Mấy vị tiên tử xung quanh, liền thở phào.
Chỉ cần đế quân không thích công chúa Tây Bắc hải vực là được.
Viêm đế cũng là cười híp mắt nhìn đế quân, suy nghĩ một lúc, mới nói: “Cũng đúng, công chúa Lam Thúy Tây Bắc hải vực tuy rằng tốt, nhưng nói cho cùng có chút xa.
Vẫn là mấy người chúng ta gần gũi hơn.”
Mấy người xung quanh đều gật đầu phụ họa.
Giọng của Viêm đế lại vang lên, mở miệng nói: “Ây, ta đây cũng chỉ là quan tâm dư thừa mà thôi.
Chuyện trong nhà của ta còn lo chưa xong, lại bắt đầu lo chuyện của công chúa Lam Thúy Tây Bắc hải vực.”
Người bên cạnh tiếp lời: “Viêm đế, ngài đây là phiền muộn vì chuyện gì?”
Viêm đế cười híp mắt trả lời nói: “Ta đây không phải có một đứa cháu gái, đến nay cũng đến tuổi hôn phối, nhưng lại cứ mãi không gặp được người vừa ý.
Lão hủ đây còn phải nhờ các tiên tử tiên quân, giúp đỡ xem xét người thích hượp.”
Trong lòng mọi người, liền sáng rõ như mặt kính vậy.
Khó trách Viêm đế không phải năm mới không phải ngày lễ tự nhiên tổ chức lễ thưởng hoa.
Thưởng hoa là giả, làm mai là thật.
Viêm đế đây là muốn nhờ mọi người giúp đỡ, đem cháu gái mình giới thiệu ra đây mà!
Người trong đám đông cũng không ít người bắt đầu động não suy nghĩ.
Địa vị của Viêm đế trên thiên giới không thấp, nếu như có thể cưới được cháu của Viêm đế, cũng xem như là bắt nối quan hệ với Viêm đế.
Sau này mọi người đều xem như là người một nhà, có vinh quang thì cùng vinh hiển có suy tàn thì cũng cùng chịu lây.
Đế quân nghe lời của Viêm đế, khóe môi không chút dấu vết mà nhướng lên, chứ không tiếp chuyện.
Với địa vị của ngài ấy, ngoài trừ thiên đế thiên hậu có tư cách làm mai cho ngài ấy ra, những người khác là không có tư cách này.
Cho dù là Viêm đế, cũng chỉ có thể thăm dò thử, chứ không thể trực tiếp nói với đế quân, ta đem cháu gái ta giới thiệu cho người!
Rượu qua tam tuần, đế quân có chút say, liền rời khỏi tiệc rượu, tùy ý đi dạo quanh nội phủ.
Trong lúc này, không ít tiên tử giả vờ tình cờ gặp, đi qua chuyện trò mấy lời cùng đế quân.
Thái độ của đế quân đối với những tiên tử khác đều lạnh băng cả, không quan tâm không lên tiếng.
Mấy vị tiên tử đó sau khi tự tìm mất hứng, cũng chỉ có thể kiếm cớ rời khỏi, từ xa nhìn tư thế tuấn mỹ của đế quân, âm thầm giận hờn bản thân.
Mấy vị tiên tử đó đều rất giận mà nghĩ, để họ xem xem, đế quân sau cùng sẽ chọn lựa công chúa nhà nào!
Đế quân lười mà đi đoán trong đầu mấy tiên tử vô vị đó đang nghĩ gì, ngài ấy dựa vào bản năng mà vô ý thức đi đến khu vực nhà kho của hậu viện.
Không ngoài dự liệu, ngài ấy lại gặp Tiểu Thất.
Giờ đây Tiểu Thất, đang xắn tay áo ngồi xổm trên đất mà trồng một cây thông đỏ còn nhỏ nhưng rất xanh tốt.
Nơi này không có người nào khác, cho nên Tiểu Thất một mình vừa đắp đất vừa phải tưới nước, bận tới đầu đầy mồ hôi.
Đế quân nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô ấy, lại cảm thấy cô ấy đẹp hơn nhiều so với mấy tiên tử ăn mặc tinh tế trang điểm nho nhã trên bữa tiệc.
Tiểu Thất nghe thấy bước chân sau lưng, cho rằng là tam tỷ đi rồi trở về, liền không quay đầu mà mở miệng nói: “Tam tỷ, giúp muội xách thùng nước sang, cây thông đỏ này vẫn nên tưới thấm nước mới được, nếu không thì khó mà sống nổi.”
Đế quân cúi đầu nhìn, một chiếc thùng gỗ đầy nước, đặt ngay dưới chân mình.
Đế quân do dự một lúc, đưa tay xách thùng nước đi sang, im lặng mà đặt bên cạnh chân của Tiểu Thất.
Tiểu Thất vẫn không ngẩng đầu, đưa tay tìm cái phễu trong thùng nước, liền múc một phễu từ từ mà tưới xuống.
“Tam tỷ, chờ cây thông đỏ này lớn lên, chúng ta có thể ở đây đưa xích đu...!tỷ không phải nói, xích đu nhà Lục Hà tiên tử là tốt nhất sao? Chúng ta làm một cái tốt hơn của cô ấy...” Tiểu Thất cười hihi mở miệng nói, vừa quay đầu, liền thấy đế quân như cười như không đứng bên cạnh mình, còn bên cạnh làm gì có hình bóng của tam tỷ chứ?
Lời của Tiểu Thất, liền bị nghẹn lại trong họng, không nói ra được nữa!
Chết mất thôi!
Cô ấy tuy nhiên sai đế quân xách nước!
Điều này mà để các tiên tử khác biết được, không xếp hàng chém mình sao?
Tiểu Thất vội đứng dậy, chuẩn bị xin lỗi.
Làm gì biết được do ngồi lâu quá, đứng dậy với tốc độ quá nhanh, trước mắt liền choáng quáng, tự ý thức lùi về sau hai bước.
Tiểu Thất quên mất sau lưng không xa là cái hồ, nếu mà lùi nữa thì sẽ rơi xuống hồ.
“Cẩn thận.” Đế quân đột nhiên ra tay, liền nắm lấy cổ tay của Tiểu Thất, kéo lấy cô ấy.
Thời điểm mà ngón tay chạm vào cổ tay Tiểu Thất, lại một đoạn ký ức không thuộc về ngài ấy, đột nhiên chạm vào trong đầu của đế quân.
Trong đoạn ký ức đó, ngài ấy ăn mặc trong trang phục kỳ lạ, hình như cũng như thế mà nắm lấy Tiểu Thất cũng ăn mạc kỳ lạ như thế...
Đây là chuyện gì?
Đế quân vẫn muốn hồi tưởng lại ký ức kỳ lạ đó lần nữa, nhưng ký ức đó như con cá nghịch ngợm vậy, đột nhiên mà bơi qua, sao cùng không xuất hiện nữa!
Tiểu Thất với vẻ kinh sợ mà nhìn đế quân, nhìn cánh tay ngài ấy nắm cổ tay mình, lời do căng thẳng không nói thành lời.
Sắc mặt đế quân thâm trầm, đây là sắp nổi giận sao?
Đúng vậy, ngài ấy nhất định là giận mình sai ngài ấy giúp mình xách nước.
Nhưng mình cũng không biết là đế quân mà!
Nếu biết là ngài ấy, đánh chết cũng không dám chỉ huy ngài ấy!
Tiểu Thất chờ đứng vững người liền nữa khom mình hành lễ: “Đế quân đại nhân xin thứ tội! Tiểu tiên, tiểu tiên cho rằng là tam tỷ đến...”
Đôi mắt đỏ của đế quân khẽ thu lại, buông tay ra, quay người rời khỏi, giọng nói nhàn nhạt không chút nóng giận nào, hình như vừa rồi chuyện gì cũng chưa xảy ra cả mà mở miệng nói: “Không sao.
Ta chỉ tùy ý đi dạo.
Đúng rồi, canh tỉnh rượu của nàng vẫn còn không? Đem một phần cho ta.”
Nói xong, đế quân ngồi ở chiếc bàn đá bên cạnh không đi.
Tiểu Thất do dự một lúc, hành lễ nói: “Vâng, đế quân.”
Nói xong, không màng trên người đầy bùn đất, Tiểu Thất quay người nhanh chóng rời khỏi.
Đế quân nhìn bóng người đi như chạy vậy, khóe môi tự chủ mà nhếch lên.
Tiểu Thất rất nhanh liền quay lại, trong tay xách theo một chiếc rổ, đặt một chén canh tỉnh rượu.
Đế quân nhìn chằm chàm Tiểu Thất, chứ không đưa tay đi lấy canh tỉnh rượu, lại nói một chuyện không chút liên quan gì đến chuyện giờ cả: “Sáng nay, thiên hậu làm mai cho ta.
Đối phương là công chúa Lam Thúy Tây Bắc hải vực.”
Tiểu Thất ngờ vực nhìn đế quân, không hiểu sao đế quân đột nhiên nói chuyện này với cô ấy.
Đế quân tiếp tục nói: “Vừa rồi trên bàn tiệc phía trước, Viêm đế đột hiên lại nhắc đến ngài ấy có đứa cháu gái đang chờ gả.”
Tiểu Thất càng ngờ vực hơn.
Đế quân hôm nay là sao thế?
Sao lại nói cùng mình mấy chuyện lạ thế kia?
Mình nên đáp như thế nào thì thích hợp?
Khi mà Tiểu Thất cứ bối rối không ngừng, là nói câu chúc mừng đế quân? Hay nói câu đế quân cảm thấy cháu gái Viêm đế tốt không?
Đế quân không chờ Tiểu Thất bối rối xong, lại mở miệng nói: “Đáng tiếc, họ ta đều không thích cả.”
Sự bối rối của Tiểu Thất liền dừng lại.
Bỏ đi, vẫn là không nên nói, tiếp tục nghe.
Quả nhiên, đế quân lại mở miệng: “Gần đây ta cứ mơ thấy một số mộng cảnh kỳ lạ, trong mộng cảnh thường có một số người kỳ lạ.”