẽ không yêu một người con gái nào khác.
Bởi vì cậu ta không muốn tình yêu và sự dịu dàng giành cho em gái, chia cho bất kỳ một người con gái nào khác.
Sau khi cúp máy, Thẩm Lục chưa kịp kêu trợ lý đến dặn dõ chi phối công việc, tin nhắn của Sùng Minh liền gửi sang: “Cần tôi giúp đỡ không?”
Thẩm Lục nhướng mày.
Cậu ta không cho rằng, Sùng Minh nói giúp đỡ ý chỉ là giúp việc Thẩm Thất cần nhờ.
Sùng Minh có bản lĩnh hơn nữa, cũng không thể nào biết chuyện Tiểu Thất vừa gọi điện cho mình.
Trừ khi cậu ta nghe lén điện thoại của Tiểu Thất.
Nếu là như thế thì quá không thể tha thứ!
Giám sát mình và người nhà, đây là chuyện mà Thẩm Lục tuyệt đối không chấp nhận được!
Cho nên, Thẩm Lục không có trả lời tin nhắn, vẫn cứ gọi trợ lý mình sang, hỏi thăm tiến độ công việc, sau đó nhanh chóng thu xếp rời khỏi.
Đêm hôm đó, Thẩm Lục đặt vé máy bay bay sang Đức.
Bây giờ là lúc quan trọng mà Tiểu Thất chuẩn bị cho luận văn thạc sĩ, hai đứa trẻ bên người, nhất định là mất tập trung.
Cho nên, Thẩm Lục là đến để dẫn hai đưa trẻ tạm thời rời khỏi.
Thẩm Thất thật sự trong khoảng thời gian này bận không làm gì được cả, cô ấy cũng không có người để mà nhờ cậy, chỉ có thể đem hai đứa con giao cho anh ruột mình!
Thẩm Thất tin tưởng nhất tất nhiên vẫn là Thẩm Lục.
Thẩm Lục trước giờ cũng chưa khiến Thẩm Thất thất vọng qua.
Cậu ta rất nhanh đến Đức, vừa vào nhà, liền chủ động nhận lấy nhiệm vụ chăm sóc bọn trẻ.
Lúc này Tiểu Duệ và Tiểu Hà chỉ mới khoảng một tuổi, vừa ngay thời điểm nghịch ngợm nhất.
Nhưng, trước giờ thích sắc đẹp như Thẩm Hà, vừa thấy Thẩm Lục liền cười đến không mở mắt, dùng giọng non nớt của con nít màkêu: “Cậu cậu câu cậu...”
Bởi vì giọng con nít phát âm chưa chuẩn lắm nên khi nghe, có chút như mô phỏng tiếng động vật nhỏ: cu cu cu cu cu...
Khiến cho Thẩm Lục haha cười lớn rất lâu, vui vẻ mà trên mặt bụ bẵm của Thẩm Hà mà hôn lấy hôn để.
Thẩm Duệ không vui mà chu môi: “Cậu không hôn con!”
Thẩm Lục vội hôn mạnh trên má Thẩm Duệ một cái: “Tiểu Duệ nhà chúng ta cũng rất giỏi!”
Thẩm Thất vừa tắm xong, vừa lau khô tóc vừa nói với Thẩm Lục: “May là anh qua, nếu không thì em bận điên mất!Hhai nhóc này giao cho anh trước đó!”
“Em yên tâm, có anh đây, không sao cả!” Thẩm Lục cười trả lời, sau đó một tay một đứa mà bế lên, nói: “Tối này Tiểu Duệ Tiểu Hà ngủ cùng cậu được không nào?”
Thẩm Hà phinhg má: “Cậu sẽ đọc sách cho con nghe chứ?”
“Đọc!” Thẩm Lục trả lời!
“Được!” Thẩm Duệ cũng bày tỏ đồng ý!
Đến tối, hai nhóc sau khi tắm xong, quả nhiên chui vào chăn của Thẩm Lục.
Thẩm Lục phì phà phì phà sách trên tay, ơ, không có đem sách đồng thoại, bỏ đi, thế thì cho tụi nhỏ giảng về lập trình game vậy!
Dù sao cũng dỗ trẻ con mà, dỗ cho ngủ là được.
Thế là, Thẩm Lục bắt đầu nói làm sao làm game, làm sao lập trình, làm sao đồ họa.
Vốn dĩ hai đứa nhóc có chút buồn ngủ, nhưng nghe mãi nghe mãi, tuy nhiên hình như có chút bị mê hoặc...
Cũng chính từ ngày này trở đi, cuộc sống Thẩm Duệ Thẩm Hà chính thức bắt đầu.
Cũng khiến cho hai người họ tuổi còn nhỏ, mà trở thành nhà thiết kế nhỏ tuổi nhất bí ẩn nhất thần kỳ nhất trong công ty game của Thẩm Lục...
Đây là chuyện về sau!
Nhưng từ sau ngày hôm đó, người mà Thẩm Duệ và Thẩm Hà bám lấy, từ Thẩm Thất trở thành Thẩm Lục.
Thẩm Lục đi tới đâu, cái đuôi nhỏ đi đến đó, vui vẻ nên cũng không phiền.
Thẩm Lục đúng bất lực, trong lòng lại đủ kiểu hạnh phúc ngọt ngào.
Bỏ đi, nếu bọn trẻ thích lập trình game như vậy, thế thì để chúng nó theo học vậy!
Thời gian trôi qua liền mấy tháng.
Thẩm Thất cuối cùng thuận lợi tốt nghiệp, hơn nữa tìm được một công việc cũng không tệ, việc ở nhà chăm con và đi làm không chút mâu thuẫn.
Thẩm Lục thấy cuộc sống của Thẩm Thất đi vào quỹ đạo, mới trở về trong nước.
Vừa xuống máy bay, Thẩm Lục liền thấy Sùng Minh đem theo mấy người đứng ngoài cửa, với vẻ không vui lắm.